Chương 11: Xuất Quan

Hai năm sau, thân hình Sở Huân dần gầy đi, chiếc áo màu đỏ thẫm phác họa dáng người uyển chuyển, ba ngàn sợi tóc dùng trâm ngọc búi một búi tóc, gò má hơi ửng hồng, lông mi rung động, đôi mắt lóe sáng rực rỡ, cử chỉ điềm tĩnh tự nhiên.

Sở Huân dùng linh khí ngưng tụ thành một tấm gương nước, thấy bộ dáng trẻ con của mình đã biến mất, không khỏi than thở nói: "Đã hai mươi tuổi, luyện khí tầng tám, nên đi ra ngoài rèn luyện một phen.”

Động phủ của Vi Lan chân nhân không tính là nơi tốt, tốt nhất là ở chỗ ẩn nấp, lần này đi, Sở Huân không muốn trở về nữa, nên đã đi đến mắt trận mang theo trận bàn.

Đi tới trung tâm mắt trận, miệng niệm bí thuật, hai tay ở trước ngực bấm quyết, một lát sau, tay trái chỉ vào mắt trận, môi mỏng nhẹ nhàng nói: "Khởi.”

Chỉ thấy trung tâm mắt trận, trận bàn từ dưới đất bay ra, xoay quanh không trung, vẻ mặt Sở Huân bình tĩnh, nắm lấy trận bàn trong tay.

Đối với Tử Mẫu trận bàn, phải thu Tử bàn trước, đem tử bàn thu hồi, dùng phương pháp tương tự đem Mẫu bàn thu vào trữ vật giới, hai cái trận bàn đã được thu đi, Sở Huân vung tay áo, cờ trận từ bốn phía nhao nhao bay tới phía nàng.

Trong vòng hai năm qua, Sở Huân đã dành một năm để hiểu sâu hơn về cuộc đời của Vi Lan chân nhân, trình độ trận pháp của Sở Huân đã đạt cực cao, trận pháp vốn có liên quan đến bát quái, khi nàng ở chung cùng lão đạo, chủ yếu học về tứ tượng ngũ hành, lục đạo bát quái, trong đó có kết quả giống nhau đến kỳ diệu.

Cất trận bàn đem tu vi đẩy tới Luyện Khí tầng bảy, thi triển khinh thân thuật hướng về phía Lạc Nguyệt thành. Dọc theo đường đi, tu sĩ Trúc Cơ đã ít hơn so với hai năm trước rất nhiều, nhưng thật sự lại có nhiều tu sĩ Luyện Khí hơn.

Thực tế, Sở Huân không cần phải quá lo lắng, Tu Tiên giới tuy rằng luôn tôn trọng thực lực, nhưng không tồn tại chuyện vô lý mà dẫn đến tàn sát, lúc thăng cấp sẽ gặp phải Tâm Ma, những linh thạch kia cùng tu sĩ Trúc Cơ còn chẳng thèm để ý đến những tu sĩ Luyện Khí, trừ khi gặp được cơ duyên lớn hoặc gặp ma tu, ma tu thăng cấp nhanh chóng, cũng không có tâm ma.

Mới ra khỏi Vân Vũ Cốc, liền nhìn thấy một nhóm tu sĩ phần lớn là Luyện Khí tầng sáu, Sở Huân cẩn thận đánh giá một chút, thấy bọn họ quần áo giống nhau, hẳn là đệ tử tông môn.

Nhóm có bốn người, hai người mặc quần áo màu xanh da trời, vạt áo thêu hoa văn linh thú. Hai người khác mặc quần áo màu xanh lam, nhìn thấy hai người này trong tay áo có hai chữ Thanh Vân, Sở Huân giật mình, nhận ra họ đến từ Thanh Vân tông, không biết hai người kia là tông môn nào.

Nhìn thấy bọn họ đi hướng vào Vân Vũ cốc, Sở Huân thấy đối phương tu vi thấp hơn mình, nên không có ý định đi đường vòng, mà đi thẳng về phía trước.

“Đạo hữu, xin dừng bước.”

Sở Huân thấy tu sĩ trong nhóm kia mở miệng gọi nàng, nàng dừng bước hỏi: "Có việc gì sao?”

"Tại hạ Âu Dương Hạo, đệ tử trong Vạn Thú tông, bốn người chúng ta chuẩn bị đi tới bí cảnh Vân Vũ cốc rèn luyện, không biết đạo hữu có nguyện cùng chúng ta đồng hành không?" nói chuyện chính là một vị tu sĩ có vạt áo thêu linh thú, tuy rằng mở miệng mời nàng đồng hành, nhưng sắc mặt kiêu căng, cử chỉ lỗ mãng, căn bản không có đem nàng để vào mắt.

Nhìn ngoại hình đối phương trẻ tuổi, có lẽ hai mươi mấy tuổi, tu vi luyện khí tầng bảy, tu sĩ tu luyện tuy có tác dụng giữ gìn dung mạo, nhưng hành vi cử chỉ của hắn không thể lừa gạt được người khác.

Thấy đối phương mời mình còn ngạo mạn như thế, Sở Huân thầm không thích, không biết đó là con cháu của gia tộc nào.

Sở Huân đang định đi Lạc Nguyệt thành tìm hiểu chuyện bí cảnh, mặc dù trong lòng không thích, nhưng bề ngoài vẫn kiên nhẫn: "À? Gần hai năm nay ta bế quan ở Lạc Nguyệt thành, sau khi xuất quan linh thạch dùng hết, nên vội vàng đến Vân Vũ cốc săn gϊếŧ yêu thú, nhưng không biết gì về bí cảnh ở đây." Sau đó dừng một chút nói: "Âu Dương đạo hữu có thể giải thích rõ hơn không, để ta quyết định có đi hay không.”

Sở Huân chú ý tới lúc cô nói không biết chuyện bí cảnh, vẻ mặt đối phương khẽ động, ánh mắt sáng lên vài phần. Sợ có ý đồ xấu, nhưng tu vi của nàng đạt đến luyện khí tầng tám, lại có pháp bảo bên người, hầu hết tu sĩ chỉ có một hoặc hai món bảo vật sau khi đạt tầng Kim Đan mới có, nàng tất nhiên là không sợ.

Âu Dương Hạo nhìn thoáng qua nam tu bên cạnh, nam tu kia hiểu ý liền nói: "Tại hạ Vân Phi.”

Dừng một chút, chỉ vào hai người kia nói tiếp: "Hai vị này là Thanh Vân Tông đạo hữu.”

Vân Phi nói xong, hai người Thanh Vân Tông ngước mắt lên. Nữ tu duy nhất trong nhóm bốn người bọn họ, xem ra chừng ba mươi tuổi, tu vi luyện khí tầng sáu, lạnh lùng hành lễ với Sở Huân: “Vân Khinh Vũ.”

Một nam tu khác của Thanh Vân tông, có lẽ hai mươi mấy tuổi, khẽ gật đầu xem như chào hỏi: "Tiêu Hàn."

Nếu nói trong đội này Vân Khinh Vũ thái độ không quá lạnh lùng, thì Tiêu Hàn lại là một người tỏ ra lạnh lùng, Âu Dương Hạo kiêu căng, một gã Vân Phi khác vừa nhìn chính là chó săn của Âu Dương Hạo, hợp lại trong đội một người bình thường cũng không có.

Sở Huân nhẹ nhàng đáp lễ: "Sở Huân.”

Vừa mới có cơ hội làm quen nhau, sau đó Vân Phi chuyển đề tài vào chủ đề chính: "Sở Huân đạo hữu, bí cảnh này vốn là thành chủ của Lạc Nguyệt thành phát hiện, Lạc Nguyệt thành lại thuộc về phạm vi các tán tu liên minh, sáu đại tông môn không quan tâm tranh đoạt bí cảnh với các tán tu, mà tiểu tông môn rục rịch muốn ra tay lại e ngại sức mạnh các tán tu liên minh".

Sở Huân nhíu mày, thầm nghĩ: "Vớ vẩn, trước khi bế quan rõ ràng ta thấy các tu sĩ Trúc Cơ của các tông môn đều chạy tới Vân Vũ cốc.”

Vân Phi nhìn thoáng qua Sở Huân, thấy nàng nghiêm túc lắng nghe, Nói tiếp: "Hai năm trước, mấy vị tu sĩ Nguyên Anh của Tán Tu liên minh hợp lực phá trừ cấm chế bí cảnh, lại phát hiện bí cảnh này chỉ có tu sĩ Trúc Cơ trở xuống mới có thể tiến vào, Tán Tu liên minh phái người tiến vào bí cảnh dò xét, phát hiện bên trong cũng không phải là thiên đàng hay địa cửu gì, chỉ là yêu thú bên trong gϊếŧ thế nào cũng gϊếŧ không hết, có một số chủng loại yêu thú bên ngoài không có, những thứ khác cũng không có gì đặc biệt."

"Về sau, tán tu liên minh quyết định sử dụng bí cảnh này như một nơi để thử thách cho các tu sĩ, họ thu phí là hai khối linh thạch mỗi lần có thể tạo thu nhập cho liên minh."

Sở Huân trong lòng âm thầm cân nhắc, nghe ra cũng không có gì nguy hiểm, nhưng một cái nơi thí luyện, chỉ có thể săn gϊếŧ yêu thú, những tu sĩ đại tông môn này làm sao có thể đổ xô đến đây.

Vân Phi nói xong thấy nàng không có phản ứng, nhìn sang Âu Dương Hạo.

Âu Dương Hạo liếc mắt nhìn Vân Phi, hỏi Sở Huân: "Sở Huân đạo hữu, suy nghĩ thế nào?”

Sở Huân trả lời: "Ta còn có một chuyện không rõ, kính xin Âu Dương đạo hữu giải đáp." Dừng một chút rồi nói tiếp "Bí cảnh ở Vân Vụ cốc này lớn bao nhiêu?”

Âu Dương Hạo sửng sốt, ngay cả Tiêu Hàn và Vân Khinh Vũ cũng nhìn Sở Huân.

Âu Dương Hạo đáp: "Bí cảnh này quả thật chưa được dò xét hết, cũng không phải là bí cảnh quá lớn, mà là càng đi sâu vào, yêu thú càng tụ tập, tu sĩ Trúc Cơ đã không thể đối kháng."

Sở Huân gật đầu: "Được, ta cũng muốn đi bí cảnh rèn luyện một phen, vậy cùng đi đi.”

Năm người thương lượng vấn đề phân phối, cùng nhau đi về phía sâu trong Vân Vũ cốc.