Chương 17

Lúc Tạ Trầm hỏi vấn đề này cũng không muốn có được đáp án gì, hắn chỉ đang nhắc nhở Tạ Truy.

Hắn không biết Tiêu Thiện, những gì hắn biết và nghe về Tiêu Thiện đều đến từ những lời đồn đại kia. Mà trong những lời đồn kia, Tiêu Thiện cũng không phải là một người đáng để phó thác cả đời, thậm chí còn không phải là một người tốt.

Nhưng hôm nay Tiêu Thiện cùng Tạ Truy đến Tạ trạch, đối xử với hắn như một người biết lý lẽ. Trong lòng Tạ Trầm đã âm thầm đánh giá, ít nhất từ bên ngoài nhìn vào, Tiêu Thiện vẫn tương đối coi trọng Tạ Truy.

Ít nhất sẽ không làm cho y bị xấu mặt trước mặt người khác.

Nhưng qua hôm nay, kinh thành sẽ như thế nào Tạ Trầm không cần nghĩ cũng biết.

Lời đồn đãi không ngừng nghỉ sẽ làm lu mờ công lao của Tạ Truy, sẽ làm cho mọi người cùng thảo luận thân phận của y một lần nữa.

Sẽ không có bao nhiêu người ở kinh thành nhớ rõ Tạ Truy đã từng bảo hộ biên cương, để cho trăm họ Bắc Cảnh tránh khỏi tai nạn cướp bóc trong bao lâu, không nhớ rõ y đã từng đẩy lui quân địch bao nhiêu lần, lại sẽ càng không nhớ y đã bị thương bao nhiêu lần, đã cứu bao nhiêu người.

Lòng người là thứ dễ dàng bị châm ngòi nhất, dưới sự xúi giục của người có tâm, mọi người sẽ chỉ cảm thấy một tiểu ca như Tạ Truy lại lăn lộn trong đám đàn ông mấy năm. Đυ.ng chạm trong quân doanh là điều khó tránh khỏi, bọn họ sẽ nói dưới tình huống như vậy, làm sao Tạ Truy có thể giữ gìn sự trong sạch cho bản thân được.

Một số người vì lợi ích của mình mà hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của người khác. Bởi vậy mới có câu nói lời người đáng sợ, đến lúc đó những lời đó truyền đến tai Tiêu Thiện, Tạ Truy sẽ phải đối mặt với điều gì?

Đến lúc đó sẽ có người nói Tạ Truy bị Tiêu Thiện chán ghét vứt bỏ thì có làm sao, đây là do y tự tìm. Nếu bản thân Tạ Truy không mạo danh thân phận đi tòng quân thì làm sao sẽ có những lời đồn nhảm nhí này.

Nghĩ đến những chuyện mà Tạ Truy phải đối mặt trong tương lai, trong lòng Tạ Trầm phát lạnh.

Có đôi lúc hắn vô cùng hận bản thân mình, nếu như năm đó Tạ gia không rơi vào hoàn cảnh sinh tử trước mắt, nếu như hắn không bị trúng độc mù hai mắt, vậy người ra chiến trường chống đỡ Tạ gia chính là hắn.

Tiểu ca Tạ Truy căn bản không cần phải gánh vác trách nhiệm Tạ gia, lại càng không phải chịu cảnh bị người khác chỉ trích.

Những lời đồn khó nghe mà Tạ Truy phải gánh chịu đều vì hắn mà ra, là do hắn không bảo vệ tốt Tạ Truy.

Tạ Trầm không muốn Tạ Truy phải đối mặt với tình cảnh như vậy, nhưng hắn lại không thể giả vờ như không biết tình hình bây giờ, sau đó nói vài lời an ủi sáo rỗng.

Tất cả những gì hắn có thể làm cho Tạ Truy là cho y sự ủng hộ tuyệt đối.

“Đừng bao giờ để bản thân phải chịu oan ức, cũng không cần sợ những lời đồn đại kia, chỉ cần đệ không sợ chúng, chúng sẽ không thể tổn thương được đệ.” Tạ Trầm bình tĩnh nói ra ý nghĩ chân thật trong nội tâm mình: “Tiêu Thiện là Vương gia thì thế nào, đệ còn là tiểu công tử của Tạ gia ta kia mà, cùng lắm thì hai ta làm bạn với nhau cả đời.”

Tạ Truy nhìn về phía Tạ Trầm, y không trả lời Tạ Trầm, mà hỏi: "Ca, nếu huynh gặp chuyện như vậy, huynh sẽ làm như thế nào?”

Tạ Trầm nghiêm túc suy nghĩ một chút nói: "Kiểm chứng lời đồn đãi, cho sự tôn trọng tối thiểu."

Biết Tạ Trầm không nhìn thấy, Tạ Truy vẫn cụp mắt xuống: "Ca, ngay từ đầu Vương gia đã làm như vậy, huynh ấy thậm chí không kiểm chứng lại những lời đồn đãi nhảm nhí kia mà đã dành cho đệ sự tôn trọng cơ bản nhất, đệ tin tưởng sau này huynh ấy vẫn sẽ làm như vậy, đệ không e ngại những lời đồn đãi này, Vương gia lại càng không đặt nó ở trong lòng, huynh ấy nghe được cũng chỉ cảm thấy lỗ tai bị ô uế."

Thật ra Tạ Trầm rất muốn biết cuộc sống sau khi thành thân của Tạ Truy, nhưng hắn là ca ca của Tạ Truy, thật sự không biết nên mở miệng như thế nào.

Lúc này nghe Tạ Truy nói như vậy, hắn không khỏi hỏi: "Thật sao, Tiêu Thiện thật sự sẽ không tức giận vì những lời đồn đãi kia?”

Tạ Truy ừ một tiếng: "Huynh ấy vốn không hề quan tâm đến những thứ đó, Vương gia là một người rất đặc biệt, hoàn toàn không giống như trong lời đồn."

Y tránh không kể những hành động mấy ngày nay của Tiêu Thiện, còn những thứ khác đều nói ra.

Nghe xong lời của Tạ Truy, Tạ Trầm tức cười một lát mới nói: "Nghe đệ nói như vậy, đệ ấy ngược lại là một người có cá tính.” Thông minh không yêu quyền thế, cũng không e ngại quyền thế, quan trọng nhất là hắn sẵn sàng bảo vệ Tạ Truy, dù bên ngoài miệng hay hành động thực tế đều cho thấy hắn không phải là một người thích chịu thiệt.

“Vậy những lời đồn đãi đã nói đệ ấy thế nào...”

Tạ Truy: "Ca, huynh cũng đã nói là đồn đãi rồi.”

Tạ Trầm sững sờ bật cười: "Cũng đúng, lời đồn không thể tin, là do ta thiên vị rồi.” Đối với người thân Tạ Truy, hắn có thể lý trí phân tích những lời đồn nhảm nhí kia sau đó phá tan nó bảo vệ Tạ Truy, nhưng với người khác hắn lại không có tấm lòng như vậy.

Trái tim con người bẩm sinh đã lệch, lời này ấy vậy mà không hề sai.

Tạ Truy thì nói: "Thực ra những lời đồn kia cũng không có gì. Vương gia huynh ấy quả thật không có lòng cầu tiến gì lớn, không thích đọc sách, chữ viết cũng không đẹp lắm, chuyện Hoàng thượng phân phó có thể đùn đẩy thì cứ đùn đẩy, nếu thật sự đẩy không được sẽ đi làm nhưng chắc chắn huynh ấy sẽ oán than một trận. Mỗi ngày huynh ấy đều phải suy nghĩ nên ăn chơi như thế nào. Trong mắt người khác đây không phải là bướng bỉnh vô học sao.”

Tạ Trầm: "...." Nghe mà lòng hỏng bét.

Tiêu Thiện là một hoàng tử, ăn uống không lo, có cha là Hoàng đế, lại còn có quan hệ không tệ với hoàng huynh là Thái tử. Nhưng nếu đổi thành gia đình khác, cuộc sống vô ưu vô lo của hắn có lẽ sẽ không được tiêu sái như vậy.

Trong lòng Tạ Trầm thật ra còn có chút lo lắng, từ khi sinh ra Tiêu Thiện đã bị trói trên thuyền Thái tử.

Lỡ như Thái tử...

Song hắn không nói ra những lời này, thời điểm này cũng không cần phải nói ra những lời này. Lỡ hắn miệng quạ, vậy thì cuộc sống của Tiêu Thiện và Tạ Truy sau này sẽ không dễ chịu.

Đã nắm trong lòng con người của Tiêu Thiện ra sao, Tạ Trầm dời đề tài sang chuyện khác. Bọn họ không nói về những tướng sĩ Bắc Cảnh hồi kinh, cũng không nhắc lại chuyện cũ quá khứ mà nói về khoảng thời gian sau khi tách ra, cả hai đã từng làm gì, trải qua cuộc sống như thế nào.

Trong lòng hai người đều rất vui vẻ, lúc dùng bữa trưa Tạ Trầm còn uống chút rượu, tửu lượng của hắn cũng không tốt lắm, chỉ có trình ba ly là gục.

Nhưng Tạ Truy vẫn mặc cho hắn uống.

Sau khi Tạ Trầm say thì rất an tĩnh không làm ầm ĩ gì, nhưng hôm nay hắn vẫn luôn lải nhải không ngừng với Tạ Truy: "Tạ gia chỉ còn lại đệ cùng ta, đệ phải sống thật tốt."

Tạ Truy đáp lại hắn từng câu một.

Tạ Truy nói: "Đệ sẽ sống tốt.”

Đến buổi chiều, Tiêu Thiện đến đón y.

Tạ Trầm đã ngủ, Tiêu Thiện cũng không kêu người đánh thức hắn mà mang theo Tạ Truy về vương phủ.

Trên đường về, Tiêu Thiện nói: "Đại ca không sao chứ?”

Tạ Truy lắc đầu: "Không có việc gì, chỉ là huynh ấy quá vui mừng thôi.”

Tiêu Thiện thầm nghĩ, em cũng rất vui vẻ, ánh mắt lại còn sáng như vậy.

Hắn không nói ra lời trêu ghẹo này, mà nói: “Ngày mai vào cung ta định bảo phụ hoàng để Tô ngự y đến xem mắt cho đại ca, mặc kệ kết quả như thế nào thì cũng phải thử một lần. Đại ca có bằng lòng không?”

Có người không muốn để lộ vết sẹo của mình cho người khác xem, cũng có người gặp tình huống này đã cho thầy thuốc xem qua vô số lần, nhưng mỗi một lần xem lại càng chết lặng, cuối cùng trở thành nhìn đến thầy thuốc là tuyệt vọng. Hắn không biết Tạ Trầm suy nghĩ như thế nào nên chỉ có thể hỏi Tạ Truy trước.

Tạ Truy nói: "Chắc chắn Đại ca sẽ sẵn lòng, mấy năm nay huynh ấy vẫn luôn tìm đủ loại danh y xem mắt cho mình, huynh ấy nói chỉ cần có một chút hy vọng, huynh ấy sẽ không bỏ cuộc.”

Tiêu Thiện: “Vậy là tốt rồi.” Hắn rất khâm phục con người Tạ Trầm, đối với Tạ Trầm, trong một đêm mất đi ánh sáng. Hắn không từ bỏ chính mình, cũng không nản lòng, càng không cam chịu số mệnh, vẫn luôn tìm cách để loại bỏ chất độc này.

Không phải ai cũng làm được điều này.

Tạ Truy nghiêm túc nói: "Ta thay mặt đại ca cảm tạ huynh.”

Tiêu Thiện lắc đầu: "Không cần.”

Không muốn Tạ Truy tiếp tục xoắn xuýt về vấn đề này, Tiêu Thiện nói: "Vương phủ và Tạ phủ cách nhau không xa, em muốn đi lúc nào cũng được."

Tạ Truy nghe vậy trong lòng hơi run lên, hắn dời ánh mắt sang chỗ khác nói: "Đại ca nghe được lời này nhất định sẽ rất vui vẻ, mấy ngày nay huynh ấy đều lo lắng cho ta.”

Tiêu Thiện nhìn hắn: "Lo lắng cái gì?”

Tạ Truy: "Lo lắng một ít lời đồn liên quan tới ta sẽ khiến Vương gia bất mãn.”

Tiêu Thiện chớp mắt, chợt hiểu ý của y, hắn bật cười, Tạ Truy đây là đang dùng chiến thuật vòng vo hỏi ý nghĩ của hắn sao?

Tiêu Thiện không lập tức trả lời mà kéo tay Tạ Truy qua xoa xoa một hồi, sau đó mới mở miệng nói: "Ngày thành hôn, ta đã hỏi em rồi."

Tạ Truy đột nhiên nghĩ đến cảnh tượng lúc đó.

Tiêu Thiện cúi người xuống, hỏi y hai câu, một là có thích người nào không, hai là có ghét hắn không.

Hai lần Tạ Truy đều trả lời là không, kế tiếp mọi chuyện sau đó đều thuận lý thành chương.

Cổ họng Tạ Truy có chút siết chặt, y nói: "Vương gia không sợ ta lừa huynh sao?”

Tiêu Thiện nhướng mày trêu tức nói: "Lừa ta cái gì? Lừa thân thể của ta sao?”

Tạ Truy: "...”

Tạ Truy mấp máy miệng: "Không phải, ý ta là, ta nói gì thì Vương gia cũng tin sao?”

Tiêu Thiện gật đầu, sau đó cúi người nói nhỏ bên tai Tạ Truy: "Ta có mắt nhìn, có tai nghe, có tay để xác nhận, em là người như thế nào ta là người hiểu rõ nhất."

"Lời đồn đến cuối cùng cũng chỉ là lời đồn, nếu ta tin những lời đồn này thì đêm thành hôn sẽ không..."

Rõ ràng Tiêu Thiện không nói gì quá mức làm cho người ta xấu hổ, nhưng Tạ Truy lại bởi vì những lời nói không trong sáng kia làm đỏ hai má.

Tạ Truy cảm thấy mình điên rồi.

Y cũng không biết mình bị làm sao, ở trước mặt Tạ Trầm y có thể vừa kiên định vừa chắc chắn nói với Tạ Trầm rằng Tiêu Thiện sẽ không tin vào những lời đồn đãi kia. Nhưng khi nhìn thấy Tiêu Thiện, y đột nhiên xuất hiện ý nghĩ muốn nghe Tiêu Thiện tự mình nói ra những lời kia.

Người đánh xe bên ngoài đánh xe đi về hướng Vương phủ, trong xe hai người đều không nói gì.

Đêm đó nến đỏ đã cháy hết một nửa.

Tạ Truy vùi đầu vào trong gối, tay nắm chặt chăn, cắn răng không phát ra âm thanh.

Tiêu Thiện cố ý thấp giọng gọi tên y ở bên tai, thanh âm trầm khàn vô cùng.

Khóe mắt Tạ Truy xuất hiện vài giọt nước mắt, y muốn mở miệng nói gì đó, cuối cùng không nói gì.

Nến đỏ trong phòng vẫn cháy không ngừng, màn giường điên đảo chập trùng, tiếng người trầm thấp.

***

Hôm sau, Tiêu Thiện vào cung, Tạ Truy đi Tạ phủ.

Trên đường đi Tạ phủ, lúc sắp đến Tạ phủ có người đυ.ng vào trước xe ngựa của y. Người nọ vẫn một mực nói là bị xe ngựa đυ.ng phải, nằm trên mặt đất kêu gào đυ.ng chết người rồi.

Tạ Truy nghe thấy tiếng ồn ào vén rèm lên, chưa kịp nhìn rõ bộ dáng người trên mặt đất đã thấy Tả Ly, Ân Đồng cùng Từ Quang đi ra từ trong tửu lâu cách đó không xa, đang đi về phía bên này.

Tả Ly thấy Tạ Truy trước.

Vẻ mặt hắn sửng sốt, dừng bước, Ân Đồng ở phía sau đâm thẳng vào người hắn, hai người thiếu chút nữa té nhào, Từ Quang nhìn thấy tình cảnh này thì bĩu môi tránh sang một bên.

Sau khi Ân Đồng đứng vững, hắn vuốt chiếc mũi bị đυ.ng đau của mình nói: “Ngươi làm sao vậy, bị sự phồn hoa trong kinh thành làm cho nhũn chân đi không nổi?”

Tả Ly không nói gì, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, Từ Quang nghi ngờ theo tầm mắt của hắn nhìn về phía trước, liếc mắt thấy được Tạ Truy đang ngồi trong xe ngựa.

Trong lòng Từ Quang khẽ động, chưa kịp xuất hiện suy nghĩ gì đã nghe trong đám người đột nhiên có người lớn tiếng hô: "Người nằm trên mặt đất kia, trước mặt ngươi chính là xe ngựa của Lệ vương phủ, ngồi bên trong chính là Lệ Vương quân, nếu không muốn chết, còn không mau đứng lên."

“Lệ vương quân?" Đám người xem náo nhiệt đều xôn xao nhìn về phía xe ngựa.

Ân Đồng bịt mũi trợn to hai mắt, tự nhiên cũng nhìn thấy Tạ Truy.

Hắn còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đã xảy ra, lại nghe có người nói: “Đứng ở phía trước tửu lâu chính là mấy vị Tướng quân mới từ Bắc Cảnh về kinh, còn nữa, trước kia bọn họ đều là thủ hạ của Lệ Vương quân, vô cùng quen thuộc với Lệ Vương quân. Có thể bọn họ còn có tình nghĩa cùng ăn cũng ở với Lệ Vương quân nữa ấy chứ.”

Đám người nghe những lời này mà sôi trào, bọn họ nhìn đám người Tả Ly, lại nhìn về phía Tạ Truy trong xe ngựa.

Nơi nơi đều là đánh giá quan sát, mặt mày tràn đầy hăng hái.

Sau đó đủ loại lời nói ùn ùn kéo đến, đủ loại chỉ trỏ đều nhắm về phía Tạ Truy cùng ba người.

Lệ vương quân, Tướng quân Bắc Cảnh, cùng ăn cùng ở.

Những từ như vậy liên hệ với nhau, làm cho người có tâm không khỏi nổi lên lòng muốn tìm tòi, những lời bọn họ nói lăn thành một quả cầu tuyết khổng lồ nhấn chìm Tạ Truy cùng ba người Tả Ly, Ân Đồng cùng Từ Quang.

=======

CÁM ƠN MỌI NGƯỜI ĐÃ ỦNG HỘ