Chương 11

Nghe vậy, Tống phu nhân nhíu mày, có chút khó hiểu: "Địch ý?"

Dì Chương cố ý vô tình nói: "Đúng vậy. Tống Nguyên thiếu gia từng trải qua nhiều như vậy, trong lòng nhất định có oán hận, phỏng chừng đều trút hết oán hận lên đầu thiếu gia. Bây giờ hắn đang ở tuổi vị thành niên, nổi loạn, cộng thêm loại này chuyện, và tính cách của thiếu gia quá tốt. Ai, tôi đoán, đây là điều không thể tránh khỏi."

Lời nói ngập ngừng ngay lập tức khiến Tống phu nhân cùng Tống lão gia thay đổi nét mặt.

Tống Nghiêu nãy giờ đang đánh giá biểu cảm của hai người, đứng dậy, đi nhanh đến bên cạnh dì Chương, kéo dì Chương, điên cuồng nháy mắt với bà ta, "Dì Chương, dì đang nói cái gì vậy, Tống Nguyên không có như vậy. Em ấy chưa từng có đem oán hận phát đến trên người con, cũng sẽ không khi dễ con. Dì nói như vậy, ba mẹ sẽ hiểu lầm Tống Nguyên, dì mau giải thích. Mau nha."

Dì Chương có chút không vui, cuối cùng Tống Nghiêu vẫn nháy mắt với bà ta, đành bất đắc dĩ nói: “Lão gia, phu nhân, tôi vừa rồi nói bậy bạ, xin ngài và phu nhân đừng để trong lòng.”

Một câu, làm trong phòng khách bầu không khí càng thêm căng thẳng hơn.

Ông Tống đặt đũa xuống, nhìn bà Tống với vẻ mặt u ám, nghiêm nghị nói: "Bà phải cùng nó nói rõ."

Bà Tống nói "Được", "Tôi sẽ nói chuyện với con."

"Ba mẹ, hai người đừng đi tìm Tống Nguyên, em ấy đã rất đáng thương rồi, nếu ba mẹ đi nữa, e rằng em ấy sẽ suy sụp mất." Tống Nghiêu ngồi bên cạnh Tống phu nhân, lắc tay bà cầu xin: " Thật đấy, mẹ đừng đi được không? Em ấy thực sự không bắt nạt con! Thật đấy!"

Tống Nghiêu nói xong liền cúi đầu, không nhìn rõ được thần sắc, chỉ thấy bờ vai khẽ run lên.

“Nghiêu Nghiêu, chuyện này không liên quan đến con, con yên tâm đi.” Ông Tống thấy vậy đứng lên, trầm giọng nói: “ Có môt số việc Tống Nguyên nhất định phải rõ ràng.”

Ông Tống đi vào phòng làm việc, Tống Nghiêu không chút suy nghĩ đuổi theo.

Thấy hắn vội vàng như vậy, bà Tống không khỏi thở dài, đưa tay xoa xoa thái dương.

"Phu nhân, là tôi đã nói sai, khiến ông chủ và phu nhân không vui." Dì Chương xin lỗi, "Thực xin lỗi, tôi chỉ là không muốn thiếu gia chịu oan, cậu ấy là tôi chăm sóc từ nhỏ đến lớn, hiện tại xảy ra chuyện này, khẳng định là làm khó cả hai bên, tôi chỉ cần tưởng tượng tới liền thực đau lòng, nhịn không được nhiều lời."

“Tôi biết, tôi biết, tôi không trách dì.” Tống phu nhân vỗ vai dì Chương, “Tôi sẽ không để Nghiêu Nghiêu chịu oan.”

Bà dừng một chút rồi nói: "Nếu Tống Nguyên thật sự không thích hợp ở lại đây, tôi sẽ mua cho nó một căn nhà và để nó chuyển ra ngoài ở. Điều này sẽ tốt cho tất cả chúng ta."

*

Tống Nguyên vừa tắm xong thì có tiếng gõ cửa.

Mới hơn tám giờ, y vừa lau tóc vừa mở cửa, nhìn thấy Tống phu nhân cũng không ngạc nhiên, chỉ là tránh qua một bên, "Mẹ, sao vậy?"

Giọng nói của Tống Nguyên rất êm tai, khác với sự mềm mại của Tống Nghiêu, có chút sạch sẽ đặc trưng của thiếu niên, một tiếng kêu mẹ của y khiến Tống phu nhân thiếu chút nữa đã quên mất mục đích mình tới, chỉ ngây người nhìn Tống Nguyên.

Mãi cho đến khi Tống Nguyên hoài nghi nhìn bà, bà Tống mới sực tỉnh, bước vào phòng, đóng cửa lại, nhẹ giọng nói: "Mẹ muốn nói chuyện với con."

Tống Nguyên ngừng lau tóc, "Được ạ."

Đèn trong phòng không sáng lắm, Tống Nguyên mặc bộ đồ ngủ sạch sẽ đứng dưới ánh đèn, bởi vì vừa tắm xong nên khuôn mặt trắng nõn có chút ửng đỏ, mái tóc ướt dán vào trán, hàng mi dài rũ xuống, thoạt nhìn thập phần ngoan ngoãn.

Quá gầy.

Gầy đến mức quần áo cũng không che được.

Một số vết sẹo cũ vẫn có thể được nhìn thấy trên cánh tay lộ ra ngoài, chúng đặc biệt chói lọi trên làn da trắng.

Trong đầu hiện lên bóng dáng Tống Nghiêu, hai người hoàn toàn đối lập nhau, Tống phu nhân chuẩn bị tốt nói như thế nào cũng nói không nên lời.

Bà nhớ lại những gì mà những phu nhân khác đã nói với bà trước khi Tống Nguyên trở về, "Tống Nguyên là một đứa trẻ chịu khổ nhiều, bà phải đối xử tốt với nó sau khi đưa nó về. Tôi nghe người ta nói rằng những đứa trẻ lớn lên trong môi trường như vậy sẽ dễ bị tổn thương dẫn đến trầm cảm. Haizz. Ông trời đúng là đang trêu đùa con người, sao có thể xảy ra chuyện như vậy được? Nếu con tôi sống ở quê lâu như vậy mà vẫn bị ngược đãi, tôi nhất định sẽ phát điên mất."

Tống phu nhân cân nhắc hồi lâu mới nói: “Tống Nguyên, mẹ tới nói cho con biết, con đừng hiểu lầm Nghiêu Nghiêu.”

Tống Nguyên lập tức nghe ra Tống phu nhân trong miệng nói hiểu lầm là có ý tứ gì, trầm mặc hồi lâu, mới nói: “Con không hiểu lầm cậu ấy.”

Tống Nguyên ít nhiều cũng đoán được Tống phu nhân đến tìm y là vì Tống Nghiêu, nhưng khi y thực sự nghe những lời Tống phu nhân nói, trong lòng vẫn có chút cảm xúc kỳ quái.

Là thất vọng sao?

Không tính.

Đó là cái gì?

Đại khái là một loại tự mình trào phúng.

Tống phu nhân hiển nhiên không tin lời của y, thở dài nói: "Tống Nguyên, mẹ sẽ bù đắp cho con. Con không cần lo lắng chúng ta sẽ xem nhẹ không thích con, hiện tại tìm được con rồi, những gì mấy năm qua nợ con đều đem bù đắp lại cho con. Chỉ là chuyện năm đó xảy ra con đừng luôn nghĩ mọi thứ đều liên quan đến Tống Nghiêu, anh con cũng vô tội như con thôi, được không?

Bản thân bà Tống cũng không tin những gì mình nói. Mười tám năm nay bà đều dành hết tình cảm cho Tống Nghiêu, làm sao có thể cho Tống Nguyên một nửa.

Người thanh niên trước mặt yên lặng nghe bà nói, không nói lời nào, chỉ đáp lại một tiếng "được" đơn giản.

"Vậy con phải cùng Nghiêu Nghiêu hòa thuận, anh con tính tình ôn nhu, con. . . "

Nghe được Tống phu nhân lo lắng, Tống Nguyên ngước mắt nhìn Tống phu nhân, ngữ khí không có lên xuống, "Con sẽ không bắt nạt cậu ấy, mẹ yên tâm."

Đối diện với đôi mắt không chút cảm xúc ấy, tim bà Tống đập loạn nhịp, một cảm giác khó chịu khó tả chạy khắp người bà. Cuối cùng, bà cũng kìm nén được cảm xúc đó, để tinh thần thoải mái, mỉm cười nói “ừm”, mở cửa chuẩn bị rời đi.

“Ngủ ngon.” Thanh niên phía sau nhẹ giọng nói.

“Chúc ngủ ngon.” Tay cầm nắm cửa của bà Tống hơi siết chặt, bà rời đi như chạy trốn.

Tống Nguyên lấy máy sấy tóc ra và bắt đầu sấy tóc.

Mái tóc dài in dấu đôi mắt y, che đi mọi cảm xúc trong đôi mắt. Dưới làn gió ấm áp từ máy sấy tóc, Tống Nguyên ngây người nghĩ, tại sao tất cả mọi người đều cho rằng y bắt nạt Tống Nguyên?

Tống Nghiêu trông giống một kẻ bắt nạt hay anh ta trông quá giống một kẻ bắt nạt có thể bắt nạt người khác? Nói cách khác, Tống Nguyên giữ quá nhiều trọng lượng trong tâm trí họ, để họ tin tất cả những gì hắn nói và không bao giờ nghi ngờ điều đó.

Điều thứ hai là hoàn toàn có thể.

Lời bà Tống nói văng vẳng bên tai, Tống Nguyên tắt máy sấy tóc, vuốt thẳng mái tóc rối bù, nằm xuống giường nhắm mắt ngủ.

Y không muốn tranh cãi với Tống Nghiêu, bởi vì y biết rõ ràng ở đây không có thứ gì thuộc về y, y cũng không cần.

Y chỉ muốn dành vài năm ở đây trong hòa bình.

...

Công ty bận rộn vào thứ bảy, ông Tống không bao giờ trở về, bà Tống sau bữa tối đã đi tìm những phu nhân khác, trong biệt thự chỉ còn lại Tống Nghiêu và Tống Nguyên.

Tống Nguyên ở trong phòng đọc sách trừ lúc ăn cơm, Tống Nghiêu mấy lần gõ cửa tìm y, đều không có đi ra ngoài.

Gia sư chỉ đến vào chiều chủ nhật, anh ấy là người ít nói, khi Tống Nguyên gặp vấn đề gì đó hỏi anh ấy, anh ấy đã kiên nhẫn giải đáp cho đến khi Tống Nguyên hiểu rõ.

*

Tống Nguyên thức dậy sớm vào thứ hai, thay quần áo sau bữa sáng và ra ngoài chạy bộ.

Khi y quay lại, tình cờ gặp dì Chương vừa đi mua đồ ăn xong.

“Chào buổi sáng dì Chương.” Tống Nguyên trán đầy mồ hôi, quần áo cũng ướt đẫm mồ hôi, ngắn gọn chào hỏi, thở hồng hộc đi vào biệt thự.

Lời nói của dì Chương bị câu chào hỏi của y ngăn lại, cuối cùng ủ rũ đi vào biệt thự.

Bà ta không tin, mấy ngày trước bà ta đã nói như vậy về Tống Nguyên, Tống Nguyên đối với việc này cũng không có chút nào khó chịu.

Nhưng Tống Nguyên thật sự không thèm để ý, trong hai ngày nghỉ hè, mỗi lần nhìn thấy bà ta, y đều chào hỏi một tiếng "Dì Chương".

Là bởi vì phu nhân đi nói chuyện với cậu ta sao?

Lúc Tống Nguyên tắm xong thu dọn đồ đạc đi ra ngoài, dì Chương đang nhạt rau lén nhìn Tống Nguyên một cái, "Cậu không đợi thiếu gia đã liền đi rồi sao?"

Mới hơn bảy giờ, Tống Nghiêu còn đang ngủ. Tống Nguyên trước khi ra khỏi cửa dừng một chút, quay đầu cười nói: "Để cậu ấy ngủ thêm một chút."

Tống Nghiêu thường thức dậy lúc 7:10, ăn uống và dọn dẹp trong nửa tiếng, sau đó lái xe đến trường trong 20 phút.

Thấy nụ cười dịu dàng trên mặt y, dì Chương nhất thời không nghĩ ra trò châm chọc nào, nhìn thẳng vào bóng lưng y.

Tống Nguyên lên xe.

Chú Lý tài xế đang cùng con gái nói chuyện phiếm, đột nhiên nhìn thấy có người lên xe, còn tưởng rằng là Tống Nghiêu, có chút khó hiểu nói: "Thiếu gia, hôm nay sao dậy sớm như vậy?"

Nhìn qua kính chiếu hậu, nhận ra là Tống Nguyên, lập tức ngồi thẳng người, cất điện thoại, lắp bắp nói: "Vâng, Nhị thiếu, Nhị thiếu, Nhị thiếu, chào buổi sáng..."

Tống Nguyên thấy ông căng thẳng, cười với ông, thắt dây an toàn : "Cháu ngủ không được nên tỉnh rồi. Chú Lý, chú đưa cháu đến trường đi, cảm ơn chú."

“Nhị thiếu gia, cậu không cần cảm ơn tôi, đây là việc tôi nên làm.” Làm tài xế cho Tống gia nhiều năm như vậy, chú Lý chưa từng nghe ai nói phiền toái cảm ơn một từ, nghe vậy xua xua tay, người khẩn trương.

Chú Lý khởi động xe, và vì lời cảm ơn của Tống Nguyên, mà ông tràn đầy năng lượng.

Thời điểm đến trường đã gần 7h30, cổng trường chỉ lác đác vài học sinh.

Tống Nguyên vừa xuống xe đã bị vỗ vai từ phía sau.

"Chào buổi sáng, Tống Nguyên. Thứ bảy tuần này tớ có cuộc thi piano, Cậu có thời gian xem không? Vừa lúc tới cổ vũ tớ đi." An Tâm nghiêng đầu cười với y, lấy ra một tấm vé xem cuộc thi đưa cho y.

“Được.” Tống Nguyên nhận lấy, nhìn chằm chằm địa chỉ trên phiếu, nhớ tới Tống Nghiêu hình như cũng từng tham gia thi đàn.

Thấy câu trả lời của y, An Tâm rất vui vẻ, chắp tay sau lưng, đi song song với y: "Cậu ăn sáng chưa?"

"Đã ăn."

“Cậu nên ăn nhiều một chút.” An Tâm nói: “Cậu gầy quá, so với tớ cao hơn nhiều, tớ cảm thấy cậu còn không nặng bằng tớ.”

"Cảm ơn."

“Cảm ơn cái gì a.” An Tâm thở dài, “Chúng ta là bạn bè, bạn bè không cần khách sáo cảm ơn, đúng rồi, cậu nghỉ hai ngày, Tống Nghiêu cũng không quấy rầy cậu đúng không?”

Tống Nguyên lắc đầu: "Không có."

An Tâm: "Vậy thì tốt, tớ sợ Tống Nghiêu khi dễ cậu."

“Trông tôi có giống người dễ bắt nạt không?” Tống Nguyên nghiêng đầu, nhìn chằm chằm An Tâm, nhẹ giọng hỏi.

An Tâm không chút do dự gật đầu, "Giống, siêu cấp giống! Có người khi dễ cậu, cậu tới tìm tớ, tớ cho những người đó nếm mùi nắm đấm của tớ!"

Cô chậm rãi nắm chặt tay, nghe thấy Tống Nguyên thấp giọng nói: "Không có."

"Ừm?"

"Tôi sẽ không bị bắt nạt."

An Tâm quay đầu lại, nhìn thấy Tống Nguyên rũ mắt, khóe miệng hơi nhếch lên, thần sắc lãnh đạm, khắp người toát ra lạnh lùng xa cách khí tức, trong lòng dâng lên một loại cảm giác kỳ dị.

Tại sao cô lại cảm thấy Tống Nguyên... máu lạnh.

*

Những người trong lớp không có phản ứng gì với Tống Nguyên, và cuộc thảo luận cũng diễn ra trong nhóm nhỏ do họ tạo ra. Hầu hết mọi người chọn bỏ qua Tống Nguyên và coi y như một người trong suốt.

Chỉ có một người là không giống vậy.

Tống Nguyên ngẩng đầu lên và nhìn Cố Ngọc Hà, người này đã nhìn chằm chằm vào y trong một lớp cả một tiết.

Bắt gặp ánh mắt của y, ánh mắt Cố Ngọc Hà dường như co quắp lại, vừa chớp mắt vừa quay đầu đi không nhìn Tống Nguyên, khi Tống Nguyên cúi đầu, cậu lại nhìn sang với vẻ mặt nghi hoặc.

“Tại sao cậu cứ nhìn chằm chằm vào Tống Nguyên?” Ngồi bên cạnh cậu, Tiêu Nhuận tự hỏi, “Cậu nhìn chằm chằm vào cậu ta đến muốn nở ra một cái hoa.”

“Tôi đang suy nghĩ một câu hỏi lớn.” Cố Ngọc Hà chậm rãi nói.

"Gì cơ?" Tiêu Nhuận đến gần cậu, "Mau, câu hỏi là gì? Tớ rất tò mò."

"Tôi nghe thấy tên của Tống Nguyên từ miệng chú của tôi. Nói cho tôi biết, có phải chú của tôi hoặc Tống Nguyên có vấn đề gì không." Cố Ngọc Hà có chút tức giận.

“Cậu vì chuyện này mà nhìn chằm chằm cậu ta hơn một giờ đồng hồ?” Tiêu Nhuận giơ ngón tay cái, vỗ vỗ bả vai Cố Ngọc Hà, nghiêm túc nói: “Cháu trai, cháu thật tốt quá, một câu hỏi đơn giản như vậy cháu cũng nghĩ tới rồi. Lâu như vậy, chú của cậu là biết tới tin bát quát của Tống gia, nhắc tới Tống Nguyên cũng không có gì khác thường."

Cố Ngọc Hà hất cánh tay của Tiêu Nhuận ra và cau mày, "Chú tôi chưa bao giờ thích ngồi lê đôi mách. Tôi chưa từng thấy chú ấy nhắc đến nhiều chuyện ngồi lê đôi mách như vậy. Đây là lần đầu tiên."

"Còn có, Tô Tiêu Nhuận, nếu như cậu lại gọi tôi là cháu trai, tôi liền dùng loa phóng thanh nói cho mọi người biết, cậu mười hai tuổi còn mặc quần cộc thắt bím." Cố Ngọc Hà dựa vào trên ghế lười biếng nói.

Lời vừa dứt, Tiêu Nhuận đột nhiên đem ngón trỏ đặt ở bên môi, không ngừng mà “Suỵt, suỵt”, ý bảo Cố Ngọc Hà đừng nói ra, chắp tay trước ngực cầu xin tha nói: “Tớ sai rồi, cậu đừng nói, cầu cậu đừng nói, ông nội, cậu là ông nội của tớ.”