Chương 12: Phường Thị (1)

Không bao lâu sau, một nhóm năm người bọn họ đã tới bí cảnh Vân Vũ Cốc, Sở Huân thấy bên ngoài khu vực bí cảnh là phường thị, ánh mắt thoáng dừng lại.

Vân Phi thấy ánh mắt nàng dừng lại ở phường thành, mở miệng giải thích: "Phần lớn tán tu săn gϊếŧ yêu thú chính là để đổi lấy linh thạch, hơn nữa cần bổ sung đan dược và phù chú đã tiêu hao, tán tu liên minh đã ở chỗ này thành lập phường thị."

Sở Huân gật gật đầu, sau đó nghe được giọng nói của Âu Dương Hạo: "Hôm nay chúng ta hãy giải tán ở đây, ngày mai giờ Tỵ hội hợp tại lối vào bí cảnh, có cần bổ sung đan dược phù triện thì mau chóng đi mua, đến lúc đó đừng trì hoãn sau chúng ta."

Vân Khinh Vũ và Tiêu Hàn cũng không nói gì thêm, họ chia tay và sau đó đi hai hướng khác nhau.

Trên đường đi, Vân Khinh Vũ cùng Tiêu Hàn của Thanh Vân Tông không nói chuyện gì với hai người Vạn Thú Tông, Âu Dương Hạo và Vân Phi, đại đa số là lời dặn dò của Âu Dương Hạo, còn Vân Khinh Vũ và Tiêu Hàn chỉ gật đầu đồng ý.

Sở Huân trầm ngâm nhìn bóng lưng hai người rời đi, nếu bọn họ không quen biết nhau, lần thám hiểm bí cảnh này sẽ an toàn hơn rất nhiều, hai người nghe theo lời Âu Dương Hạo nhưng lại không thân cận với hắn, đối với chuyện bí cảnh cũng không quá quan tâm, xem ra lần rèn luyện này cũng không phải đơn giản là săn gϊếŧ yêu thú như vậy, nhất định là Âu Dương Hạo hứa hẹn chỗ tốt cho bọn họ.

Vân Phi theo ánh mắt Sở Huân nhìn lại, cho rằng nàng đang lo lắng thực lực hai người bọn họ không đủ, liền nói: "Sở Huân đạo hữu, thực lực hai người này người có thể yên tâm, mặc dù đều đang luyện khí tầng sáu, nhưng Tiêu Hàn là đệ tử nội môn Thanh Vân tông, Vân Khinh Vũ tuy là đệ tử ngoại môn, nhưng ba mươi mấy tuổi, kinh nghiệm đấu pháp phong phú.”

Sở Huân nghe hắn nói cũng không nói gì, chỉ nói: "Vân Phi đạo hữu, Âu Dương đạo hữu, ta đi trước một bước, ngày mai gặp lại.”

Âu Dương Hạo liếc nàng một cái, gật gật đầu đồng ý, ngược lại Vân Phi lại nhiệt tình giới thiệu cho nàng phường thị nơi nào bán đan dược phù chú. Đan dược nàng thì không thiếu, nhưng phù chú lại không đủ dùng, sau khi từ biệt hai người bọn họ, Sở Huân đi vào phường thị.

Quy tắc phường thị bên ngoài bí cảnh này cũng không kém Tán Tu thành trấn bao nhiêu, bên trong có người Tán Tu liên minh trông coi, trong phường cấm đấu pháp, tu sĩ có thể tự mình giao dịch.

Nhưng phường thị này lại kém tán tu thành trấn, chỉ là sơ lược bố trí trận pháp ngăn cách ở bên ngoài bí cảnh, địa phương duy nhất có thể nghỉ ngơi chính là tán tu liên minh mở động phủ ở phía sau phường thị, tu sĩ tới nơi này săn gϊếŧ yêu thú nên phần lớn tài sản quẫn bách, hơn nữa săn yêu thú là chủ yếu, đều là tìm một bãi đất trống ngăn cách trận pháp, xem như nơi nghỉ ngơi.

Sở Huân đi dạo trong phường, nhìn một vị nam tu phía trước có chút quen mắt, thong thả bước đến trước quầy hàng, còn chưa kịp mở miệng, nam tu này liền "Vèo" một tiếng đứng lên.

Giọng nói dịu dàng vang lên: "Sở Huân cô nương, đã lâu không gặp."

Sở Huân đánh giá nam tử trước mắt, mặc áo trắng, cầm quạt xếp, phối hợp với nụ cười yêu nghiệt kia, đột nhiên bừng tỉnh ngộ, đây không phải là cái tên bị mình lừa một trăm khối linh thạch sao? Xem tu vi hắn đã đạt tới Luyện Khí tầng chín, hơn nữa cũng không giống bộ dáng thiếu linh thạch, tại sao lại bày quầy hàng ở đây?

Dường như là để giải đáp nghi hoặc của Sở Huân, Ngọc Lưu Ly khẽ lắc quạt xếp, khóe môi khẽ nhếch, cay đắng nói: "Lần trước vì trả phí hộ tống cho ngươi, ta quả thực táng gia bại sản, đành phải tới nơi này săn yêu thú kiếm tiền.”

Sở Huân nhíu mày, thần sắc thản nhiên, không có chút giác ngộ lừa gạt linh thạch người khác. "Lưu Ly đạo hữu nói đùa, chỉ là một trăm linh thạch cấp thấp, đối với đạo hữu mà nói bất quá chỉ là một giọt.”

"Sở Huân cô nương quá coi trọng ta." Ngọc Lưu Ly hỏi tiếp: "Cô nương tới bí cảnh này là muốn săn gϊếŧ yêu thú sao?"

"Nghe nói nơi này yêu thú khác biệt so với bên ngoài, tất nhiên là muốn thử thách một phen mà thôi."

Nghe nàng trả lời như thế, Ngọc Lưu Ly hai mắt sáng lên, hỏi: "Vậy có thể đi cùng Sở Huân cô nương không?"

Sở Huân cũng không muốn bị khối kẹo dẻo này dính lên, uyển chuyển cự tuyệt: "Ta đã hẹn đồng đội, ngày mai cùng hội hợp đi bí cảnh."

Đợi nàng nói xong, Ngọc Lưu Ly đột nhiên trầm mặc, nàng đang muốn cáo biệt, liền nghe Ngọc Lưu Ly truyền âm: "Ta có một phần bản đồ kho báu bí cảnh, nghe nói là tu động cổ, cô nương có hứng thú không?"

Nghe Ngọc Lưu Ly truyền âm, vẻ mặt nàng khẽ động, thầm nghĩ, Tu động cổ sao? Bí cảnh này là ba năm trước bị phát hiện, không biết bản đồ kho báu này từ đâu mà đến, suy nghĩ một lát liền hỏi qua truyền âm: "Bản đồ này tin tức có chuẩn xác hay không?"