Chương 5: Thanh Mộc Trấn (1)

"Đạo hữu, đợi một chút."

Một giọng âm thanh ôn nhu từ sau lưng Sở Huân vang lên, rõ ràng truyền đến tai nàng.

Một lát sau, một bóng người màu trắng chặn đường nàng.

Sở Huân đánh giá nam tu trước mắt, tu vi luyện khí cấp năm, mặc bạch y trắng, tay cầm quạt, dùng ngọc quan búi tóc chỉnh tề. Nếu không tính đến đôi mắt phượng quyến rũ kia, thì có vẻ như một thư sinh yếu đuối.

Mặc dù nàng cảm thấy hơi bất mãn với nam tử lỗ mãng như thế, nhưng kinh sợ tốc độ của đối phương, nàng chỉ là khẽ nhíu mày, hai tay ôm quyền hành một cái lễ, hỏi: "Đạo hữu, có chuyện gì sao?"

Nam tử áo trắng lắc quạt xếp, môi mỏng hơi nhếch lên, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Ta tên Ngọc Lưu Ly, cô nương gọi ta là Lưu Ly là được.”

Lòng Sở Huân trầm xuống, vừa mới còn là xưng hô là đạo hữu, bây giờ còn gọi cô nương, chuyện gì đang xảy ra với người này vậy?

Ngọc Lưu Ly thấy nàng không nói lời nào, thanh âm càng ôn nhu, mang theo một tia mê hoặc: "Ta thấy cô nương thật là hợp ý, xin hỏi phương danh cô nương?"

Sở Huân sắc mặt tối sầm, nàng hiện tại xem như đã hiểu, người trước mắt này chính là kẻ háo sắc. Không nói hai lời, một đóa Hỏa Liên trực tiếp ném về phía Ngọc Lưu Ly.

Ngọc Lưu Ly vội vàng né tránh, miệng giải thích: "Cô nương có muốn đi Thanh Mộc trấn hay không? Tại hạ chỉ muốn cùng cô nương kết bạn đồng hành.”

Sở Huân thấy Ngọc Lưu Ly dễ dàng tránh né pháp thuật đánh lén của nàng, âm thầm kinh hãi, nàng vừa mới dùng bảy phần linh lực, ánh mắt không rõ liếc hắn, mím môi, xoay người rời đi.

Ngọc Lưu Ly thấy nàng muốn đi, quạt xếp khép lại, lần nữa ngăn cản đường đi của nàng, nghiêm mặt nói: "Không giấu diếm cô nương, gần Lạc Nguyệt thành mấy ngày nay phát hiện một bí cảnh, hiện tại thế lực khắp nơi đang chạy tới Lạc Nguyệt thành, Thanh Mộc trấn lại là con đường phải đi qua của Lạc Nguyệt thành, hiện tại nơi đây rất hỗn loạn, sợ là một mình cô nương không tới được Thanh Mộc thành.”

Sở Huân đột nhiên dừng bước, hơi nhướng mày lên, thờ ơ hỏi: "Đạo hữu có linh thạch không?"

Ngọc Lưu Ly dường như không kịp phản ứng, vẻ mặt ngây ngốc: "Có.”

“Đi thôi.”

Thấy nàng đột nhiên thay đổi thái độ, Ngọc Lưu Ly dùng quạt xếp chạm vào mũi, có chút bối rối, chẳng lẽ nha đầu này muốn ăn cướp? Lá gan quá lớn rồi.

Nhưng bước chân hắn không dừng lại mà đi theo bên cạnh cô.

Hai người vẫn chưa thi triển khinh thân thuật, bước chậm trong rừng hướng về lối ra, Sở Huân hai tay ôm trước ngực, môi đỏ mọng khẽ thì thầm: "Ta hộ tống ngươi đến Thanh Mộc trấn, ngươi trả thù lao cho ta."

Ngọc Lưu Ly nghe vậy, vẻ mặt ngẩn ra, thì ra không chỉ là ăn cướp, mà còn là ăn cướp đường hoàng.

“Không cần quá nhiều, trên dưới một trăm khối linh thạch là đủ rồi.”

Nàng hiện tại quá nghèo, tuy rằng trữ vật trong túi có một đống nguyên liệu yêu thú, nhưng cũng không có chỗ bán, nàng đem nguyên liệu đi khắp trấn cũng không có.

Ngọc Lưu Ly nghe nàng nói không biết xấu hổ như thế, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Sao ngươi không đi cướp?"

Sở Huân thốt lên: "Ta đánh không lại ngươi."

Thấy bộ dáng thản nhiên của nàng như thế, Ngọc Lưu Ly nghẹn họng, hoàn toàn không nói gì.

Hai người ra khỏi rừng yêu thú, đồng thời thi triển khinh thân thuật nhanh chóng đi hướng Thanh Mộc trấn, trên đường quả nhiên gặp phải một nhóm tu sĩ đấu pháp, nhóm tu sĩ kia thấy bọn họ cũng không có ý nhúng tay, liền không để ý tới.

Nửa canh giờ sau, Sở Huân dừng lại trước trận pháp ở Thanh Mộc trấn, nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy tu sĩ thành trấn cùng trận pháp, chỉ cảm thấy kinh ngạc không thôi.

Sương trắng mỏng manh bao phủ toàn bộ thành trấn, nàng không khỏi vươn ngón tay, còn chưa kịp chạm vào trận pháp, cổ tay cô đã bị một bàn tay mạnh mẽ tóm lấy.

Sau đó là giọng nói của Ngọc Lưu Ly truyền đến: "Không muốn sống nữa à?”

Sở Huân nghe tiếng, lập tức rút ngón tay về, lần đầu tiên nhìn thấy trận pháp, nhất thời hưng phấn đến mức quên mất trận pháp có thể tấn công, cũng may thay, đây chỉ là màn ngăn cách trận pháp.

Sắc mặt nàng không khỏi lúng túng, cười nói: "Vừa rồi nhất thời quên mất.”

Nói xong, ánh mắt quét qua bốn phía, thấy một cái cột đá cổ kính màu xanh đứng ở bên cạnh, phía trên có một đường rãnh.

Đây hẳn là cửa vào trận pháp, nhưng trên người nàng một khối linh thạch cũng không có.

Sở Huân thu lại suy nghĩ, tựa như đã quên mất xấu hổ vừa rồi, cười tủm tỉm nhìn chằm chằm Ngọc Lưu Ly nói: "Lưu Ly đạo hữu, ta vất vả hộ tống ngươi đến Thanh Mộc trấn, bây giờ xin mời thanh toán chi phí.”

Ngọc Lưu Ly nhướng mày, khóe miệng hơi nhếch lên, hào phóng lấy ra một túi trữ vật, ném về phía nàng.

Ánh mắt lại không hề động đậy, thanh âm ôn nhu lần nữa vang lên: "Còn chưa thỉnh giáo phương danh cô nương?"

Sở Huân nghe giọng điệu này của hắn, nhất thời nổi da gà.

Đưa tay tiếp nhận túi trữ vật, dùng thần thức đảo qua, trong không gian vài mét vuông chất đống trăm khối sơ cấp linh thạch cùng một tấm Truyền Tấn phù, thiếu chút nữa khóc rống lên, rốt cục không cần lo lắng về tương lai nữa.

Vì linh thạch, nàng không cùng Ngọc Lưu Ly so đo, ngữ khí nhàn nhạt ném ra hai chữ: "Sở Huân.”

Sở Huân từ túi trữ vật lấy ra một khối linh thạch, bỏ vào trong rãnh của cột đá, thấy sương mù trước mắt tản đi, xoay người cáo biệt Ngọc Lưu Ly.

“Lưu Ly đạo hữu, ta đi trước một bước.”

Ngọc Lưu Ly nhìn bóng lưng của nàng biến mất, đứng ở bên ngoài trận pháp hồi lâu, mới xoay người đi về hướng Lạc Nguyệt thành.