Chương 4: Rừng Yêu Thú

Trải qua nhiều lần đột phá, Sở Huân đã nắm vững công pháp đột phá.

Sở Huân tiếp tục hấp thụ linh khí từ bên ngoài, không ngừng nén lại trong đan điền, liên tục tác động vào kết giới đan điền.

Không biết qua bao lâu, đan điền không thể chịu nổi áp lực từ lượng linh khí ngày càng tăng, cơn đau mơ hồ bắt đầu tràn đến.

Sở Huân cảm thấy đan điền không thể hấp thụ càng nhiều linh khí nữa, nàng liền khống chế toàn bộ linh khí lêи đỉиɦ đan điền.

Cạch….

Một lỗ nhỏ ở kết giới phía trên Đan Điền bị phá vỡ, cùng với tiếng “cạch cạch”, càng ngày càng có nhiều lỗ nhỏ bị phá vỡ.

Với một tiếng "bùm", toàn bộ kết giới đan điền vỡ tan, kích thước đan điền tăng gấp đôi, linh lực xung quanh điên cuồng lao về phía nàng.

Luyện khí đến cấp bốn!

Sở Huân mở mắt, phun ra một ngụm trọc khí, ném một thuật tẩy rửa lên người, tiếp tục củng cố tu vi.

Mở mắt lần nữa, đã qua ba ngày, lúc này sắc trời đã tối.

Đi ra khỏi động, thấy Lăng Vũ đứng lặng dưới tàng cây, một thân bạch y bị ánh trăng soi lem nhem, mang theo vẻ cô đơn đến lạ thường, tựa như đứng trăm ngàn vạn năm.

“Ra đây.” âm thanh Lăng Vũ lộ ra tang thương vô tận.

Sở Huân bị hơi thở này lây nhiễm, chần chờ một chút nói: "Khi nào mới có thể gặp lại tiền bối?”

Lăng Vũ nghe vậy, bình tĩnh đáp: "Có duyên sẽ gặp lại.”

Chỉ thấy hắn vung tay áo lên, tầm mắt Sở Huân mơ hồ, lại xuất hiện ở rừng yêu thú lúc trước.

Sở Huân buồn bã: "Còn chưa nói lời tạm biệt…”

Từng trận thú rống quen thuộc kéo lý trí của cô trở về, Sở Huân thi triển thuật khinh thân chạy về phía tây nam.

Ra khỏi rừng cây, cách đó mấy chục dặm có thành trấn có thể đặt chân.

Trong rừng yêu thú, một đạo thân ảnh màu xanh nhạt nhanh chóng chạy, lại vội vàng dừng lại ở bìa rừng.

Sở Huân nhìn rừng cây phía sau, mí mắt giật giật, vỗ đầu nói: "Ta không có linh thạch..."

Thân ảnh màu xanh nhạt xoay người lại quay về rừng yêu thú.

Sở Huân tập trung khí tức trên người đến cực hạn, đi sâu vào trong rừng, thần thức tập trung vào một con dã ngưu mắt tím luyện khí cấp năm.

Tử Đồng Man Ngưu cùng Phàm Ngưu tướng mạo tương tự, sừng trâu trên người tính chất cứng rắn, gân trâu mềm dẻo, có thể làm nguyên liệu luyện khí, yêu thú mặt đất không giỏi công kích, vừa vặn có thể thu phục để huấn luyện.

Sau khi suy nghĩ một lúc, Sở Huân đặt lá chắn linh khí lên người, tay phải tạo ấn, lao về phía Man Ngưu mắt tím.

Trong nháy mắt, mấy chục đóa hỏa liên phóng lên cao, ánh lửa chiếu đỏ mặt đất dưới chân, không khí tràn ngập tàn khốc và gϊếŧ chóc.

Đôi môi đỏ mọng của Sở Huân khẽ nhếch lên: "Đi.”

Một mảng lớn hỏa liên mang theo khí tức thô bạo, hướng Tử Đồng Man Ngưu mà đánh tới.

Yêu thú trời sinh nhạy cảm với nguy hiểm, Tử Đồng Man Ngưu cảm nhận được địch ý phía sau, vội vàng lắc mình tránh né.

Trong đó mấy đóa Hỏa Liên rơi xuống Tử Đồng Man Ngưu, da thú thoáng chốc trở nên cháy đen, toát ra vài luồng khói đen.

Cơn đau đớn nóng rực trên lưng dường như đang nhắc nhở nó rằng có người đang đốt nó!

Tử Đồng cực kỳ vênh váo, xoay người, cái mũi thở hổn hển, hai con mắt như chuông đồng phẫn nộ trừng Sở Huân.

Nó hơi cong chân trước, dùng sức giẫm lên mặt đất một cái.

Bùm!

Mặt đất dưới chân trong nháy mắt nhô lên gai nhọn, dựng lên đại thụ trong rừng, phóng về phía Sở Huân.

Sở Huân thi triển bước chân bát quái vừa tránh né gai đất, vừa ngăn cây lớn đập vào người mình.

Nhìn thấy những cây gai sáng lạnh trước mắt, giống như bùa đòi mạng, theo sát bước chân cô, Sở Huân chỉ cảm thấy da đầu tê dại.

Đâm một cái tiếp một cái không cho cô cơ hội thở dốc, hơi thở của Sở Huân có chút bất ổn, cô không thể né tránh kịp, gai đất đâm phá linh khí che chắn, xẹt qua cánh tay.

Sở Huân chịu đựng cơn đau kịch liệt ở cánh tay, trên trán toát ra một lớp mồ hôi, mắt thấy linh khí đan điền không còn bao nhiêu, hai chân như bị vật nặng đè nát, bước chân càng ngày càng chậm.

Liếʍ liếʍ đôi môi khô nứt, ánh mắt dần dần sắc bén.

Tiếp tục như vậy sẽ bị kéo gục, nhất định phải tốc chiến tốc thắng!

Lúc này Man Ngưu mắt tím thấy mấy lần đánh không trúng, có chút nóng nảy, móng trước đạp lên bãi cỏ, tiếng "ầm ầm" kí©h thí©ɧ màng nhĩ Sở Huân.

Thừa dịp Tử Đồng Man Ngưu phát cuồng, thần thức Sở Huân hướng vào túi trữ vật dò xét, chộp lấy Thiên Li Bàn nắm chặt trong lòng bàn tay.

Tay trái đưa về phía sau lưng, lặng lẽ bấm quyết thi triển Nhiễu Đằng thuật.

Nhìn chuẩn thời cơ, Sở Huân hét lớn: "Dậy!”

Từ dưới chân Tử Đồng Man Ngưu mọc ra sợi dây leo màu xanh biếc, nhanh chóng quấn quanh nó, Thiên Li Bàn trên tay phải Sở Huân đồng thời bay về phía mắt trâu.

Bò......

Một tiếng thú rống, một con mắt của dã ngưu mắt tím chảy máu tươi, con mắt kia hung tợn trừng mắt nhìn Sở Huân.

Sở Huân thấy Tử Đồng Man Ngưu không hề phòng bị, lại đem toàn bộ lực chú ý đặt ở chỗ cô. Sở Huân phóng ra Xích Hỏa Liên, đánh về phía Tử Đồng Man Ngưu.

Phăng…. một tiếng, Tử Đồng Man Ngưu liền ngã xuống.

Cô ngồi trên mặt đất, thở hồng hộc, linh lực trong đan điền đều cạn kiệt.

Nhìn cảnh hoang tàn đầy đất trước mắt, lưng Tử Đồng Man Ngưu xuyên qua mấy vết thương.

Máu yêu thú thấm ướt bãi cỏ bên dưới, Sở Huân cố chịu đựng khó chịu trên thân, đem Man Ngưu mắt tím thu vào túi trữ vật, để lại tàn cuộc, bỏ chạy về phía xa.



Không lâu sau, trên một cây đại thụ cách trận địa trăm dặm, Sở Huân ngồi khoanh chân ẩn nấp trong cành cây.

Để ngăn mùi máu thu hút quá nhiều yêu thú, cô niệm phép tẩy rửa lên người rồi nhanh chóng thay quần áo.

Sau khi đốt quần áo, dùng thủy liệu pháp để chữa lành vết thương trên cánh tay.

Sở Huân xuyên thấu qua khe hở lá cây nhìn phương xa, trong rừng nguy cơ tứ phía, hiện tại linh khí trên người nàng hoàn toàn không còn, bất kỳ một con yêu thú nào cũng có thể thừa dịp nàng không chuẩn bị mà lấy mạng.

Thuận theo tự nhiên, mạnh sống yếu chết, về sau còn cần từng bước cẩn thận.

Thu hồi suy nghĩ, ngồi khoanh chân trên cành cây bắt đầu khôi phục linh khí.



Khi mở mắt lần nữa thì sắc trời đã sáng, Sở Huân nhảy xuống cây đại thụ, thần sắc ngẩn ra, nàng nhìn thấy cách đó vài dặm có một mảnh cỏ Kim Lăng.

Kim Lăng thảo là linh dược phụ trợ luyện chế Tụ Khí đan, một viên dù thế nào cũng có thể bán được hai ba khối linh thạch.

Trên người nàng không có hộp ngọc bảo tồn linh dược, vì để làm chậm xói mòn dược liệu, chỉ có thể ngồi xổm trên mặt đất, dùng linh khí ngưng tụ thành dao găm, đào tận gốc Kim Lăng thảo.

Đem cỏ Kim Lăng thu vào túi trữ vật, đem Man Ngưu Tử Đồng ngày hôm qua gϊếŧ chết đặt trên mặt đất, Sở Huân đã không còn khó chịu như tối hôm qua, từ trong mắt Man Ngưu móc ra Thiên Li Bàn.

Nhìn Thiên Li Bàn trong tay khẽ nhướng mày: "Thứ này không biết chất liệu gì, dùng làm ám khí rất tốt.”

Sau đó dùng linh khí hóa thành đao, chặt bỏ sừng trâu, rút gân trâu ra, thịt thú còn lại cắt thành từng miếng thu vào túi trữ vật.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Sở Huân nhăn lại: "Ai, bây giờ cũng quá nghèo rồi.”

Để tiết kiệm Ích Cốc Đan, Sở Huân vén vạt áo lên, nướng thịt thú ngay tại chỗ.

Bốn phía cây cối tươi tốt, sức sống bừng bừng, hoàn toàn không tiềm ẩn sát khí như ban đêm, mỡ trên thịt thú kêu xèo xèo dưới lửa, tỏa ra mùi thơm xông vào mũi, khiến nàng thèm ăn.

Cắn một miếng thịt thú, linh khí thuần thổ từ kinh mạch chảy vào đan điền.

Sở Huân lông mày liễu giãn ra: "Có chút còn hơn không, thứ có thể tăng cường tu vi chính đều là thứ tốt.”

Những ngày kế tiếp, ban đêm Sở Huân săn gϊếŧ yêu thú, đối với đánh nhau đã càng ngày càng thuận tay.

Ban ngày hái linh thảo, hoặc trốn ở trên cây tu luyện, trên đường cũng gặp được mấy nhóm săn yêu thú, nhưng đều tránh né bằng linh thức.

Hai tháng sau, không gian hơn một trăm mét vuông trong túi trữ vật đã bị nhét đầy, linh khí hội tụ trong đan điền đã có hơn một nửa.