Chương 6

"Đây là ai? Thế nhưng lại khiến Tống Nghiêu đến muộn."

"Tống Nghiêu vừa nói cậu ta là Tống Nguyên? Kia cũng họ Tống? Hóa ra tin đồn lúc trước tôi nghe được thì ra lại là thật."

"Tin đồn gì? Nói cho tôi biết với."

Tiếng xì xào truyền vào tai Tống Nguyên, nhưng y vẫn bình tĩnh nhìn tất cả học sinh bên dưới, hoàn toàn không quan tâm những lời bàn tán đó

“Không sao, em không cần xin lỗi, dù sao cũng không phải lỗi của em” Chủ nhiệm lớp vỗ vỗ vai Tống Nghiêu, ánh mắt rơi vào trên người Tống Nguyên, “Học sinh mới?”

Hiệu trưởng đã chào hỏi cô ta trước đó, cô ta cũng biết hôm nay sẽ có một học sinh mới đến, nghe nói là từ nông thôn đến, nhưng Tống Nguyên thoạt nhìn không giống như trong tưởng tượng của cô ta.

Tống Nguyên gật đầu.

“Tôi nghe nói cậu trước đây không đi học?” Giáo viên chủ nhiệm cau mày, giọng điệu có chút lạnh lùng, “"Tuy rằng không biết làm sao cậu lại đồng ý trực tiếp chen ngang vào năm ba, nhưng nếu đã tới, hoặc là đuổi theo, hoặc là ra khỏi lớp. Cậu có hiểu không? ”

( Năm ba của cấp ba là lớp 12)

Tống Nguyên:" Đã hiểu. "

Đối mặt với Tống Nghiêu, chủ nhiệm lớp mỉm cười an ủi nhẹ nhàng: "Không sao đâu, Tống Nghiêu, đừng buồn, chuyện này là vì có lý do, cô sẽ không trách em đến muộn, cứ về chỗ ngồi đi. "

Quay lại chỗ Tống Nguyên, thái độ của chủ nhiệm lớp thay đổi một trăm tám mươi độ," Đừng tưởng rằng cậu là em trai của Tống Nguyên, thành tích kém thì không sao. Nếu thành tích của cậu không đủ tư cách, cho dù là Tống Nghiêu giúp cậu nói chuyện cũng vô dụng "

Em trai của Tống Nghiêu?

Mọi người trong lớp học bùng nổ.

Tống lão gia đã tuyên bố với bên ngoài Tống Nguyên chính là em trai của Tống Nghiêu, nhưng lời nói dối này đã bị phá vỡ không một chút chọc ngoáy.

Nhà họ Tống từ đầu đến cuối chỉ có một vị thiếu gia, chuyện này người trong giới đều biết, vị thiếu gia kia đến từ đâu?

Hiện tại chuyện loạn thất bát tao này không thể che giấu được nữa

Một số bạn học trong lớp đã biết chuyện từ lâu, bây giờ họ đều mang tâm lý xem kịch để nhìn Tống Nguyên.

"Thật sự là thiếu gia? Tôi thấy cậu ta so với gà rừng cũng không khác gì. Nghe nói cậu ts sống ở nông thôn, nhà ở là nền bùn đất, còn rò rỉ nước . Mấy ngày liền không tắm."

" A! Vậy trên người cậu ta có mùi hôi không? ""

” Trông không giống đi, nhưng ai biết được biết đâu được cậu ta vừa tắm rửa ba ngày ba đêm trước khi đến đây, hahahaha. "

" Cậu ta cùng Tống Nghiêu khác biệt thật lớn nha ... Mặc dù vậy có chút đáng thương, nếu tôi là cậu ta, tôi sẽ không bao giờ trở về nhà của chính mình làm nhục chính mình. ”

” Cậu ta trước đây không có đi học, vậy không phải sẽ hạ điểm trung bình của lớp chúng ta xuống sao? Chủ nhiệm sao có thể cho phép cậu ta vào lớp chúng ta được ? Thật là xui xẻo. “

" Đương nhiên là dựa vào thân phân thiếu gia Tống gia, bằng không làm sao có thể chen ngang vào đây được. Nếu như cậu ta vọng tưởng bản thân có thể trụ vững lại ở lớp chúng ta, vậy thì để cho cậu ta biết mình có bao nhiêu cân lượng "

"..."

Tiếng thảo luận dừng lại ngay khi chủ nhiệm lớp gõ mạnh cây thước lên bàn.

“Được rồi, tự giới thiệu bản thân rồi liền đi xuống tìm vị trí không ai ngồi để ngồi vào.”

Tống Nguyên cầm phấn, viết tên mình lên bảng đen, quay mặt về phía đám đông: “Xin chào, tôi tên Tống Nguyên.”

Giọng nói nhàn nhạt, ánh mắt hờ hững, cho dù bị người khác ác ý cười nhạo cũng đều có bất cứ biến hóa gì.

Hơn nữa nét chữ ở trên bảng đen phía sau lưng Tống Nguyên rất đẹp làm cho mọi người có chút ngạc nhiên, ngay cả chủ nhiệm lớp cũng như vậy.

Chẳng phải nói là trước đó không được đi học sao, chữ viết cũng không giống như không được đi học.

Phải mất ít nhất mấy năm luyện tập mới luyện được chữ viết như vậy.

Tống Nghiêu nhìn chằm chằm chữ viết trên bảng đen, tay nắm chặt quyển sách.

Ông Tống ngày thường đều là một bộ dạng nghiêm túc và không thích cười, hầu hết mọi tâm tư của ông đều tập trung vào công ty và ông hiếm khi quan tâm đến Tống Nghiêu. Ở sơ trung(*), khi Tống Nguyên biết ông Tống thích thư pháp, và để làm cho ông Tống vui vẻ, hắn đã bắt đầu luyện tập thư pháp.

(*) Sơ Trung: cấp 2

Hắn đã phải mất vài năm luyện tập để viết được một nét chữ đẹp khiến cho ông Tống vui vẻ và dành một chút quan tâm đến Tống Nghiêu.

Thì lúc này Tống Nguyên xuất hiện.

Tại sao Tống Nguyên lại có thể viết được tốt như vậy?

Điều khiến Tống Nghiêu càng không thể chấp nhận được chính là hắn luyện thư pháp lâu như vậy, không bằng Tống Nguyên không được đi học.

Cuốn sách bị nhăn nheo, Tống Nghiêu lấy lại tinh thần.

Phỏng chừng thì Tống Nguyên cũng chỉ viết tốt hơn một chút, còn những cái khác thì vô dụng.

Nghĩ đến đây, Tống Nghiêu nhếch môi nở nụ cười, nhanh chóng vuốt sách lại cho thẳng.

*

Trong lớp học cũng chỉ có hai chỗ trống ở vị trí cuối cũng ngay cửa , lúc Tống Nguyên ngồi xuống chỗ trống bên ngoài, mọi người đột nhiên phá lên cười.

"Cậu ta dám ngồi vào chỗ của Cố Ngọc Hà, cậu ta xong rồi. Chờ ngày mai Cố Ngọc Hà đến, biết rằng vị trí của mình đã bị ô uế, không chừng có thể sẽ gϊếŧ người."

"Hahahahaha, tôi rất mong đợi Cố Ngọc Hà trở lại, cậu ấy tuyệt đối ném cậu ta ra ngoài. "

" Tôi đã chụp ảnh và gửi vào nhóm lớp cho Cố Ngọc Hà, tôi tin rằng cậu ấy sẽ sớm nhìn thấy nó. "

" Đừng cãi nữa, các người thật ồn ào . Còn nữa, cười nhạo người khác như vậy để làm gì? ”Giọng nói giễu cợt bị câu nói này cắt ngang, mọi người đều nhìn về phía người nói.

"Này, lớp trưởng, chúng ta nói của chúng tôi, cậu xen vào làm gì? Ồ, tôi nhớ rồi, cậu thích nhìn những anh chàng đẹp trai. Cậu nhìn người mới đó có đẹp không, cậu thích cậu ta, nói chuyện giúp cậu ta?"

"Đừng nói nhảm ." Tiêu Liễu trừng mắt nhìn bọn họ, lại liếc nhìn Tống Nghiêu đang viết chữ, gò má ửng hồng.

Cô thích Tống Nghiêu, nhưng cô không thích Tống Nguyên, cô nói giúp Tống Nguyên là vì cô thích Tống Nghiêu.

Tống Nghiêu vẫn đang viết bài, cũng không để ý đến những lời la ó của mọi người xung quanh.

Tiêu Liễu buồn bực nhìn lại: “Tống Nguyên, chỗ cậu ngồi đã có người, cậu có thể ngồi chỗ khác.”

Cô không nói quá nhiều với Tống Nguyên, nhất là về Cố Ngọc Hà, cô cũng không nhắc một lời.

Khi những người xung quanh nghe thấy cô cố tình làm vậy, họ lập tức nháy mắt làm mặt quỷ và phá lên cười.

Vị trí ngồi của Tống Nguyên thật sự có người, y đổi vị trí ngồi vào bên trong gần cửa sổ.

Tống Nguyên không có cái gì cần mang theo, chỉ mang theo bút, trường học cũng chưa phát sách cho y, xung quanh cũng đều cố ý đem bàn di chuyển về phía trước không để ý đến y, cuối cùng là Tống Nghiêu đưa sách của hắn cho y

“Dùng của tôi đi.” Tống Nghiêu cười, trong mắt tràn đầy dịu dàng.

“Hiện tại không có sách, cậu trước mắt dùng của Tống Nghiêu đi.” Chủ nhiệm nhìn thấy cảnh này lúc này mới liền nhận ra Tống Nguyên không có sách.

Tống Nguyên không từ chối, sau khi nhận lấy nói “Cảm ơn” với Tống Nghiêu

“Không cần cảm ơn, chúng ta là người một nhà với nhau.” Tống Nghiêu lắc đầu cười nhẹ.

Câu nói của hắn lại khiến những người xung quanh bàn tán xôn xao.

"Tống Nguyên đã trở lại, Tống Nghiêu sẽ không bị sao?"

"Ảnh hưởng cái gì? Tống Nghiêu tốt như vậy, Tống Nguyên có thể so được với Tống Nghiêu sao? Cho dù là con ruột thì sao chứ, hắn cũng không thể so với Tống Nghiêu. "

" Chậc chậc chậc chậc, Tống Nguyên vẫn là có chút đáng thương, khi còn bé đã bị ôm sai hơn mười mấy năm gian khổ, được nhận trở về thì khắp nơi đều bị chèn ép. Chậc chậc, đáng thương. "

" Cái gì ? Cậu cảm thấy đau lòng cậu ta? "

" Không, không, không, tôi cũng chỉ muốn xem kịch, tôi nghĩ Tống Nghiêu nhiều ít vẫn có chút nguy hiểm, cuối cùng vẫn làm máu mủ tình thân quan trọng hơn.

"Cậu nghĩ rốt cuộc ai sẽ kế thừa xí nghiệp của Tống gia? "

" ... "

Tống Nghiêu cụp mắt xuống, nhìn hai chữ Tống Nguyên đầy trang sách giáo khoa, cầm bút hung hăng gạch bỏ.

Chủ nhiệm là giáo viên dạy toán, tốc độ giảng bài rất nhanh, mặc kệ phía dưới có ai nghe giảng hay không, giảng xong một câu sẽ chuyển sang câu hỏi tiếp theo, thỉnh thoảng sẽ gọi Tống Nghiêu dậy trả lời và khen ngợi Tống Nghiêu một vài câu sau khi hắn trả lời.

Nội dung trong sách giáo khoa cũng giống như những gì Tống Nguyên đã học khi xuyên sách, nên y có thể hiểu được những gì giáo viên giảng.

Không phải Tống Nguyên chưa bao giờ đi học, mà là Lý Thiến đã ngăn y không cho y đi học vài năm sau đó.

Sau khi vô tình xuyên qua cuốn sách, ở trong đó một lần nữa đi học mười mấy năm.

Một chiếc phong bì màu hồng nhạt đột nhiên rơi ra khỏi ngăn bàn ở bên cạnh, Tống Nguyên cầm lên nhét vào ngăn kéo, mới phát hiện ngăn bàn ngoại trừ có mấy quyển sách, còn có cả thư chưa mở.

Tống Nguyên nhét lá thư vào ngăn bàn và tiếp tục nghe giảng.

*

"Tiên sinh tỉnh." (先生醒了) (*)

Bốn chữ (*) khiến Cố Ngọc Hà ngồi trên sô pha đột nhiên đứng lên

" Chú tỉnh rồi sao? Chú có khó chịu không? Gọi bác sĩ đi. Không, cháu phải đi gặp bác sĩ."

"Không." Thấy cậu vội vàng như vậy, trợ lý mỉm cười, "Ngài ấy đang hồi phục tốt, cũng không có vấn đề gì lớn. Tôi còn có việc phải làm, nên tôi đi trước."

"Anh đi đâu vậy?" Cố Ngọc Hà ngăn trợ lý lại, thắc mắc: “Thân thể của chú ấy vẫn chưa khỏe hoàn toàn, nếu anh đi rồi, lúc đó sẽ không có ai ở cạnh chăm sóc chú”

Hà trợ lý liếc nhìn bảo mẫu đứng bên cạnh, biểu thị là đã tuyển được một bảo mẫu mới, cười nhẹ rồi giải thích. : "Là ngài ấy bảo tôi đi tìm một người."

"Ai ? Chú còn chưa dưỡng tốt thân thể liên để anh đi tìm một người? Vội vàng như vậy, rốt cuộc là ai vậy?" Cố Ngọc Hà nghĩ đến điều gì đó liền trợn to hai mắt, "Tôi có một người thím rồi? "