Chương 18

Ân Đồng là người có tính tình bốc đồng nhất, nghe những lời khó nghe kia, hắn nắm chặt nắm đấm, ánh mắt tóe ra tia lửa. Thấy hắn sắp không kiềm chế được cơn tức trong lòng muốn tiến tới cãi vã với mấy người nói lời bậy bạ kia, Từ Quang cầm lấy cánh tay của hắn.

Mặt Từ Quang không chút biểu cảm, nắm chặt lấy Ân Đồng.

Ân Đồng nhìn về phía Từ Quang, hắn mím môi, trong mắt hiện lên sự bất bình cùng oán hận không thể tả xiết. Giờ phút này ở trong mắt đám người đó, bọn họ không còn là những anh hùng mới hồi kinh hôm qua mà là những kẻ phóng đãng không có liêm sỉ nhất.

Miệng lưỡi dân chúng bởi vì cố ý ồn ào mà biến thành lưỡi dao sắc bén nhất trên đời này, còn khiến người ta cảm thấy đau đớn hơn so với khi bị trường đao của Bắc Yến đâm vào người.

Từ Quang không nhìn hắn cũng không buông tay ra, y không thể để Ân Đồng cãi nhau với người khác trên đường cái được.

Lúc này bọn họ không mở miệng là sai, mở miệng cũng là sai, bọn họ đứng ở chỗ này là sai, quay ngươi bỏ đi lại càng sai.

Bọn họ bị người ta gài bẫy, tiến thoái lưỡng nan.

Tả Ly là phó tướng của Tạ Truy, là người có thời gian ở bên cạnh Tạ Truy dài nhất. Khi nhắc tới Tạ Truy sẽ nghĩ ngay đến phó tướng Tả Ly của y, vì vậy mà hắn cũng là người bị người ta chỉ trích nhiều nhất.

Tả Ly hít sâu một hơi, hắn cúi đầu nhìn Từ Quang, Ân Đồng thấp giọng nói: "Đừng chấp nhặt với những người này, chúng ta ở đây càng lâu thì càng không tốt, chúng ta đi thôi."

Ân Đồng trừng mắt: "Cứ thế mà đi sao? Sau khi bị người ta vây xem như khỉ?”

Ngực Tả Ly tức giận phập phồng, hắn nhìn về phía Ân Đồng: "Vậy ngươi muốn thế nào? Muốn tranh cãi với hắn, rồi tiếp tục bị người ta vây xem như khỉ?”

Từ Quang mấp máy miệng, muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy mình nói gì cũng sai.

Đúng lúc này, Tạ Truy có động tĩnh.

Y ngăn lại gã sai vặt đang muốn xua đuổi bách tính bốn phía, sau đó giẫm lên ghế chậm rãi bước xuống từ trong xe ngựa.

Lưng y thẳng tắp, mặt như đao gọt, mắt như sao lạnh, khí thế quanh thân bừng bừng nổi dậy.

Dân chúng bình thường bị cặp mắt không có tình cảm gì của y quét qua, chỉ cảm thấy có một cơn ớn lạnh tràn đầy toàn thân. Giờ phút này, bọn họ đột nhiên nhớ tới Tạ Truy là một tiểu ca, nhưng y lại là một tiểu ca đã gϊếŧ qua vô số người, trên tay nhiễm biết bao là máu tươi.

Từ lúc Tạ Truy bước xuống xe tiếng nghị luận xung quanh đã từ từ nhỏ dần, đợi đến khi y đi tới trước mặt ba người Tả Ly, Ân Đồng, Từ Quang, những tiếng nghị luận khó nghe kia hoàn toàn biến mất.

Tạ Truy không nhìn những người xung quanh mà trực tiếp nhìn ba người trầm giọng nói: "Ta nghe Vương gia nói các ngươi ít ngày nữa sẽ vào cung diện thánh, không ở nhà nghỉ ngơi hồi phục, chạy tới nơi này làm gì?"

Y vừa mở miệng, da đầu Tả Ly bắt đầu tê dại, cảm giác này giống như lúc trước ở quân doanh nghe Tạ Truy xử phạt những binh sĩ phạm tội kia, trong lòng vô thức tự hỏi liệu mình có vi phạm quân kỷ nào hay không.

Ân Đồng và Từ Quang cũng có cảm giác này, sắc mặt ba người trong nháy mắt trở nên đau khổ, cả người thoạt nhìn vô cùng ủ rũ, có chút đáng thương.

Nhớ năm đó khi Tạ Truy mới nhập quân, mọi người đều cho rằng y dựa vào quan hệ của phụ thân mà nhập quân, vốn trong lòng đều coi thường y. Tạ Truy không nói hai lời, y lập uy của mình trong quân doanh rất đơn giản, chỉ với hai điều.

Một, mạnh mẽ gϊếŧ địch.

Hai, ai không phục thì đánh.

Y đã gϊếŧ rất nhiều quân địch, lúc đánh người cũng chỉ muốn giành chiến thắng, hoàn toàn không muốn sống, mọi người ai nấy đều sợ.

Một đứa trẻ nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nó nhìn về phía người lớn bên cạnh, giòn tan nói: "Phụ thân, có phải do ba người bọn họ đánh không lại người này, cho nên mới sợ như vậy đúng không ạ?"

Cha của đứa bé: "...” Thằng nhóc này nói mò ra sự thật lớn gì rồi.

Hắn che miệng đứa nhỏ lại, ngượng ngùng nở nụ cười với đám người Tả Ly đang nhìn về phía hắn, sau đó nhanh chóng ôm đứa nhỏ chạy ra khỏi đám đông.

Những người xung quanh nhìn nhìn, thầm nghĩ quả thật cảnh tượng trước mặt đúng là giống như vậy, ầy vẫn là tiểu hài tử mắt sáng, sáng dạ mà .

Trên mặt Tả Ly có chút quẫn bách, Ân Đồng nhìn Tạ Truy không thay đổi gì, trong lòng có chút kích động, nhưng khi ánh mắt chạm vào nốt ruồi đỏ ảm đạm giữa lông mày y, lời nói đến bên miệng lại nuốt trở về.

Chỉ có mỗi Từ Quang là khá bình tĩnh, hắn thu hồi biểu tình trên mặt, dõng dạc trả lời: "Tả đại ca là người trong kinh thành, ta cùng Ân Đồng chưa từng vào kinh, hôm nay bọn ta tụ tập lại là muốn để cho Tả đại ca kể một ít chuyện trong kinh thành, tránh cho sau khi vào cung thất lễ trước mặt Hoàng thượng."

Ân Đồng gật đầu như gà mổ thóc: "Đúng vậy, đúng vậy.”

Tạ Truy nói: "Hoàng thượng là người vô cùng hòa nhã, các ngươi lại là những tướng sĩ có công, không cần quá lo lắng."

Dứt lời, y liếc nhìn xung quanh, lạnh mặt nói: "Hoàng thượng triệu các ngươi hồi kinh là muốn ban thưởng cho các ngươi, chứ không phải muốn để cho các ngươi đứng ở đây chịu uất ức, cho nên nghe được những ô ngôn uế ngữ khó nghe kia, các ngươi không cần để ở trong lòng lại càng không cần phải cố chịu đựng, cứ trực tiếp đi báo quan là được.”

"Cũng may vừa rồi ta đã phái người đi mời Kinh Triệu Doãn đến đây, chắc chắn hắn sẽ điều tra ra được ai đang cố tình gây sự ở sau lưng, hôn sự của ta cùng Vương gia là do Hoàng thượng đích thân ban cho, cả thiên hạ đều biết, các ngươi lại là những tướng sĩ do Hoàng Thượng tự mình triệu kiến hồi kinh nhận thưởng, người cố ý xúi giục hôm nay chắc chắn là có bất mãn với Hoàng thượng. Loại người bất trung với vua này nếu không tìm ra rồi bắt lại, chính là đang hại cửu tộc của hắn. Các ngươi không thể vì nhất thời mềm lòng mà nhẫn nhịn không nói.”

Từ Quang nhân cơ hội này ngay thẳng nói: "Lệ vương quân từng cứu mạng hạ quan, lúc Hoàng thượng ban hôn chúng ta còn ở Bắc Cảnh nên không thể chúc mừng. Hôm nay trên đường chính gặp được, về tình về lý, xin Lệ vương quân nhận của chúng ta một lạy."

Tả Ly và Ân Đồng liếc mắt nhìn nhau rồi bước lên hành lễ.

Trong lòng bọn họ đều hiểu, lễ này của bọn họ không phải dành cho Lệ vương quân mà là dành cho Đại tướng quân Bắc Cảnh.

Người xem náo nhiệt xung quanh: "...”

Tại sao nháy mắt hành vi của bọn họ lại thành bất trung với vua rồi? Còn có Kinh Triệu Doãn gì đó muốn đến bắt người? Cái gì bọn họ cũng chưa làm kia mà, chỉ là nghe mấy lời kia thì tùy tiện phụ họa thêm vài câu thôi.

Nhưng ngẫm lại cũng đúng, Hoàng đế ban hôn cho Tạ Truy và Lệ Vương, bọn họ đứng ở đây mắng Tạ Truy ở trong quân doanh không biết kiềm chế, đây không phải là đang tát vào mặt Lệ Vương nói hắn cưới một tiểu ca không trong sạch sao?

Lệ vương là con ruột của Hoàng đế, hôn sự lại do Hoàng đế tự mình ban cho. Tát vào mặt Lệ vương chẳng phải cũng giống như tát vào mặt Hoàng đế sao?

Tâm tư của một số người xoay chuyển nhanh chóng, càng nghĩ càng sợ hãi, lại thấy Kinh Triệu Doãn còn chưa mang binh đến, vội vàng xoay người rời đi. Những người khác thấy tình huống này, cũng vội vàng bỏ chạy.

Trong đó có người nằm trên mặt đất nói xe ngựa suýt chút nữa đâm chết hắn. Đối với người này, không cần Tạ Truy phải mở miệng, người của Lệ vương phủ đã đi theo sau hắn.

Sau khi mọi người giải tán, Từ Quang len lén thở phào nhẹ nhõm.

Nếu vừa rồi Tạ Truy không bước xuống xe, không nói ra những lời kia, ai cũng không biết được sự tình sẽ biến thành cái dạng gì.

Tạ Truy cũng không cảm thấy có chuyện gì, chuyện xảy ra hôm nay rõ ràng là nhằm vào y.

Nếu y không xuất hiện, người khác sẽ nói rằng y có tật giật mình, đám người Tả Ly cũng sẽ vì vậy mà dính phải một phen nước bẩn. Y ra mặt rồi lấy Hoàng đế ra để nói chuyện, dù trong lòng những người đó có nghĩ gì thì mặt ngoài cũng sẽ phải cúi đầu.

Đây là do Tiêu Thiện dạy y tối qua.

Lúc ấy người nọ nói thế này: "Em phải hiểu phụ hoàng là người lớn nhất trên đời này, ống ấy miệng vàng lời ngọc nói một không hai, hôn sự của chúng ta cũng là do ông ấy ban cho, nếu thật sự có những lời đồn đãi nhảm nhí không có mắt nhằm vào chúng ta, em cứ trực tiếp bảo bọn họ đi hỏi Hoàng thượng là được.”

"Tin tưởng ta, việc này ta quen rồi, chỉ cần em đứng ở đó lí lẽ hùng hồn lên tiếng, bọn họ cái rắm cũng không dám thả thêm một cái, đừng bao giờ để bản thân chịu ấm ức, hoàn toàn không cần thiết."

Lúc ấy Tạ Truy mệt chết đi được, không có thời gian suy nghĩ những lời này, bây giờ cẩn thận ngẫm lại, thật sự rất có đạo lý.

Nhẫn nhịn những tiểu nhân kia làm gì, có nhịn bọn họ cũng không cho y thêm một lượng bạc nào, không nhẫn nhịn nữa bọn họ cũng không ăn thịt y được. Nếu đã như vậy tại sao còn phải nhẫn nhịn làm gì.

Trong lòng Tạ Truy nghĩ những thứ này, nhưng trên mặt lại không biểu hiện gì.

Y nhìn ba người Từ Quang đang chuẩn bị nói rời đi, thì chợt có tiếng vó ngựa từ phía sau truyền đến, theo sau là một giọng nói dễ nghe mang theo chút nghi ngờ: "Tạ Truy?"

Tạ Truy quay đầu lại, chỉ thấy Tiêu Thiện xoay người xuống ngựa tiện tay ném dây cương cho Cát An ở phía sau, người thì đi về phía mình. Tiêu Thiện lớn lên từ trong cẩm y ngọc thực, khi không nói chuyện hay cười, với khuôn mặt tuấn mỹ phi phàm của hắn, thoạt nhìn cũng ra bộ dáng quân tử cao quý.

Sau khi đến gần, Tiêu Thiện nhìn Tạ Truy nói: "Đã xảy ra chuyện gì, sao lại dừng ở chỗ này?”

Tạ Truy không nói gì nhiều mà giới thiệu thân phận của Tả Ly, Ân Đồng và Từ Quang.

Vừa nghe hai chữ “Bắc Cảnh” này Tiêu Thiện đã hiểu được tình huống hiện tại, nhưng cũng không biết trên đường rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Cái này cũng không cần lo lắng, chờ đi về là có thể từ từ hỏi.

Vì thế hắn nhìn sang ba người Tả Ly.

Ba người Tả Ly sau khi biết hắn là Lệ Vương đều có chút ngây người, bọn họ biết thanh danh Tiêu Thiện không tốt, nhưng không nghĩ tới hắn lớn lên lại đẹp như vậy.

Nhưng ba người cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, hành lễ với Tiêu Thiện gọi Vương gia.

Tiêu Thiện gật đầu bảo ba người không cần đa lễ.

Sau khi ba người đứng thẳng dậy, Từ Quang nói: "Vương gia, Vương quân, thời gian cũng không còn sớm, ba người bọn hạ quan không đứng đây trì hoãn Vương gia cùng Vương quân lên đường nữa."

Tiêu Thiện nói: "Bổn vương cùng vương quân muốn đi Tạ phủ, không giữ lại ba vị nữa."

Tả Ly, Từ Quang, Ân Đồng nghe lời nhanh chóng nhường đường cho bọn họ.

Tiêu Thiện cùng Tạ Truy ngồi lên xe ngựa.

Trong xe Tiêu Thiện nhìn Tạ Truy hỏi: "Em không sao chứ?”

Tạ Truy lắc đầu.

Tiêu Thiện nói: "Vậy là tốt rồi, Tô ngự y ở phía sau, chúng ta đi trước."

Tạ Truy đáp ừm.

Xe ngựa rời khỏi tiến vào Tạ phủ, đám người Tả Ly mới đi đến ngõ nhỏ bên cạnh.

Ân Đồng nhìn về phía Tạ phủ, nhịn không được nói: "Mẹ nó, đây là chuyện gì, từ lúc nào mà chúng ta nói một câu cùng tướng quân đã thành nhược điểm có thể bị công kích rồi."

Tả Ly thở ra một hơi liếc hắn một cái: "Đã nói không cho ngươi gọi tướng quân, làm sao người lại không nghe. Bây giờ y là Lệ Vương Quân, mấy người chúng ta nên tránh y mới tốt.”

“Ngươi... " Ân Đồng muốn nói gì đó, lại không biết nên nói gì, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn Tả Ly.

Từ nãy tới giờ Từ Quang vẫn đứng ngoài quan sát không chen vào, chờ đến khi hai người bọn họ ầm ĩ đủ rồi, hắn mới nói: "Buổi tụ tập nhỏ hôm nay e là không tiếp tục được nữa rồi, trước khi trở về Bắc Cảnh chúng ta vẫn nên ít đi loanh quanh bên ngoài, kẻo bị người khác lợi dụng cũng không biết.”

Tả Ly cùng Ân Đồng nhớ lại tình hình hỗn loạn vừa rồi, trong lòng vẫn còn sợ hãi, cũng không còn tâm tình tụ hội gì nữa. Ba người tạm biệt tại chỗ, chuẩn bị ai về nhà nấy.

Thực ra cũng chỉ có mỗi Tả Ly là về nhà mình, Ân Đồng cùng Từ Quang không có chỗ ở trong kinh thành, bọn họ ở trong một trạm dịch mà Lễ bộ dọn ra. Không phải ở chung một căn phòng, mà họ ở sát bên nhau.

Trên đường trở về, Ân Đồng chọc chọc Từ Quang nói: "Ta thấy ngươi cứ luôn không yên lòng, đang suy nghĩ gì đấy?”

Từ Quang nói: "Ta đang nghĩ đến Lệ vương.”

"Lệ vương?" Ân Đồng cau đôi lông mày đen rậm: "Hắn có cái gì mà phải nghĩ, một tên mặt trắng, nhưng ngược lại rất tuấn tú."

“Nói bậy gì đó? "Từ Quang liếc hắn một cái: "Cẩn thận tai vách mạch rừng.”

Ân Đồng cũng biết đây không phải là địa phương tốt để nói chuyện, nên ngậm miệng lại, nhưng trong lòng lại cảm thấy mình nói không sai.

Thật ra Từ Quang cảm thấy Tiêu Thiện người này khá thú vị, cho nên không tự giác muốn suy nghĩ một chút.

Bên kia Tiêu Thiện cùng Tạ đuổi tới Tạ phủ, Tạ Trầm đã nhận được thông báo từ sớm đang chờ bọn họ.

Ba người ngồi cùng một chỗ nói chuyện một lát thì Tô ngự y chạy tới.

Tô ngự y nghỉ ngơi trong chốc lát, bình ổn lại trái tim đang đập liên tục vì chạy gấp rút, sau đó mới vào phòng trong xem mắt cho Tạ Trầm.

Tiêu Thiện cùng Tạ Truy ở bên ngoài chờ, nửa canh giờ sau, Tô ngự y từ bên trong đi ra.

Tạ Truy tiến lên hỏi: "Tô ngự y, mắt của ca ta thế nào rồi?”

Tô ngự y lắc đầu thở dài nói: “Trông không giống như trúng độc mà ngược lại giống như là cổ, cổ này hạ quan không có biện pháp giải trừ chỉ có thể tạm thời dùng ngân châm áp chế. Nhưng theo thời gian trôi qua, cuối cùng cũng sẽ có ngày không thể khống chế được cổ này, đến lúc đó cổ từ mắt vào trong não sợ là không còn sức xoay chuyển trời đất nữa."

Tạ Truy nắm chặt hai tay, ánh mắt lạnh lùng, tâm tình nặng nề đứng ở nơi đó.

Tiêu Thiện cũng nhíu mày, hắn nghe nói cổ này phần lớn đến từ Nam Miêu, muốn đem nó rời khỏi Nam Miêu rất khó. Mà Nam Miêu cùng Bắc Cảnh bị ngăn cách bởi núi cao sông ngòi, khoảng cách cũng là xa nhất, làm sao cổ kia lại vào trong mắt Tạ Trầm được?

Năm đó Tạ lão tướng quân chiến bại, Tạ Tùy mất tích, Tạ Trầm mất đi thị lực... Là ai đang khuấy động phong vân? Người này muốn có được quân quyền Bắc Cảnh hay là có mục đích khác? Hoặc người muốn làm như vậy nhất là ai?

=======

CÁM ƠN MỌI NGƯỜI ĐÃ ỦNG HỘ