Chương 10

Cố Ngọc Hà hóa đá, từ cổ họng khó khăn nặn ra một câu: "Không, không phải sao ạ? ”

Đây là tới để làm gì?

Nghĩ đến vừa rồi Cố Ứng Trì dường như lướt qua cậu đang nhìn cái gì, Cố Ngọc Hà ủy khuất nói: "Chú, chú đến tìm người sao? Cháu tưởng chú cố tình đến đón cháu. ”

Cố Ứng Trì không để ý tới cậu, nhắm mắt lại giống như đang ngủ.

Cố Ngọc Hà biết anh không ngủ, ngồi thẳng người, không hỏi thăm gì nữa.

Xe có chút xóc nảy, cậu thật sự nhàm chán, lấy điện thoại ra xem bát quái.

Hôm nay thứ sáu, không cần đến đến tiết tự học buổi tối, Tống Nguyên chỉ mới tới một ngày, mười bài viết trên diễn đàn trường học thì tám cái đều viết về y.

Cố Ngọc Hà đọc nửa ngày cũng không thấy bài viết thú vị gì, liền điểm vào bài phân tích của bọn họ.

"Tống Nguyên người này có chút thảm, tôi nghe nói trước khi y trở về Tống gia, ở nông thôn thường xuyên bị người khi dễ. Công việc gì cũng là y làm, còn thường xuyên một thân thương tích, ngay cả ăn cơm cũng ăn không đủ no. Ba ngày chỉ uống nước là bình thường. Người phụ nữ nuôi y thật không phải là người, loại chuyện ngược đãi này đều làm ra. ”

"Cậu ta đáng thương như vậy, người Tống gia hẳn là đau lòng muốn chết chứ? Bọn họ đến chết cũng phải bồi thường cho cậu ta. ”

"Không. Thái độ người Tống gia rất kỳ quái, tôi suy đoán có thể là không tiếp nhận được Tống Nguyên, phỏng chừng so ra với bọn họ càng hy vọng Tống Nghiêu thật sự là con ruột của bọn họ.”

"Quá thảm, ai có thể thảm như Tống Nguyên. Hôm nay Tống Nghiêu còn diễn một cảnh khóc trong phòng học, chậc chậc, đại bộ phận mọi người còn tưởng rằng Tống Nguyên uy hϊếp Tống Nghiêu, khắp nơi nhao nhao công kích Tống Nguyên. ”

"Với Tống Nghiêu như vậy, liệu Tống Nghiêu có thể bị uy hϊếp? Hắn ta thông minh như vậy. ”

"Hai người đều thảm, các ngươi có thể hay không đừng nói người này khổ rồi mắng người kia? Có thú vị không? ”

"Còn không phải Tống Nghiêu quá thủ đoạn, Tống Nguyên người ta khổ cũng chịu, cũng không có giả tạo như Tống Nghiêu đâu."

"Ha ha ha, nhịn cái gì cũng không nói, không chừng ở trong lòng nghẹn đang âm mưu chuyện gì đó. Tôi liền hỏi các ngươi một chút, mấy người trải qua loại chuyện này có thể bình tĩnh như Tống Nguyên? Các người xem đi, cậu ta không đem Tống Nghiêu đoạt lấy tất cả, tôi livestream ăn sh*t. ”

"Chụp ảnh màn hình, chờ lầu trên livestream."

Cố Ngọc Hà xem đến cuối cùng không biết nói gì, phục hồi tinh thần mới phát giác Cố Ứng Trì không biết từ khi nào mở mắt ra, đang nhìn chằm chằm điện thoại di động của cậu, đem nội dung bài viết cậu nhìn thấy đều nhìn sạch.

Cố Ngọc Hà không biết vì sao, cảm thấy áp lực xung quanh có chút thấp, tâm tình chú cậu hình như không tốt lắm. Mím môi, ánh mắt nặng nề, thần sắc không rõ.

"Chính là bát quái trong trường." Cố Ngọc Hà rời khỏi diễn đàn, nở nụ cười: "Chú vết thương còn chưa khỏi thì sao lại ra ngoài. Nhân tiện, trợ lý có tìm được ân nhân của chú không? ”

Cố Ứng Trì lạnh nhạt "Ừ" một tiếng, anh dừng một chút, lạnh nhạt mở miệng: "Tống Nguyên hôm nay bị người ta nói cả một ngày? ”

"Đúng vậy, cháu cảm thấy cậu ấy thật sự rất vô tội, cái gì cũng không làm còn bị nói." Cố Ngọc Hà theo bản năng mở miệng, sau khi nói xong, cậu nhận ra chỗ không thích hợp.

Vừa rồi hai chữ Tống Nguyên quả thật là từ trong miệng chú cậu nói ra đúng không?

Cậu thế nhưng từ trong miệng chú của mình nghe được một cái tên ?

"Chú ơi,chú..." Cố Ngọc Hà còn tò mò, xe đã dừng lại. Cố Ứng Trì xuống xe, nhìn Cố Ngọc Hà ngồi trong xe, "Xuống. ”

Cố Ngọc Hà thò đầu ra nhìn, là nhà của mình, chính cậu đã lâu không trở về, lúc trước đều ở nhà Cố Ứng Trì tìm cho cậu, trong lúc nhất thời có chút mê mang , "Chú sao chú đưa cháu đến đây? ”

"Đại ca đã trở lại, muốn gặp cháu." Cố Ứng Trì xoay người đi vào trong biệt thự.

Cố Ngọc Hà muốn cự tuyệt cũng không cách nào cự tuyệt, chỉ có thể đứng dậy đi theo phía sau Cố Ứng Trì đi vào biệt thự.

"Ứng Trì, thân thể thế nào rồi?" Người đàn ông ngồi trên sô pha đang đọc tạp chí nhìn thấy Cố Ứng Trì lập tức đứng lên, lo lắng nói.

Hắn mặc âu phục màu đen, đã bốn mươi mốt tuổi, thoạt nhìn lại không kém Cố Ứng Trì bao nhiêu.

"Đã tốt lên nhiều." Cố Ứng Trì ngồi trên ghế sa lon.

"Anh nghe nói chú được một đứa trẻ cứu, đã tìm thấy đứa trẻ đó ?" Cố Mãn Tu trực tiếp xem nhẹ Cố Ngọc Hà vào cửa, truy hỏi.

Cố Ngọc Hà đã sớm quen với cảnh tượng như vậy, ngồi một bên, lấy điện thoại ra bắt đầu chơi game.

Cố Ứng Trì nhỏ hơn Cố Mãn Tu mười lăm tuổi, điều này cũng do Cố phu nhân lớn tuổi vẫn mang thai.

Cố Mãn Tu sau đó trực tiếp ra nước ngoài phát triển, xí nghiệp Cố thị liền giao cho Cố Ứng Trì, Cố Mãn Tu chỉ có thỉnh thoảng về nước một lần, mà Cố Ngọc Hà, ba năm trung học cơ hồ đều ở bên cạnh Cố Ứng Trì.

Có đôi khi Cố Ngọc Hà cũng không khỏi suy nghĩ, gọi Cố Ứng Trì cái gì chú, trực tiếp gọi ba được, dù sao cũng không kém.

"Tìm được." Cố Ứng Trì gất đầu nói. "Hảo hảo cảm tạ đứa nhỏ kia sao?" Cố Mãn Tu hỏi.

Cố Ứng Trì: "Còn chưa, đang muốn cảm ơn. ”

"Chú xem đứa nhỏ kia thiếu cái gì." Cố Mãn Tu trầm ngâm một lát, "Nói như thế nào cũng là ân nhân cứu mạng của chú, không thể chậm trễ. ”

Cố Ứng Trì đáp một tiếng, tay hơi chống mặt, nhìn Cố Ngọc Hà đang chơi game hưng phấn đến khóe miệng nhếch lên, không biết đang suy nghĩ cái gì, thần sắc tản mạn, tư thế lười biếng.

Đột nhiên chú ý tới ánh mắt Cố Ứng Trì, Cố Ngọc Hà kiên trì ngẩng đầu, nhân vật trong trò chơi đứng yên bất động chịu chết.

"Chú..." Cậu yếu ớt mở miệng, muốn Cố Ứng Trì đừng nhìn mình như vậy, nhưng Cố Ứng Trì không có phản ứng.

Cố Ngọc Hà sửng sốt, dịch chuyển, phát hiện Cố Ứng Trì cũng không phải đang nhìn cậu, chỉ là đang suy nghĩ mà thôi, trong nháy mắt thở phào nhẹ nhõm.

Đồng đội trong trò chơi bắt đầu chào hỏi, Cố Ngọc Hà nhìn thái dương nhảy dựng lên, sau khi xin lỗi người nọ càng thêm thăm hỏi tài khoản, Cố Ngọc Hà lập tức không nhịn được, chạy ra khỏi biệt thự, một bên mãnh liệt mở mic một bên thi triển pentakill.

“Ngọc Hà không gây rắc rối cho chú chứ? Anh có công việc ở nước ngoài không thể đi quá lâu, hôm nay là dành thời gian trở lại để xem chú. Nếu như chú không sao thì anh yên tâm, ngày mai anh sẽ đi, Ngọc Hà có thể sẽ làm phiền chú thêm chút thời gian nữa.

Cố Mãn Tu ở một bên có chút áy náy.

"Không có việc gì." Cố Ứng Trì lạnh nhạt nói: "Đại ca có xử lý trước. ”

Nghe thanh âm lãnh đạm của anh, Cố Mãn Tu muốn nói lại thôi.

Cố Ứng Trì đối với ai cũng như vậy, cũng không thấy anh có hứng thú với ai, Cố Mãn Tu đã không chỉ một lần nghĩ tương lai ai mới có thể đứng ở bên cạnh Cố Ứng Trì, trở thành ngoại lệ" trong đáy lòng Cố Ứng Trì.

"Ứng Trì, anh ở nước ngoài có một người bạn tốt, em gái hắn rất ưu tú, anh cảm thấy hẳn là cùng chú gặp mặt trò chuyện..."

Lời ố Mãn Tu bị cắt đứt, "Không có hứng thú. ”

Cố Mãn Tu có chút bất đắc dĩ thở dài, lo lắng nói: "Chú không nghĩ tới kết hôn sao? Cũng đã hai mươi sáu. ”

Hài tử của hắn đã mười tám tuổi, Cố Ứng Trì còn đơn độc, tuổi của hắn so với Cố Ứng Trì lớn hơn nhiều như vậy, cũng không biết khi nào mới có em dâu.

Chỉ sợ đến lúc đó cháu trai hắn đều có, Cố Ứng Trì còn đơn độc.

Đột nhiên nghĩ đến cái gì, Cố Mãn Tu liếc Cố Ứng Trì một cái, thấy anh rũ mắt, nhìn không ra thần sắc gì, thăm dò nói: "Ứng Trì. Người bạn tốt của anh ở nước ngoài, cậu ấy thực sự còn có một em trai, nếu chú thích..."

Lời còn chưa dứt, bắt gặp Cố Ứng Trí ngước mắt lên, đột nhiên dừng lại.



Lúc Tống Nguyên trở về, Tống phu nhân cùng Tống lão gia đã ngồi ở trước bàn ăn chờ bọn họ.

Tống Nghiêu vừa nhìn thấy hai người lập tức chạy đến bên cạnh Tống phu nhân ngồi xuống, cười tủm tỉm hô một tiếng "Ba mẹ".

Tống phu nhân gật gật đầu, sờ sờ đầu hắn, "Mau ăn cơm đi, đồ ăn cũng sắp nguội rồi. ”

Hai người bọn họ cầm đũa lên mới nhớ tới còn có một người khác.

Tống phu nhân lập tức nhìn về phía Tống Nguyên, thấy y đứng ở một bên, rũ mắt không nhúc nhích, ít nhiều có chút áy náy, vội vàng nói: "Tống Nguyên, mau ngồi xuống ăn cơm đi, đứng ở nơi đó làm cái gì. ”

Được sự cho phép của bà, Tống Nguyên mới ngồi xuống đuôi bàn.

"Hôm nay ở trường thế nào?" Tống lão gia nhìn Tống Nghiêu, hỏi một câu.

"Cũng tốt, " Tống Nghiêu muốn nói lại thôi, "Chính là vì nguyên nhân do con, các bạn học đều hiểu lầm Tống Nguyên, khiến Tống Nguyên thương tâm khổ sở. ”

"Con không cần có bất kỳ gánh nặng gì, bọn họ nói để cho bọn họ nói." Tống lão gia cười lạnh một tiếng, lại không hỏi Tống Nguyên: "Nghe nói qua mấy ngày sẽ thi đấu, chuẩn bị xong chưa? ”

Nhắc tới chuyện này, Tống Nghiêu tràn đầy tự tin gật gật đầu, "Chuẩn bị xong! Ba, ba có đến hôm đó không? ”

"Ba sẽ cố gắng đi."

"Con chờ ba mẹ." Tống Nghiêu cực kỳ vui vẻ, sau đó nhìn Tống Nguyên một cái, nhỏ giọng nói: "Còn có Tống Nguyên. ”

Bầu không khí vui vẻ hòa thuận của cả nhà xen lẫn Tống Nguyên, cũng có chút quái dị. Không ai để ý tới y, cũng không ai quan tâm đến y, Tống Nguyên cũng không nói gì, ngoan ngoãn ăn cơm.

Vẫn là Tống phu nhân hỏi Tống Nguyên một câu, "Ở trường học có chỗ nào không thích ứng sao? ”

"Không có." Tống Nguyên dừng đũa một chút, nhẹ giọng đáp.

Đột nhiên hỏi như vậy, có chút không được tự nhiên nói không nên lời.

Tống phu nhân gật gật đầu, "Gia sư tìm cho con cuối tuần này sẽ tới đây, con cố gắng học tập thật tốt, cố gắng đuổi theo Tống Nghiêu. ”

Bà gắp thức ăn cho Tống Nghiêu, khi Tống Nghiêu nói lời cảm ơn cười cười, "Đứa trẻ ngốc, nói cái gì cảm ơn, mẹ chính là mẹ con. ”

Tống Nguyên gắp khoai tây sợi cách y gần nhất, đối với một màn trước mắt này không có bất kỳ thần sắc biến hóa nào.

Phần lớn thời gian khi ăn cơm, Tống lão gia và Tống phu nhân đều xoay quanh Tống Nghiêu làm trung tâm của chủ đề, Tống Nguyên đối với bọn họ mà nói tựa như một người trong suốt.

Tống Nghiêu không chỉ một lần nhìn trộm Tống Nguyên, thấy y thủy chung vẫn bình tĩnh, có chút nghiến răng nghiến lợi.

Tống Nguyên buông đũa xuống, lau sạch miệng rồi đứng lên, "Con ăn xong rồi. Ba, mẹ, con về phòng trước. ”

"Phòng của con ở lầu hai đã chuẩn bị xong cho con rồi." Tống phu nhân nghe vậy đứng dậy nhìn về phía y, "Có gì thiếu nói với mẹ. ”

Tống Nguyên dừng một chút, "Cám ơn mẹ. ”

Tống phu nhân bị ba chữ này làm cho sửng sốt, sau khi phản ứng lại cổ họng có chút khô, một chữ cũng nói không nên lời, cuối cùng nhìn bóng lưng Tống Nguyên, trong lòng thở dài một hơi.

Nhìn rất ngoan, sẽ không gây chuyện, như vậy bà liền yên tâm, khúc mắc trong lòng cũng ít đi rất nhiều.

"Ba mẹ, hai người không cần quan tâm đến con, bình thường nhất định phải quan tâm Tống Nguyên nhiều hơn một chút, con sợ Tống Nguyên suy nghĩ nhiều." Tống Nghiêu đột nhiên nói. "

“Nó có thể suy nghĩ nhiều về cái gì?" Tống lão gia nhíu mày.

"Con sợ em ấy sẽ cảm thấy là con cướp ba mẹ, không thích con..." Tống Nghiêu cúi đầu, thoạt nhìn thập phần thương tâm.

Tống phu nhân sửng sốt, giơ tay sờ sờ đầu Tống Nghiêu, bảo hắn ta không cần suy nghĩ nhiều: "Nghiêu Nghiêu, mẹ sẽ không bởi vì Tống Nguyên trở về, liền không thích con. Tống Nguyên cũng sẽ không nghĩ như vậy, cho nên con không nên suy nghĩ nhiều được không? Tất cả các con đều là con của mẹ, mẹ sẽ luôn luôn yêu thương con. Đừng suy nghĩ nhiều. ”

"Con..." Tống Nghiêu cắn môi, ngẩng đầu, đáy mắt tựa hồ tích nước mắt, lóe ra ánh sáng trong suốt, "Nhưng mà, hình như Tống Nguyên rất chán ghét con... Có thể là cảm giác của con, dù sao Tống Nguyên vừa mới tới nơi này ai cũng không quen, thân phận của con lại rất xấu hổ..."

Lời của hắn còn chưa kịp nói xong, đã bị dì Chương cắt đứt, "Phu nhân, thiếu gia một mực chiếu cố Tống Nguyên, rất săn sóc, sợ Tống Nguyên không quen thương tâm khổ sở, nhưng Tống Nguyên hắn luôn giống như nhìn thiếu gia không vừa mắt, thường xuyên để cho thiếu gia mặt nóng dán mông lạnh. ”

"Không có như vậy." Tống Nghiêu vội vàng mở miệng, có chút bối rối, "Dì Chương, dì hiểu lầm rồi. ”

"Dì mới không có hiểu lầm." Dì Chương nhịn xuống không vui với Tống Nguyên, tận lực bình tĩnh nói: "Tôi cảm thấy, Tống Nguyên thiếu gia đối với thiếu gia hình như có địch ý rất lớn. ”

Tác giả có điều muốn nói:

Cố Mãn Tu: Anh giới thiệu một người bạn gái cho chú.

Cố Ứng Trì: Không cần.

Cố Mãn Tu: Anh giới thiệu cho chú một người bạn trai.

Cố Ứng Trì: Không cần.

Cố Mãn Tu: Tôi giới thiệu Tống Nguyên cho chú.

Cố Ứng Trì: Có thể.

Cố Mãn Tu: ...