Chương 9

Trong lòng đang phun tào Tống Nghiêu, trước mắt đột nhiên xuất hiện một tờ giấy, An Tâm nhìn kỹ.

Trên giấy vẽ một cô gái tóc ngắn, đôi mắt to, khuôn mặt hạt dưa, mặc đồng phục học sinh, mỉm cười.

Bởi vì bức tranh này, vẽ rất giống, An Tâm lập tức nhận ra đây là mình,

"Đây là vẽ tớ sao? ”

"Ừm." Tống Nguyên nói: "Vẽ không tốt lắm. ”

"Lúc này mới đã bao lâu, cậu liền vẽ ra, hơn nữa còn vẽ giống như vậy, siêu cấp lợi hại." An Tâm tiếp nhận, thích vô cùng, "Cám ơn cậu. ”

"Là tôi cám ơn cậu." Tống Nguyên thấp giọng nói.

Tống Nghiêu vẫn nhìn chằm chằm Tống Nguyên, thấy y và An Tâm trò chuyện, đáy mắt tràn đầy khó chịu.

Tống Nguyên như vậy, hắn mới không tin là thật sự đạm mạc, không quan tâm.

Nhưng mặc kệ Tống Nguyên có chủ ý gì cũng vô dụng, bởi vì hắn tuyệt đối sẽ không rời khỏi Tống gia.

Hắn cũng họ Tống, Tống Nguyên cho dù là thiếu gia chân chính thì như thế nào, sống ở bên ngoài mười tám năm, căn bản so ra kém hắn một mực lớn lên bên cạnh Tống lão gia Tống phu nhân, càng đừng nói, Tống Nguyên còn không lấy lòng hai người họ.

Nghĩ tới đây, tâm tình Tống Nghiêu trong nháy mắt tốt hơn rất nhiều, nhìn An Tâm, ôn nhu nói: "An Tâm, cậu nói đúng. Tớ cũng vốn muốn nói như vậy, hết thảy của tớ ở hiện tại là của Tống Nguyên... Hôm nay tớ về nhà sẽ nói rõ ràng với mẹ, trở về sẽ trả lại tất cả cho Tống Nguyên. ”

"Cũng đừng, cậu nói như vậy, chẳng phải là muốn cho tất cả mọi người nghĩ cậu là vì Tống Nguyên trở về sao? Vậy cậu muốn Tống Nguyên bị nước miếng của người khác dìm chết không? "An Tâm có chút khinh bỉ, "Tống Nghiêu, cậu có biết mình đang nói cái gì không? ”

Tống Nghiêu sửng sốt, trong lòng cười lạnh, trên mặt một trận không biết làm sao: "Thực xin lỗi, tớ không biết... Xin lỗi, tớ không nghĩ vậy, tớ quá ngu ngốc. Tống Nguyên cậu đừng hiểu lầm, tôi không phải là muốn hại cậu..."

Hắn vẫn luôn ở nơi đó xin lỗi, cuối cùng lại gấp đến đỏ mắt.

"Thật quá đáng." Tiêu Liễu tức giận kêu lên.

"Đúng vậy, thật quá đáng." An Tâm theo sát vỗ bàn một cái, nhướng mày nói: "Trước khi các nói chuyện tốt nhất nên có đầu óc, đừng không biết phân biệt đúng sai. ”

Tiêu Liễu nghẹn đến sắc mặt đỏ bừng, "Cậu đây là đang nói ai? ”

"Dù sao cũng không phải cậu."

Tiêu Liễu tức giận trực tiếp xông tới, đứng ở trước mặt An Tâm lung tung mắng chửi.

Ban đầu nhiều người chiến tranh, biến thành hai người chiến tranh.

An Tâm từ nhỏ cùng người cãi nhau đến lớn, chưa từng thua qua.

Thành tích học tập của Tiếu Liễu rất tốt, nhưng căn bản không am hiểu tranh luận, nhiều lần bị An Tâm chặn lại nói không nên lời, cuối cùng càng nghĩ càng tức giận, hô hấp dồn dập nhìn Tống Nguyên, cảm thấy hết thảy đều do Tống Nguyên làm cho, thẹn quá hóa giận đoạt lấy quyển sổ trong tay Tống Nguyên, ném xuống đất, hung tợn giẫm mấy cước xông ra ngoài.

Tống Nguyên ngồi ở vị trí, khẽ nhìn, che đi cảm xúc nơi đáy mắt, bởi vì nguyên nhân cúi đầu, cũng làm cho người ta nhìn không ra thần sắc.

Sau vài giây trầm mặc, y nhặt lên quyển sổ trên mặt đất, lau sạch bụi bặm phía trên, mở ra tiếp tục vẽ lên.

An Tâm bị động tác này của Tiêu Liễu tức giận đến nổ tung, muốn đuổi theo thì bị Tống Nguyên kéo lại. "Đừng lãng phí thời gian với cô ấy."

Tống Nguyên: "Cô ấy cố chấp, cậu đuổi theo, sự tình sẽ càng ngày càng rối loạn.”

An Tâm nghĩ một chút, cảm thấy y nói có đạo lý, nhưng vẫn nhịn không được lửa giận.

Có một người vội vàng đuổi theo, là Tống Nghiêu.

Chờ Tống Nghiêu vừa rời đi, phòng học lại nổ tung, đủ loại bởi vì Tống Nghiêu không nên nói vào lúc đó đều nói đều nhao nhao nói ra.

Bởi vì nguyên nhân có An Tâm, những người bên cạnh vốn sợ Tống Nguyên đều lại gần nói chuyện với y.

Bàn trước quay đầu và hỏi: "Lúc nào thì cậu về nhà, sẽ không có ai nhắm vào cậu chứ ”

"Sẽ không." Động tác của Tống Nguyên không hề ngừng lại.

"Cậu đang vẽ cái gì?" Cây cổ thụ bên ngoài cửa sổ? ”

Ngoài cửa sổ có một gốc cây cổ thụ mấy trăm năm tuổi, Tống Nguyên vẽ chính là cái cây kia, y vẽ rất nhanh, rất nhanh đem cái cây kia hoàn mỹ hiện ra trên giấy trắng, ngay cả hơn mười vết trầy xước trên cây cũng vẽ ra.

Bàn trước nhìn thấy chi tiết này nhao nhao sửng sốt, tán thưởng.

"Cậu vẽ quá tốt đi, cậu vẽ cho tớ một bức sao?"

"Tôi vẽ không được chuyên nghiệp." Sau khi nói xong trình độ của mình, Tống Nguyên ngẩng đầu nhìn nam sinh một cái, lật một trang, vẽ lên.

Vài phút sau, y đưa nó cho bàn trước.

Bàn trước vốn thuận miệng nói, nhìn thấy bộ dáng của mình xuất hiện trên sổ, che miệng lại, kinh hãi kêu lên một tiếng: "Tôi thao, giống như vậy, cậu còn nói cậu không phải là chuyên nghiệp, làm sao có thể. Cậu có phải hay không đã học qua?”

Cậu ta đối với Tống Nguyên có cái nhìn hoàn toàn khác, cảm thấy Tống Nguyên cũng không giống như trong lời đồn.

"So ra vẫn kém chuyên nghiệp." Tống Nguyên nhẹ giọng nói.

Xuyên vào quyển sách kia, Tống Nguyên lúc ấy mới mấy tuổi, sau giờ học không có việc gì làm, liền tự học vẽ trên mạng.

Buổi trưa ăn cơm là Tống Nguyên với An Tâm ăn cùng nhau.

Thân phận của y vốn tự mang theo bát quái, hơn nữa cùng An Tâm xuất hiện, trong lúc nhất thời lại trở thành đối tượng thảo luận trong miệng mọi người.

*

Cửa phòng bị người gõ, Cố Ứng Trì ký tên mình xuống , "Tiến vào. ”

Trợ lý đẩy cửa đi vào, muốn nói lại thôi.

Cố Ứng Trì khép lại văn kiện, ngẩng đầu nhìn trợ lý, nhìn ra trợ lý chần chờ, lạnh lùng nói: "Không tìm được người?”

"Khi chúng tôi tìm theo địa chỉ mà ngài đã đưa, đã không còn ai nữa. Hỏi hàng xóm gần đó mới biết gia đình đã chuyển đến thị trấn. Lúc tôi đi tìm trong thị trấn, mới phát hiện người ngài muốn tìm đã không còn nữa, nói là được đón về nhà. "Trợ lý đưa cho Cố Ứng Trì một thư mục, " Đây là tất cả tư liệu về Tống Nguyên. ”

Cố Ứng Trì tiếp nhận thư mục mở ra, bên trong có chuyện Tống Nguyên từ nhỏ đến lớn gặp phải. Sau khi nhìn thấy những chuyện Lý Thiến làm với Tống Nguyên, anh trầm mặt lại, thần sắc lạnh lùng như phủ một tầng băng sương.

"Hiện tại Tống Nguyên đang học ở trường của tiểu thiếu gia, ngài muốn đi sao?” Trợ lý chần chờ nói.

"Không cần." Cố Ứng Trì đem tất cả đồ đạc thu hồi lại`.

Một tấm ảnh trong đó rơi ra, Cố Ứng Trì cầm lấy ảnh nhìn chằm chằm hồi lâu.

Tống Nguyên trong ảnh chỉ mới mười ba tuổi, mặc quần áo không vừa người, mặt bẩn thỉu đứng trước ống kính, lưng hơi gù, trong đôi mắt đen nhánh mang theo sự khϊếp đảm rõ ràng, lại xen lẫn một ít không phục. Lộ ở bên ngoài cánh tay còn có một ít dấu vết sưng đỏ, là bị Lý Thiến phát giận khi đánh.

Tư liệu cho thấy, công việc trong nhà Lý Thiến đều do Tống Nguyên làm, từ mười một đến mười tám tuổi, chưa bao giờ dừng lại.

"Thưa ngài?" Trợ lý kêu vài tiếng, không nhận được phản ứng của Cố Ứng Trì có chút kỳ quái, thấy Cố Ứng Trì vẫn nhìn chằm chằm ảnh chụp, trên mặt một chút biểu tình cũng không có, đáy mắt lại là băng hàn lạnh lẽo một mảnh, trong lòng không khỏi lộp bộp một tiếng.

Trợ lý rất ít khi nhìn thấy bộ dáng này của Cố Ứng Trì, lần trước vẫn là mấy năm trước.

Cố Ứng Trì bỏ tư liệu vào ngăn kéo.

"Còn có một chuyện." Trợ lý vội vàng nói: "Chủ tịch của tập đoàn Tống thị luôn muốn gặp ngài. ”

Không đợi Cố Ứng Trì hỏi, trợ lý lại bổ sung thêm một câu, "Chính là phụ thân của Tống Nguyên, ngài muốn gặp sao? ”

"Không gặp." Cố Ứng Trì kẹp ảnh chụp trong sách, ngữ khí không có chút phập phồng nào.

Trợ lý đáp một tiếng, nhanh chóng lui ra.

*

Cố Ngọc Hà đến lớp vào buổi chiều.

Khi nhìn thấy vị trí của mình trống rỗng, cậu nhướng mày, tuy rằng có chút không vui, nhưng so với bên cạnh có người tốt hơn nhiều.

Thiếu gia chân chính của Tống gia ngồi ở phía sau cậu, một mực ghi chép, đợi đến khi Cố Ngọc Hà phản ứng lại, mới phát hiện mình nhìn chằm chằm Tống Nguyên hồi lâu, lập tức thu hồi ánh mắt.

"Cố Ngọc Hà, buổi sáng cậu không tới, cậu không thấy cảnh đó." Tiếu Nhuận ngồi bên cạnh cậu, chậc chậc cảm thán nói: "Trong lớp đại đa số mọi người đều nhắm vào Tống Nguyên. ”

"Nhằm vào cậu ta?" Cố Ngọc Hà nằm sấp trên bàn, lười biếng nói: "Ăn không no? Nhằm vào cậu ta làm gì? Tôi còn tưởng rằng đại đa số mọi người sẽ giẫm lên Tống Nghiêu. ”

"Đúng vậy, tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng không nghĩ tới đại bộ phận mọi người đều thương hại Tống Nghiêu. Bị nhiều người nói như vậy, cậu ta còn rất bình tĩnh, một chút cảm giác cũng không có. Nếu tớ là cậu ta, tớ đều phải ủy khuất bay lên trời. Tiếu Nhuận liếc Tống Nguyên một cái, cười hì hì nói.

"Tôi muốn ngủ, đừng làm phiền tôi." Cố Ngọc Hà một chưởng đánh Tiếu Nhuận, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.

"Cậu ngủ cái gì vậy, cậu còn chưa nói với tớ buổi sáng cậu đi đâu. Tôi nghe nói chú cậu đã trở lại? ", Tiếu Nhuận kéo Cố Ngọc Hà, "Có phải là thật không? ”

"Là thật, cậu đừng làm phiền tôi." Cố Ngọc Hà không kiên nhẫn nói, "Cậu tò mò chú tôi làm gì? ”

"Tớ nghe nói chú ấy thiếu chút nữa xảy ra chuyện. Không có gì đâu. "Tiếp xúc với ánh mắt lạnh như băng cảnh cáo của Cố Ngọc Hà, Tiếu Nhuận lập tức xua tay, không nói nữa.

Cố Ứng Trì ở trong giới vẫn luôn là một truyền kỳ.

Hai mươi tuổi thành lập công ty của mình, một năm liền đem công ty phát triển, hai mươi mốt tuổi tiếp nhận tập đoàn Cố thị, cứu sống tập đoàn Cố thị lúc đó thiếu chút nữa phá sản. Trong năm năm, Tập đoàn Cố thị đã nhanh chóng phát triển thành doanh nghiệp số 1 ở Thành phố R, top 10 doanh nghiệp hàng đầu của quốc gia A.

Cố Ứng Trì người này không thường xuyên lộ diện, lại có rất nhiều tin đồn. Nói anh không cần nhân tình, đối với tất cả mọi người rất lãnh đạm, nói anh âm ngoan giảo trá, thường xuyên tính kế đối thủ... Các loại tin đồn đều có, nhiều đến mức ngược lại làm cho người ta cảm thấy một người cũng không phải là thật.

Trong một tháng anh mất tích, đa số mọi người đều cho rằng anh đã chết, không nghĩ tới một tháng sau anh khỏe mạnh trở về, lại dấy lên một trận gợn sóng ở trong giới.

Tiếu Nhuận rất bội phục Cố Ứng Trì, nằm mơ cũng muốn gặp Cố Ứng Trì một chút. Đáng tiếc, Cố Ngọc Hà nói vị thúc thúc này của cậu ấy tính cách âm tình bất định, căn bản không gặp hắn.

Cố Ngọc Hà cứ như vậy ngủ cả buổi chiều, cuối cùng tan học mê muội trừng mắt mở mắt, thấy trong phòng học hầu hết mọi người đã rời đi, mới cầm lấy cặp sách chuẩn bị rời đi.

Quay người phát hiện Tống Nghiêu đứng bên cạnh vị thiếu gia chân chính kia, đang nói cái gì đó.

Cố Ngọc Hà cẩn thận nghe, khóe miệng co giật.

"Tống Nguyên, nếu trong lòng cậu khó chịu thì nói với tôi, đừng nhẫn nhịn."

"Cám ơn, tôi không khó chịu." Tống Nguyên thu thập đồ đạc, chuẩn bị rời đi.

"Hôm nay các bạn cùng lớp vì tôi, tạo thành rất nhiều hiểu lầm với cậu, tôi biết tôi xin lỗi cậu cũng vô dụng, bằng không cậu đánh tôi một quyền, cho nhụt chí là được rồi." Tống Nghiêu giữ lấy Tống Nguyên, nhỏ giọng nói.

Tống Nguyên lấy tay anh ra: "Trong lòng tôi không có tức giận, không cần nhụt chí. ”

"Thật sao?" Tống Nghiêu mừng rỡ như điên ngẩng đầu, "Vậy nói như vậy chính là, Tống Nguyên cậu cũng không chán ghét tôi, cũng không tức giận với tôi. ”

Tống Nguyên "Ừ" một tiếng, nhìn chằm chằm Cố Ngọc Hà một lát, sau đó xoay người rời đi.

Tống Nghiêu nhanh chóng đuổi theo, nhìn ra được rất vui vẻ.

Cố Ngọc Hà cũng cầm cặp sách nhanh chóng đi ra ngoài.

Vừa tới cổng trường, cậu liếc mắt một cái nhận ra trước cổng trường có chiếc xe màu đen là của Cố Ứng Trì, trong lòng vui vẻ, trong nháy mắt vọt tới gõ cửa sổ xe.

Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt ngũ quan thâm sâu, tuấn mỹ vô thượng của Cố Ứng Trì.

"Chú, chú cố ý tới đón cháu sao?"

Cố Ứng Trì quay đầu, không nhìn cậu, chỉ lướt qua thân ảnh cậu nhìn về phía cách đó không xa.

Người bên cạnh Tống Nguyên một mực nói gì đó với y, thần sắc y nhàn nhạt, mặt mày lạnh lùng, không biết đang suy nghĩ cái gì, đứng ở nơi đó, thân ảnh đơn bạc giống như một tờ giấy, tựa hồ gió thổi qua sẽ theo đó bay lên.

Không đợi được câu trả lời, Cố Ngọc Hà nghiêng đầu, có chút nghi hoặc hỏi: "Chú, sao chú không để ý tới cháu? Chú đang nhìn cái gì vậy? ”

Cố Ứng Trì: "Trạm tiếp theo. ”

Cố Ngọc Hà theo bản năng di chuyển sang bên cạnh một chút. Tống Nguyên đã ngồi lên xe, chiếc xe kia rất nhanh rời đi.

Cố Ứng Trì thu hồi ánh mắt, chống lại Cố Ngọc Hà tràn đầy chờ mong, không có biểu tình gì, "Lên xe. ”

"Chú, người thật sự là cố ý đến đón cháu sao?" Cố Hồ Ngọc Hà vô cùng phấn khích.

Vừa mới ngồi lên xe, liền nghe thấy ngồi bên cạnh anh, thần sắc lãnh đạm, thậm chí có thể nói chú có chút lạnh nhạt ném ra hai chữ: "Không phải. ”

Tác giả có một điều để nói: Cố Ngọc Hà: Chú không có trái tim