Chương 7

“ Không phải.” Trợ lý nghe vậy nhịn không được cười ra tiếng, “ Là đi tìm ân nhân đã giúp đỡ tiên sinh.”

“ Vậy thì anh mau đi đi.” Cố Ngọc Hà đương nhiên biết chuyện đã xảy ra, sau khi nghe lời này vội vàng nói.

Trợ lý rời đi, Cố Ngọc Hà do dự một lát, vẫn quyết định lên lầu. Cậu đẩy cửa ra, thò nửa người vào.

Cố Ứng Trì đang ngồi trên giường. Bởi vì nguyên nhân do vết thương chưa lành nên sắc mặt có chút tái nhợt.

“ Chú, chú cảm thấy thế nào?” Cố Ngọc Hà đi tới, miệng cười, ngồi ở bên giường.

“ Sao hôm nay cháu không đến lớp” Cố Ứng Trì đặt chiếc bát trống xuống và nhìn Cố Ngọc hà, “ Cháu trốn tiết”

Một câu nói không mặn không nhạt khiến Cố Ngọc Hà căng thẳng, lập tức đứng lên, xua tay nói: "Không có không có, cháu, cháu chỉ là nhớ chú, lâu như vậy không gặp chú, cháu lo lắng cho chú, cho nên xin nghỉ, cháu không trốn học! ”

Thần sắc cậu thành khẩn, cuối cùng còn bày ra tư thế thề thốt.

Cố Ứng Trì không nói lời nào, trên mặt cũng không có lấy một biểu cảm, đôi mắt thâm thúy tối sầm, khi nhìn người ta lại cảm thấy áp chế.

Cố Ngọc Hà cảm thấy ớn lạnh khi bị anh nhìn chằm chằm như vậy. Đại não của cậu nhanh chóng chuyển động, cuối cùng ném ra một đề tài mới, “Chú, chú muốn đi đón ân nhân cứu mạng của chú sao?”

Cố Ứng Trì nhìn ra ngoài cửa sổ, “Phải được cậu ấy đồng ý đã.”

Giọng điệu ôn hòa khiến cho Cố Ngọc Hà ngây ngẩn cả người, sau đó gương mặt khiến cho vô số nữ sinh đỏ mặt của cậu có chút méo mó.

Chú của hắn, giọng điệu vừa rồi…dịu dàng?

Chắc là có quỷ!

Chú của hắn bình thường đối với người khác cho dù là nói chuyện hay là làm cái gì, phản ứng đều rất lạnh nhạt, ngay cả đối với cháu trai như hắn cũng vậy.

Khi còn bé Cố Ngọc Hà còn vì thế mà thương tâm, cảm thấy Cố Ứng Trì chán ghét cậu, sau này lớn mới biết được, Cố Ứng Trì chính là như vậy làm cho người ta nhìn không thấu đoán không ra tính cách, anh đối với ai cũng như thế.

“Chú không sao, cháu về trường đi. Một tháng trước, giáo viên chủ nhiệm của cháu đã gọi cho chú việc đi học của cháu. Cố Ngọc Hà, cháu lại gây sự?”

Giọng nói trầm thấp chậm rãi vang lên.

Đến rồi, đến rồi, cảm giác quen thuộc.

Cố Ngọc Hà sợ nhất chính là khi Cố Ứng Trì dùng một loại biểu cảm cực kỳ bình thản nghe không ra bất kỳ cảm xúc nào, cũng làm cho người ta không đoán ra được để hỏi cậu: Cố Ngọc Hà, cháu lại gây chuyện à?

Cố Ngọc Hà thề rằng tốc độ của cậu khi chơi xí ngầu cũng không nhanh như bây giờ cậu đang lắc đầu: “Không ạ.”

Ai có thể tưởng tượng được Cố Ngọc Hà khi ở trường học oai phong lẫm liệt như thế nào, ở trước mặt Cố Ứng Trì thì lại thường xuyên sợ hãi đến nhũn chân.

Cố Ngọc Hà, người này có tính cách chảnh chọe và kiêu ngạo, ngày thường chính là không sợ một ai nhưng lại sợ mỗi chú ruột của mình.

Cố Ngọc Hà không thể diễn tả Cố Ứng Trì đáng sợ như thế nào, nhưng cậu có một nỗi sợ hãi sâu xa đối với Cố Ứng Trì.

“ Trở về đi.” Cố Ứng Trì lạnh nhạt nói, “ Chú không có việc gì.”

Cố Ngọc Hà biết anh không thích lặp đi lặp lại một câu nhiều lần, không dám nói thêm gì nữa, ngoan ngoãn đáp một tiếng rồi quay đầu đi ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại.

Phòng an tĩnh trở lại, Cố Ứng Trì cầm lấy cuốn sách đặt trên tủ đầu giường mở ra, nhìn chữ trên đó, trong đầu hiện lên bộ dáng gầy yếu của Tống Nguyên, cùng với đôi mắt đen nhánh sáng ngời kia.

Ngón tay thon dài khẽ nhúc nhích, lật một trang sách.

Nếu Tống Nguyên đồng ý tới đây, phải bồi dưỡng thật tốt.

Người quá gầy.

*

Cố Ngọc Hà gập người ngồi trên sô pha, vừa thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên nghe thấy bên cạnh truyền đến một thanh âm khiến cậu hoảng sợ.

“Tiểu thiếu gia, cần ăn chút gì không? “

Vừa ngẩng đầu lên, mới phát hiện là bảo mẫu mới tới.

Cậu báo ra mấy tên món ăn, cười xong cảm ơn sau đó dựa vào sofa, lấy điện thoại di động ra, nhàm chán lướt di động, đột nhiên phát hiện trong lớp có tin nhắn đặc biệt.

Nhấp vào xem, đó là một bức hình.

Có người thanh niên lạ mặt đang ngồi ở vị trí của cậu.

Cố Ngọc Hà lập tức nổi giận, ngồi thẳng người, phóng to ảnh rồi nhìn chằm chằm mặt người nọ thật lâu, ghi nhớ rồi quay trở lại.

Trong nhóm đại đa số mọi người đều đang thảo luận về hai người Tống Nguyên, Tống Nghiêu. Cố Ngọc Hà nhìn hồi lâu, nhớ tới một tin đồn gần đây.

Nói thiếu gia hiện tại của nhà họ Tống là giả, còn thiếu gia thật thì ở nông thôn 18 năm. Nguyên nhân là do Tống phu nhân cùng các phu nhân khác trong lúc tán gẫu vô tình nói đến chuyện bế nhầm con, trong đó có một phu nhân nhìn không thuận mắt bà Tống nói một câu “ Tống Nghiêu cùng Tống lão gia, Tống phu nhân một chút cũng không giống nhau, sẽ không phải cũng bị ôm nhầm rồi chứ ?”

Bà Tống nghe xong thì vô cùng tức giận và cãi nhau với bà ta, cuối cùng những vị phu nhân khác khi thấy sự việc trở nên nghiêm trọng nên đã khuyên ngăn cả hai.

Chẳng qua Tống phu nhân về nhà càng nghĩ càng sinh khí, cuối cùng không biết như thế nào lại tự thuyết phục chính mình, thật sự đã đi làm xét nghiệm ADN.

Kết quả lại là phủ định, đứa con trai đã nuôi mười tám năm thực sự không phải con ruột của mình. Sốt ruột đi điều tra lại, lúc này mới biết được, năm đó Tống phu nhân sinh con ở bệnh viện bên ngoài, đứa nhỏ đã bị ôm nhầm.

Đứa con của bà đã được nuôi dưỡng bởi một gia đình bình thường, còn đứa trẻ mà vợ chồng bà đang nuôi là con của gia đình bình thường kia. Nhiều năm trôi qua như vậy, nghe nói người nhà của gia đình bình thường ấy sớm đã không còn tin tức, tựa hồ như là đã chết. Đứa trẻ ấy bây giờ được nuôi dưỡng ở nhà hàng xóm, cả ngày không đủ ăn, còn bị ngược đãi, gầy đến đáng sợ.

Nhà họ Tống sau khi biết lập tức cử người đến đón.

Thời điểm khi Cố Ngọc Hà nghe được tin đồn liền cảm thấy cẩu huyết muốn chết. Người ngồi ở vị trí của hắn chính là thiều gia chân chính mới từ nông thôn trở về.

Cố Ngọc Hà lại mở hình ảnh nhìn kỹ.

Ngũ quan khá xinh đẹp, làn da cũng thực trắng nõn, chính là quá gầy.

Người này cùng với người trong miệng bọn họ từ nông thôn đến không có kiến thức lại vừa ngu ngốc làm sao có nửa điểm quan hệ?

Lại có người tag cậu.

Cố Ngọc Hà không kiên nhẫn mà trả lại mấy cái dấu chấm câu.

Cả nhóm trong nháy mắt im lặng.

Cố Ngọc Hà càng thêm phiền, “Không phải tìm lão tử sao? Lão tử lên tiếng thì một đám các người lại câm?”

Ai cũng không nghĩ ở thời điểm họ nói chuyện phiếm về những tin tức này thì Cố Ngọc Hà lại trả lời, đa số đều có chút kinh ngạc, tất cả đều có thể cảm nhận được sự nóng nảy của Cố Ngọc Hà, không ai dám nói nữa.

“ Bảo người kia cách xa vị trí của tôi một chút @lớp trưởng, ngày mai tôi không muốn nhìn thấy cậu ta ngồi bên cạnh tôi.”

Thời điểm mới vừa khai giảng cao trung, Cố Ngọc Hà từng có bạn cùng bàn. Lúc đó người bạn này nói quá nhiều, thường xuyên ở bên cạnh Cố Ngọc Hà nói đống tin bát quái, Cố Ngọc Hà không chịu nổi nên đã thay đổi vị trí. Không ngờ rằng bạn cùng bàn thứ hai càng quá đáng hơn, bởi vì thầm mến Cố Ngọc Hà, nên mỗi ngày đều nói chuyện thả thính Cố Ngọc Hà.

Cuối cùng Cố Ngọc Hà chọn ngồi một mình.

Thời điểm nhìn thấy tin nhắn Tiêu Liễu thật sự không muốn đi nói, những không có biện pháp, Cố Ngọc Hà tag nàng, nàng không nghĩ đắc tội Cố Ngọc Hà, chỉ có thể không tình nguyện mà đứng lên, đi đến bên cạnh Tống Nguyên, gõ gõ cái bàn.

“ Tống Nguyên, Cố Ngọc Hà bảo cậu cách xa vị trí của cậu ấy một chút.”

Tống Nguyên đang ghi chép thì dùng lại, lúc này mới biết Cố Ngọc Hà chính là người bạn cùng bàn mà còn chưa xuất hiện, gật đầu: “ Đã biết”

Sau đó cúi đầu tiếp tục ghi chép.

Tiêu Liễu bĩu môi, tùy tiện liếc mắt nhìn bút lý của y, có chút sững sốt. Nàng còn tưởng rằng người này ở đang viết lung tung, kết quả ghi chép đều là trọng điểm, tổng kết thập phần tốt, nàng có đề tài không biết nhìn thoáng quá cũng đã biết.

Tiêu Liễu vừa định nói cái gì, đồng học phía sau liền ồn ào, “Lớp trưởng, vì sao cậu cứ nhìn chằm chằm cậu ta? Có phải hay không thích cậu ta?”

“ Đều im miệng lại!” Tống Nghiêu cũng đang nhìn bên này, Tiêu Liễu sợ hắn nghe lời những người xung quanh hiểu lầm cái gì, nổi giận đùng dùng nói: “ Tôi sẽ không thích người đến từ nồng thôn như Tống Nguyên”

Trong phòng học bởi vì những lời này mà nháy mắt vô cùng an tĩnh.

Tiêu Liễu ngây ngẩn cả người, có chút xấu hổ, muốn cũng Tống Nguyên xin lối, lại cảm thấy không cần thiết.

Những lời nàng nói chính là lời nói thật.

Không khí an tĩnh quỷ dị mau chóng bị đánh vỡ bởi những tiếng cười trộm.

Ánh mắt của Tống Nghiêu trở nên phức tạp hơn, Tiêu Liễu không biết ý nghĩa trong đó, chỉ cảm thấy Tống nghiêu trở nên không vui vì nàng nói Tống Nguyên, tức giận giậm chân một cái, nhanh chóng quay lại vị tri ngồi của mình.

Tống Nguyên như cũ vẫn đang ghi chép, tựa hồ căn bản không nghe thấy câu nói vừa rồi của Tiêu Liễu.

“ Tống Nguyên, cậu ở đó viết cái gì? Nha, Thì ra là bút ký.” Trần Thắng Hàm người nói chuyên khó nghe nhất trong cả đám người lại gần nhìn thoáng qua, khinh bỉ nở nụ cười “ Nhớ rõ như vậy, tôi còn tưởng rằng cậu nghe hiểu”.

Hắn trực tiếp cho rằng Tống Nguyên nghe không hiểu, ghi chép lại, căn bản không để ý thấy tổng kết trọng điểm của Tống Nguyên.

Tống Nguyên viết xong, khép lại bút ký, dời bàn về phía sau so với vị trí ban đầu, tách ra song song với vị trí của Cố Ngọc Hà, không trả lời Trần Tháng Hàm.

“ Nói cậu có một câu, sao cậu lại như vậy?” Trần hàm Thắng cũng không xem tin tức trong nhóm, cho rằng Tống Nguyên cố ý tránh xa cậu ta, lập tức trở nên tức giận, lạnh lùng nói: “ Đúng rồi, còn chưa có phỏng vấn cậu. Là thiếu gia chân chính của Tống gia, khi còn bé bị bế nhầm, khổ sở nhiều năm như vậy, hiện tại trở về có cảm giác gì?”

“ Không có cảm giác” Tống Nguyên rũ mắt, sửa sang lại mặt khác bút ký.

Trần Tháng Hàm mới không tin lời của y, tiếp tục hỏi: “ Cậu có phải hay không rất ghi hận Tống Nghiêu?”

Tống Nghiêu ở một bên nghe lén bởi vì câu nói này mà nháy mắt nhìn về phía Trần Thắng Hàm.

Trần Tháng Hàm hướng về phía Tống Nghiêu nhướng mày cười, cười vô cùng mãn nhãn mà khiêu khích.

Hắn cùng Tống Nghiêu trước đây không cùng lớp nên khó đối phó nhau, mỗi khi chạm mặt sẽ đều vô cùng khó chịu. Sau hai người lại được phân vào cùng một lớp, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Tống Nghiêu. Lại không có biện pháp xem nhẹ, nên có cơ hội đều nắm bắt để châm chọc Tống Nghiêu.

Nguyên nhân chính là do hắn cảm thấy Tống Nghiêu luôn giả vờ.

Trong phòng học, phần lớn mọi người đều buông hết chuyện trong tay mình xuống, dựng lỗ tai, chờ đợi Tống Nguyên trả lời.

“ Không có” Bên trong lớp học một mảnh yên tĩnh, Tống Nguyên đưa ra hai chữ vô cung lãnh đạm.

“ Cậu có phải hay không sợ hãi Tống Nghiêu a” Trần Thắng Hàm tặc lưỡi, làm mặt quỷ, “Cậu sợ cái gì, có tôi chống lưng, muốn nói gì đều nói ra hết.”

Những lời này cũng không phải là lời thật lòng, trong giọng nói tràn ngập ác liệt, Tống Nguyên nhìn chằm chằm Trần Thắng Hàm, ngữ khí không hề phập phồng, "Không cần, cám ơn. ”

Y không phải đồ ngốc, tự nhiên có thể nghe ra được Trần Thắng Hàm đối với hắn có ý nghĩ gì.

“ Không cần cảm ơn, cậu nói thật, có phải hay không Tống Nghiêu khi dễ cậu”

“Nói huơu nói vượn cái gì đâu, Tống Nghiêu nhìn giống như sẽ khi dễ người sao? Tôi nhìn thấy là cậu ta khi dễ Tống Nghiêu còn không nhiều lắm. Nguyên nhân buổi sáng Tống Nghiêu đến muộn không phải do cậu ta sao?” Tiêu Liễu không thể nhịn được nữa, đột nhiên đứng lên, vỗ bàn nói.

“ Lớp trưởng vì sao biết là vì Tống Nguyên? Tôi thấy Tống Nghiêu cũng không có chỉ vào Tống Nguyên nói là do cậu ta” Trần Tháng Hàm ha hả cười, âm dương quái khí mà nói: “Lớp trưởng, cậu như thế nào lại hết nước bất vố người khác.”

Tiêu Liễu dừng một chút, tực giận muốn chết, “Trần Thắng Hàm nếu cậu thật sự ăn no không có việc gì làm thì đi sân thể dục quét rác đi, ngày nào cũng thấy Tống nghiêu không vừa mắt.”

“ Vậy chuyện này có liên quan gì đến cậu.”

“ Tôi là lớp trưởng.”

“ Yo, vừa rồi xung quanh nhiều người trào phúng Tông Nguyên như vậy, sao cậu nói nói mình là lớp trưởng. Cậu đừng có tiêu chuẩn kép như thế chứ.”

Tiêu Liễu trầm mặc, sau đó xem nhẹ những lời nói này, tiếp tục cũng Trần Thắng Hàm cãi nhau.

“ Tóm lại, cậu không được nói Tống Nghiêu”

“Không được, tôi cứ muốn nói Tống Nghiêu, cậu làm gì được tôi” Trần Thắng Hàm vừa nghe càng thêm hăng hái, vẻ mặt khıêυ khí©h cười, ngữ khí đê tiện hề hề.

Nhìn hai người bọn họ vây quanh y càng cãi nhau càng nghiêm trọng, Tống Nguyên đứng dậy đi ra khỏi phòng học.