Chương 13

Ngày hôm sau, khi Tiêu Thiện mông lung tỉnh lại thì trời đã sáng choang, hắn đưa tay sờ sờ bên người, chỉ đυ.ng phải một chút mát mẻ mỏng manh. Trong lòng Tiêu Thiện khẽ động hoàn toàn mở mắt, chỉ thấy bên người đã không còn bóng dáng Tạ Truy.

Tiêu Thiện chớp chớp mắt không nhúc nhích, trên mặt hiện lên vẻ rất chi là hoài nghi cuộc đời. Hắn chắc chắn tối hôm qua Tạ Truy mệt mỏi đến một ngón tay cũng không muốn động, lúc cuối cùng thậm chí còn bị hắn bắt nạt đến khóc.

Chờ đến khi hắn rút người ra, Tạ Truy đã nhắm hai mắt lại, trong chớp mắt đã chìm vào ngủ say. Hắn tự mình tắm rửa cho Tạ Truy, sau đó mới ôm người ngủ thϊếp đi.

Sao mà đến buổi sáng Tạ Truy còn thức dậy sớm hơn cả hắn nữa chứ, chẳng phải y nên mệt mỏi không chống đỡ nổi vùi vào bên người hắn sao?

Tiêu Thiện xoa xoa thắt lưng của mình, vẻ mặt thâm trầm ngồi dậy, hắn mặc xong quần áo rồi mới rung chuông để cho Cát An đưa nước rửa mặt vào.

Sau khi rửa mặt sạch sẽ, Tiêu Thiện nói: "Tạ Truy đâu? Y đã ăn gì chưa?”

Cát An cười nói: "Vương quân đang xem sổ sách sửa sang lại đồ đạc trong nhà kho, còn chưa dùng bữa sáng, nói là muốn chờ Vương gia rồi cùng ăn."

Tiêu Thiện thầm nghĩ, may là hắn không nghe thấy mấy lời như Tạ Truy đang múa đao múa thương, nếu không chắc lòng tự trọng với thắt lưng của hắn sẽ bị sỉ vả mất. Nhưng hắn vẫn có chút mất hứng, đôi lông mày hẹp dài nhíu chặt lại: “Biết y đói bụng tại sao không đánh thức ta.”

Vẻ mặt Cát An khổ sở nói: "Nô tài có lòng, nhưng Vương Quân không cho, nói nếu Vương gia không phải vào triều thì cứ để người tự tỉnh lại là tốt rồi."

Tiêu Thiện hừ một tiếng: "Ở Vương phủ này ngươi nghe lời bổn vương hay nghe lời của Tạ Truy y."

Cát An lập tức thay đổi sắc mặt, bày tỏ lòng trung thành: “Đương nhiên nô tài nghe lời Vương gia. Chỉ là Vương quân đau lòng Vương gia, Vương gia cũng đau lòng Vương quân, những việc nhỏ nô tài nghe theo cả hai."

Tiêu Thiện liếc hắn một cái: "Miệng lưỡi trơn tru, nói nhiều như vậy không phải là muốn đòi một câu kia của gia sao. Vậy gia sẽ nói rõ, Tạ Truy cũng là một chủ tử khác của vương phủ này, lời y nói nếu không có ai nghe thì vương phủ này chắc chắn không nuôi người không nghe lời. Nhưng ngày thường tâm nhãn của các ngươi cũng phải linh hoạt một chút chứ, y không cho các ngươi đánh thức gia, chẳng lẽ các ngươi không khuyên y ăn cái gì trước sao?”

Cát An thầm nghĩ, bọn họ có khuyên mà, còn không phải do bản thân Tạ Truy không muốn sao.

Vả lại có chủ mẫu chủ quân nhà nào mà không đợi gia cùng dùng bữa chung.

Tâm tư Tạ Truy cẩn thận, chắc chắn không muốn phạm sai lầm ở phương diện này để cho người ta bắt được nhược điểm.

Tôi tớ như bọn họ khó khăn như vậy đó, cố dỗ dành bên này thì bên kia không vui, bên nào cũng không được làm người ta phật ý, đắc tội cả hai bên cũng chỉ có chết.

Làm một nô tài tốt đã khó, làm một nô tài tốt có thể giải quyết được vấn đề của chủ tử và được yêu thích càng khó.

Tiêu Thiện không rảnh quan tâm trong lòng hắn đang suy nghĩ gì.

Hắn bảo Cát An chuẩn bị bữa ăn, còn bản thân thì đi thư phòng tìm Tạ Truy.

Tạ Truy thật sự là một người rất cẩn thận, y đã từng hỏi Tiêu Thiện phạm vi hoạt động của mình trong Vương phủ, đặc biệt là thư phòng này y có thể vào hoặc có thể sử dụng hay không. Ở trong lòng Tạ Truy, thư phòng là nơi để những vật phẩm quý giá hoặc thư từ riêng tư, thậm chí có người còn xây dựng cả lối đi bí mật hoặc ngăn khuất trong thư phòng để cất giữ đồ đạc.

Một nơi như vậy thường không dễ dàng cho người ngoài bước vào.

Lúc ấy Tiêu Thiện vô cùng thành thật nói: "Này có gì mà không thể dùng. Thư phòng này của ta chỉ để đó trang trí thôi, sách ở bên trong trừ một số ít ra thì đều mới tinh chưa ai lật qua. Em muốn dùng thư phòng hay muốn đọc sách cũng được, tùy em.”

Nói xong, hắn còn đích thân mang Tạ Truy đi dạo quanh một vòng thư phòng.

Tạ Truy đi vào mới biết được lời kia của hắn là thật.

Thư phòng này của Tiêu Thiện thoạt nhìn rất đơn giản, ngăn nắp, rộng rãi, giá sách được sắp xếp hợp lý, sách đã đọc và sách chưa đọc được sắp xếp rõ ràng. Tiêu Thiện dùng phong cách bài trí thiết thực nhất để nói cho những người bước vào biết hắn thật sự không thích đọc những quyển sách mà thư sinh phải học.

Lúc thấy tất cả những thứ này, chẳng biết tại sao Tạ Truy lại có chút muốn cười.

Hoặc có thể là do ngây ngốc ở biên quan đã lâu, nhìn quen đủ loại người, trong lòng vẫn luôn căng thẳng. Nay lại gặp được một người trong ngoài đều giống nhau như vậy, hơn nữa người này còn có quan hệ thân mật với mình nên mới cảm thấy buồn cười.

***

Tạ Truy ở trong thư phòng một lúc lâu.

Lúc Tiêu Thiện tìm được y, y đang thất thần nhìn chằm chằm sổ sách trên bàn.

Tiêu Thiện tưởng y bị những sổ sách trong Vương phủ làm cho choáng ngợp, vì thế đi qua đẩy sổ sách qua một bên nói: "Không đói bụng?"

Tạ Truy giật mình hoàn hồn, ánh mắt từ trống rỗng trở nên sắc bén, khi khuôn mặt Tiêu Thiện phản chiếu vào trong mắt, cảm xúc bên trong lại hóa thành bình tĩnh cùng xấu hổ. Y rũ mắt đứng dậy thành thật nói: "Vương gia không đến không cảm thấy đói, Vương gia đến, tự nhiên thấy đói rồi.”

Tiêu Thiện nghe y nói như vậy, ánh mắt phức tạp, nhỏ giọng lầm bầm: "Thôi rồi thôi rồi, còn ghẹo người hơn cả ta nữa...”

Tạ Truy không nghe rõ lời hắn nói, ngước mắt lên, đột nhiên hỏi: "Cái gì?”

Tiêu Thiện xua tay nói: "Nói gì không quan trọng, bây giờ quan trọng nhất là đi tế miếu Ngũ Tạng.” (Cái này mình chưa đọc chương sau nên chưa biết đúng ko nữa.)

Tạ Truy chậm rãi ồ một tiếng.

Lúc hai người trở lại, đám người Xuân Đào đã dọn đồ ăn lên xong, nhìn thấy hai người, mấy người bọn họ hành lễ sau đó nhỏ giọng lui xuống.

Nhiều người đều chú ý ăn không nói ngủ không nói, Tiêu Thiện tự cảm thấy bản thân hắn làm không được.

Trước đây hắn còn có thể ăn không nói, bây giờ có Tạ Truy, hắn căn bản không có ý nghĩ này.

Về phần ngủ không nói, vậy càng không có khả năng. Ở trên giường ân ái mặn nồng không nói một lời trêu ghẹo nào, cả buổi cố sức lão hán đẩy xe thì có ý nghĩa gì chứ. Hơn nữa Tạ Truy vừa nghiêm túc lại không nũng nịu, đương nhiên hắn sẽ muốn dẫn dắt Tạ Truy đi nếm trải hương vị khác của cuộc sống rồi.

Tiêu Thiện ăn rất tao nhã, hơn nữa hắn còn kén ăn, chỉ ăn đồ ăn mình thích.

Nếu so sánh thì Tạ Truy tương đối cẩu thả hơn, cái gì y cũng ăn hơn nữa còn ăn rất sạch sẽ, cũng không quá chuộng món ăn nào.

Tiêu Thiện từ thói quen ăn uống nhìn không ra quy luật và sở thích ăn uống của Tạ Truy, bèn tìm chủ đề nói: "Sao em lại dậy sớm như vậy, tối hôm qua không mệt sao?"

Tạ Truy nghe lời này bị ngụm cháo cuối cùng nghẹn ở trong cổ họng sặc đến nỗi liên tục ho khan, mặt không biết có phải là do ho khan mà đỏ hay không, nhưng dù sao cũng là đỏ.

Tiêu Thiện vội vàng đi qua vỗ vỗ lưng cho y, ngoài miệng thì lẩm bẩm: "Không sao chứ, làm sao lại bất cẩn như vậy."

Tạ Truy cố sức ngừng ho, sau đó y đẩy Tiêu Thiện ra, lắc đầu.

Không phải thân thể y không mệt, không phải chân y không đau, chỉ là sáng sớm khi y tỉnh lại, vừa nhìn thấy Tiêu Thiện trong đầu y lại tràn ngập âm thanh cầu xin tha của mình vào ban đêm, trong miệng còn gọi phu quân gì gì đó, còn có các kiểu gọi Tiêu Thiện ca ca tốt này kia.

Y đã quen trầm tĩnh, không phải là trong quân doanh không có người nói mấy lời không đúng đắn, chưa bao giờ y để nó ở trong lòng. Quan trọng nhất là y ở quân doanh luôn bày ra vẻ mặt lạnh lùng, trên chiến trường lại gϊếŧ địch không chút lưu tình, nổi danh là Thiết Diện tướng quân, cũng không ai dám vui đùa nói bậy nói bạ ở trước mặt y.

Nhưng hôm nay không giống ngày xưa, nghĩ đến lúc mình nói những lời đó ở trên người Tiêu Thiện, cả người y nóng như thể sắp bốc khói. Nếu không tránh xa người này ra, y cảm giác chắc mình sẽ bốc cháy luôn mất.

Vì vậy y cố gắng dùng động tác nhẹ nhàng nhất có thể đứng dậy, đồng thời kiếm cớ ngồi luôn trong thư phòng.

Bởi vì không muốn đối mặt với Tiêu Thiện quá sớm, y còn bảo Cát An đừng kêu người dậy.

Lúc này trong lòng Tạ Truy vừa buồn bực vừa khó hiểu, Tiêu Thiện thân là hoàng tử, được tiếp thu giáo dục chính thống cổ hủ và lịch sự văn nhã nhất, cũng không biết hắn học được những từ ngữ phóng túng kia từ đâu nữa.

Do đó mà Truy không trả lời được câu hỏi lúc nãy của Tiêu Thiện.

Tiêu Thiện thấy y mím môi, lỗ tai thì ửng hồng, nói: "Ăn xong rồi sao?”

Tạ Truy vội gật đầu: "Ăn xong rồi.“

Tiêu Thiện đứng lên: "Đi, ta xoa bóp eo cho em.”

Tạ Truy: "...Không cần, ta... eo ta không sao.”

“Không sao cũng phải xoa bóp chứ.” Tiêu Thiện quay đầu lại cười: "Thế nào, em không tin kỹ thuật của ta?"

Không biết là bị nụ cười đẹp đến vô cùng này làm cho hoa mắt, hay là do thắt lưng y thật sự là quá ê ẩm.

Dù sao đợi đến khi Tạ Truy lấy lại tinh thần thì y đã vùi mặt vào trong gối, cả người nằm sấp trên giường.

Tiêu Thiện nói xoa bóp eo cho y, cũng thật sự là xoa bóp eo cho y.

Hắn vừa ấn vừa phổ cập khoa học: "Thật ra thì hiệu quả của xoa bóp cách lớp quần áo kém hơn nhiều so với cởϊ qυầи áo ra hết.”

Vừa nghe thấy mấy chữ cởϊ qυầи áo, thân thể Tạ Truy run lên, eo cũng trở nên cứng ngắc.

Tiêu Thiện vừa nhìn đã biết y đang suy nghĩ cái gì, nhưng hôm qua bọn họ ầm ĩ đến tối muộn, bây giờ Tiêu Thiện thật sự không có ý nghĩ gì khác. Đương nhiên, tương lai thì không xác định.

Người, ban đêm có ý vị của ban đêm, ban ngày có ý vị của ban ngày.

Bộ dáng ban ngày hay ban đêm của Tạ Truy hắn đều muốn nhìn.

Tạ Truy thấy Tiêu Thiện chỉ nói mấy câu như vậy chứ cũng không có động tác gì khác, trong lòng thầm phỉ nhổ bản thân suy nghĩ nhiều.

Nhưng để phòng Tiêu Thiên tiếp tục thuận miệng nói ra những lời làm cho người ta suy nghĩ nhiều kia, Tạ Truy ghé vào trong gối buồn bực nói: "Vương gia không vào triều sao?"

Thông thường, ở độ tuổi này của Tiêu Thiện hẳn là nên đi thượng triều rồi. Nhưng đã nhiều ngày như vậy rồi Tiêu Thiện cũng không có chút ý tứ nào muốn vào triều. Dù hai người có thành thân thì Tiêu Thiện cũng không nên không vào triều lâu như vậy.

Tạ Truy không biết mình có hiểu lầm cái gì hay không, hoặc như các Vương gia đều sẽ ở nhà không cần vào triều các loại.

"Phụ hoàng có kêu ta vào triều, nhưng ta không thích bầu không khí ở đó." Tiêu Thiện biết y đang muốn nói cái gì, nhưng cũng thuận theo lời y mà trả lời: "Có mỗi một chuyện nhỏ nhặt như lông gà mà những đại thần kia đều có thể ầm ĩ với nhau hơn nửa ngày, nhưng đến khi thật sự gặp chuyện gì khó khăn thì bọn họ lại không nhả ra được câu nào hết.”

"Hơn nữa vào triều cần phải dậy sớm, ta thật sự không dậy nổi nên đã ầm ĩ với phụ hoàng nói mình không muốn vào triều."

Thật ra thì ban đầu Tiêu Thiện cũng mong chờ được vào triều lắm, hắn muốn biết bộ dáng của văn võ bá quan ở trên triều là như thế nào.

Nhưng sau khi thực sự thấy thì chút mong đợi kia cũng mất tăm luôn.

Hai ngày sau hắn đã hơi chịu không nổi, cảm thấy như vậy quá mệt mỏi.

Dần dần hắn trở thành đứng ở trên triều cũng có thể ngủ, người ta nói gì hắn cũng không nghe thấy. Về sau, ba ngày hai bữa hắn lại bị đau bụng, sốt, chán ăn rồi thêm mấy bệnh vặt khác, sau đó mượn những việc này để không phải lên triều.

Ban đầu Hoàng đế cùng Tiêu Cẩm còn lo lắng cho thân thể của hắn, sau đó mới nhận ra hắn quá lười vào triều nên mới lăn qua lăn lại mấy bệnh vặt này mãi. Lúc ấy Hoàng đế giận đến tím mặt, Tiêu Cẩm cũng nói hắn quá càn quấy.

Về sau nữa, Hoàng đế mắt nhắm mắt mở với chuyện vào triều của hắn. Nhưng cũng đưa ra cho hắn một yêu cầu nghiêm ngặt, đó là hàng tháng dù có bệnh hay không thì hắn cũng phải ngồi xổm trên triều được nửa tháng.

Lúc đầu Tiêu Thiện còn cố gắng viện lý do, nói nếu bị bệnh sao có thể vào triều.

Hoàng đế cười lạnh nhìn hắn: "Dù con có bệnh nặng không dậy nổi thì trẫm cũng có thể kêu người khiêng con vào triều, Thái y viện cũng gần đại điện, xem bệnh cho con càng tiện."

Hắn bị khí thế bá vương của Hoàng đế đè ép nên không thể không đồng ý việc này.

Tiêu Thiện buồn bực vô cùng, người khác thì vui sướиɠ lắc lư trên triều, giống đại ca Tiêu Vinh của hắn hận không thể cắm rễ đâm chồi luôn trên triều đình quanh năm suốt tháng.

Hoàng đế không vui.

Còn hắn không hề vui vẻ, hận không thể nằm dí luôn ở nhà, Hoàng đế cũng không vui nốt.

Hoàng đế này cũng thật là tùy hứng mà.

Tiêu Thiện kể chuyện cũ, lúc đầu Tạ Truy còn mơ hồ đáp lại vài tiếng, nhưng không biết từ khi nào trong phòng chỉ còn lại mỗi âm thanh của Tiêu Thiện.

Tiêu Thiện nhìn Tạ Truy, chỉ thấy người này nằm ở nơi đó chỉ lộ ra nửa khuôn mặt nặng nề ngủ thϊếp đi.

Lúc này hắn mới dừng lại, nhẹ nhàng đắp chăn mỏng cho Tạ Truy.

Khi nhìn thấy nốt ruồi mang thai sẫm màu trên trán Tạ Truy, ánh mắt Tiêu Thiện tối sầm, hắn muốn đưa tay sờ sờ, nhưng lại sợ đánh thức người này nên đành từ bỏ.

Tiêu Thiện lặng lẽ rời đi, để lại Tạ Truy ở trong phòng ngủ ngon lành.

Trong điện ngoài điện đều hoàn toàn yên tĩnh, Tiêu Thiện sai người đặt một cái ghế quý phi ở trên hành lang, hắn thì ngồi lên đó phơi nắng. Nhưng mà nắng còn chưa phơi đủ thì người Đông cung đã tới, nói rằng Tiêu Cẩm muốn gặp hắn.

Người tới từ Đông cung là nội giám bên người Tiêu Cẩm Thường An, là người mà người nào cũng đều phải cho chút mặt mũi.

Mà Tiêu Thiện nhìn Thường An nói: "Ngươi trở về nói với nhị ca, cái hũ đựng phân trên đầu mẫu phi còn chưa được lấy đi, ta không chịu đi đâu."

Thường An bất đắc dĩ cười cười, nói: "Thái tử gia biết ngay Vương gia sẽ nói như vậy, Thái tử gia nói, nếu ngài không đi, vậy đêm nay ngài ấy sẽ tự mình đến thăm ngài, ôi thiệt xót cho thân thể vẫn còn yếu không thể rời giường của Thái tử gia....”

==========

CÁM ƠN MỌI NGƯỜI ĐÃ ỦNG HỘ