Chương 27

Câu hỏi của Hoàng đế, dù là vấn đề đòi mạng thì cũng phải trả lời.

Tiêu Thiện chẳng những trả lời mà còn trả lời như vô cùng đương nhiên: "Phụ hoàng muốn cho nhi thần đi, thì nhi thần đi thôi.”

Hoàng đế: "...”

Tiêu Cẩm: "...." Lời này mâu thuẫn đến mức có chút phách lối.

Hoàng đế không lên tiếng, Tiêu Vinh bị chọc tức đến nỗi tóc tai dựng ngược, mặt mày châm biếm, hắn ta cười lạnh hai tiếng: “Làm sao, chẳng lẽ lời vừa rồi của Tam đệ chỉ nhằm vào ta? Ta bốn bỏ năm lên chính là huynh đệ của Liễu Tĩnh Hiên, Tam đệ ngươi không phải cũng như vậy hay sao? Hay là ở trong lòng Tam đệ, quan hệ giữa ta và Thái tử còn thân thiết hơn so với đệ?”

Tròng mắt của Tiêu Thiện không hề động đậy dù chỉ một chút, hắn trợn tròn mắt nói dối: "Lời này của Đại ca thật là, tất cả chúng ta đều là huynh đệ ruột trong nhà, trên người đều chảy dòng máu của phụ hoàng, nào có ai thân thiết với ai hơn ai. Ý của đệ vừa rồi là, phụ hoàng là quân, đệ là thần, chuyện phụ hoàng phân phó, cho dù có khác với lý tưởng của đệ, đệ cũng phải tuân theo mệnh lệnh. Cho dù có muôn vàn khó khăn đi nữa thì đệ cũng phải đi làm, cái này gọi là vì quân phân ưu.”

Tiêu Vinh hận không thể biến ánh mắt của mình thành một con dao sắc nhọn ném vào mặt Tiêu Thiện, tốt nhất là cắt hắn thành người câm luôn.

L*иg ngực hắn tức giận phập phồng, quái gở nói: “Đệ còn biết phụ hoàng là quân, muốn vì quân phân ưu, vậy vì sao vừa rồi đệ lại đột nhiên nói ta không thể đi được. Ở trong mắt Tam đệ mi. Người đại ca như ta không thể giúp phụ hoàng phân ưu sao?”

Tiêu Thiện mặt đầy vô tội xòe tay ra: "Đại ca, đệ chỉ là nói cho phụ hoàng nghe suy nghĩ trong lòng của mình thôi. Nếu như huynh thật sự nghe không quen thì huynh hoàn toàn có thể phản bác lại hoặc là không nghe. Ta chỉ muốn nói một chút để thỏa mãn đam mê nói chuyện của mình mà thôi, không phải quyết định cuối cùng vẫn là do phụ hoàng quyết định sao. Đại ca huynh đừng có vì cái này mà tức giận với đệ.”

"Đệ..." L*иg ngực Tiêu Vinh khí huyết cuồn cuộn, trong lòng nghẹn khuất suýt chút nữa phun ra một ngụm máu, thật sự bây giờ hắn ta rất muốn đi qua đấm cho Tiêu Thiện hai đấm, đánh nát luôn cái miệng kia của hắn, để cho hắn không thể nói chuyện được nữa.

Hoàng đế: "...”

Đứng ở bên cạnh lạnh lùng nhìn hết thảy những gì vừa xảy ra nãy giờ. Nếu thật sự muốn ông mở miệng nói gì đó, ông cũng chỉ có thể nói Tiêu Thiện thật sự quá không biết e thẹn là gì rồi.

Tình cảm tốt hay xấu đều do một miệng của hắn mà ra.

Tiêu Vinh bị chọc cho tức suýt khóc, hắn quỳ xuống khóc lóc thảm thiết kể lể với Tiêu Thịnh: “Phụ hoàng, lời vừa rồi của Tam đệ thật sự có rắp tăm khó lường. Ai mà không biết đệ ấy có quan hệ thân thiết với Thái tử? Đệ ấy dám nói đệ ấy sẽ không thiên vị Liễu Tĩnh Hiên trong chuyện này sao? Nhi thần cảm thấy nên phái một người trong lòng ngay thẳng chính trực đến tra án.”

Hoàng đế còn chưa nói gì, Tiêu Thiện ở một bên đã nhỏ giọng đè thấp thanh âm: “Đương nhiên là đệ dám rồi, đệ còn dám thề ở trước mặt phụ hoàng nữa kia mà. Huynh đệ chúng ta chỉ là mở miệng cãi nhau có tí xíu, chuyện nhỏ cỏn con, đại ca huynh một hai muốn cáo trạng trước mặt phụ hoàng thì thôi đi, còn nói thành nghiêm trọng như vậy nữa, giống như đệ vừa làm chuyện gì đó ghê gớm lắm vậy. Cũng đã là người lớn hết cả rồi, có thể trưởng thành hơn một chút được hay không hả?”

Tuy là nhỏ giọng, nhưng mọi người ở đây đều nghe thấy rất rõ ràng.

Hoàng đế: "...”

Tiêu Vinh: "...." Có vài lời lẽ bẩn thiểu bây giờ hắn rất muốn phun vô mặt Tiêu Thiện.

Tiêu Cẩm: "...”

Tiêu Cẩm ho khan một tiếng, hắn nhìn Tiêu Thiện một cái, nói: "Tam đệ, ở trước mặt phụ hoàng không được để mất nghiêm trang."

Tiêu Thiện nhếch miệng, vẻ mặt như muốn nói hắn có chỗ nào không nghiêm trang đâu chứ.

Cuối cùng Hoàng đế ngăn lại ba huynh đệ tiếp tục mở miệng, chủ yếu là ngăn Tiêu Thiện lại.

Vừa nghe hắn nhắc tới thề, Hoàng đế không khỏi nghĩ đến cảnh hắn lấy tổ tông mười tám đời ra thề.

Vừa nghĩ tới cảnh tượng này, Hoàng đế lập tức muốn đá cho Tiêu Thiện một cái.

Hoàng đế mở miệng, thanh âm nặng nề: "Đủ rồi.”

Thế là cả ba người đều không lên tiếng, sáu con mắt đều nhìn về phía ông.

Hoàng đế phảng phất như thấy lại cảnh tượng ba người đánh nhau khi còn bé, đều dùng ánh mắt ngây thơ vô tội nhìn ông chằm chằm, muốn ông đưa ra cách giải quyết. Không ngờ qua nhiều năm như vậy, ông lại có thể cảm nhận được tâm tình hỏng bét khi còn trẻ của mình một lần nữa.

Hoàng đế nói: "Thái tử đứng lên đi.”

Tiêu Cẩm nói một tiếng tạ ơn phụ hoàng, lạy ông một cái rồi mới đứng dậy.

Hoàng đế nhìn bọn họ nói: "Trẫm không muốn nghe tụi con nói nhảm nữa, chỉ muốn hỏi tụi con ai thích hợp đi Lương Châu điều tra chuyện này.”

Việc này Tiêu Cẩm không tiện mở miệng, nên không hé răng.

Tiêu Vinh trừng mắt nhìn Tiêu Thiện nói: "Chắc hẳn trong lòng phụ hoàng đã có quyết định rồi, nhi thần nghe theo phụ hoàng."

Tiêu Thiện lập tức nhanh mồm nói: "Phụ hoàng, nếu người muốn để nhi thần đi thì nhi thần đi, nếu không muốn để cho nhi thần đi thì nhi thần về phủ nghỉ ngơi đây.”

Hoàng đế nhìn Tiêu Thiện một cái: "Trẫm còn tưởng con không thích ôm mấy chuyện như thế này lên người.”

Biểu tình trên mặt Tiêu Thiện rốt cuộc cũng trở nên nghiêm túc hơn một chút, hắn hiên ngang lẫm liệt nói: "Nhi thần nghĩ như thế này, nếu Liễu Tĩnh Hiên kia thật sự làm ra loại chuyện không bằng con người này, vậy thì trước hết nhi thần sẽ đánh gãy chân của hắn thay phụ hoàng cùng Nhị ca.”

"Ăn hối lộ trái pháp luật, gϊếŧ người diệt khẩu, việc này có chuyện nào mà không bôi xấu mặt Nhị ca, không làm cho phụ hoàng mất mặt? Đương nhiên, nếu chuyện thật sự không phải do hắn làm, nhi thần cũng sẵn sàng nhìn chằm chằm, không để hắn bị xử tội oan.”

Chẳng biết sao trong lòng Hoàng đế luôn có một loại cảm giác, cùng là lời giống nhau, nhưng Tiêu Vinh nói ra lại không thể êm tai được như Tiêu Thiện.

Có lẽ là do Tiêu Vinh có tư tâm, còn Tiêu Thiện thì không.

Trong lòng Hoàng đế cái gì cũng rõ ràng.

Nếu thật sự để Tiêu Vinh đi Lương Châu, nhất định hắn ta sẽ tận lực bóp chết vây cánh của Tiêu Cẩm.

Hiện tại bởi vì Cố lão gia bị bệnh qua đời, con trai Cố Tuyên là tri phủ Giang Nam Cố Ấn cũng về kinh thủ tang, thế lực của Tiêu Cẩm ở Giang Nam không còn bằng trước kia. Có Tiêu Vinh ở đó ra sức giày vò, không chừng thế lực của Tiêu Cẩm ở Giang Nam sẽ bị tổn hại nặng nề.

Hoàng đế cho phép Tiêu Vinh náo loạn, nhưng không thể náo loạn quá mức, không thể vượt quá tầm kiểm soát của ông được.

Thái độ của Hoàng đế là như vậy, Thái tử chỉ có một, những người khác ghen tị một chút có thể hiểu được, nhưng nếu vì vậy mà mà vượt quá giới hạn, vậy thì chẳng những làm tổn hại đến tình huynh đệ mà càng ảnh hưởng đến tình phụ tử.

Cho nên ông không thể để Tiêu Vinh một mình đi Giang Nam giày vò bên kia.

Hoàng đế không lập tức đưa ra quyết định mà nhìn ba người nói: “Việc này trẫm sẽ cân nhắc kỹ lưỡng, Thái tử cùng Tiêu Thiện đi về trước đi, trẫm có lời muốn nói với Tiêu Vinh."

Tiêu Thiện dứt khoát lưu loát hành lễ, trong khi Tiêu Cẩm lại tương đối rụt rè khắc chế hơn.

Hai người đi rồi, Hoàng đế nhìn về phía Tiêu Vinh nói: "Con có quen thân với huyện lệnh Tố An Vương Hâm không?”

Tiêu Vinh liên tục lắc đầu phủ nhận: “Bẩm phụ hoàng, nhi thần không quen biết Vương đại nhân, nói gì đến thâm giao."

Hoàng đế sâu kín nói: "Nếu không quen thì mới là lạ, chuyện Vương Hâm đề cập trong chiết tử nhìn thì như đang nói về Liễu Tĩnh Hiên nhưng thực chất là đang nhằm vào Thái tử, làm sao hắn lại dám đưa chiết tử đến phủ của con? Làm sao hắn biết con sẽ đưa chiết tử đến chỗ của trẫm?”

Tiêu Vinh há miệng, hồi lâu sau mới nghẹn ra một câu: "Phụ hoàng, nhi thần cảm thấy bất cứ ai trong kinh hay cho dù là Thái tử đi chăng nữa, khi nhận được chiết tử này cũng sẽ không dám giấu diếm không báo, có lẽ đây chỉ là trùng hợp mà thôi.”

Hoàng đế gật gật đầu, giọng điệu càng thêm sâu thẳm: "Còn chưa quá hồ đồ, con trở về đi."

"Vâng..." Tiêu Vinh không nắm bắt được ý tứ trong lời này của Hoàng đế, là đang nói hắn hồ đồ, hay là có ám chỉ gì khác.

Hay là do hành động của hắn ta hôm nay có chút quá gấp gáp, nên Hoàng đế mới cố ý nói ra lời này để gõ tỉnh hắn? Ngẫm lại đều là lỗi của Tiêu Thiện, nếu không phải do hắn tới đây nói bậy bạ này kia, chắc chắn Hoàng đế sẽ không hỏi hắn ta như vậy.

Tiêu Vinh càng nghĩ lòng càng hoảng loạn, vội vàng muốn ra ngoài cung thảo luận với Cố Quảng về chuyện này.

Vì vậy mà Hoàng đế vừa mở miệng bảo hắn đi, hắn lập tức rời đi.

Nhìn Tiêu Vinh rời đi, Hoàng đế trầm mặc một lát rồi gọi Thường Nhạc tới: "Phái người đi điều tra xem Vương Hâm và Cố Quảng có quan hệ gì hay không."

Chuyện không liên quan đến Tiêu Vinh, nhưng nhạc phụ Cố Quảng của Tiêu Vinh thì không nhất định. Dù thế nào cũng phải kiểm tra một chút mới an tâm được.

Thường Nhạc cúi đầu đáp vâng, lặng lẽ lui ra.

Hoàng đế ngồi trên ghế rồng, cụp mắt nhìn về phía chiết tử dính máu trầm mặc không nói gì.

***

Tiêu Thiện và Tiêu Cẩm đi thật xa ra khỏi Càn Minh điện, Tiêu Cẩm mới thở phào nhẹ nhõm.

Hắn nhìn Tiêu Thiện nói: “Hôm nay nhờ có đệ, bằng không ta thảm rồi.” Nói thật, lúc hắn nhìn thấy nội dung trên chiết tử thật sự sợ hết hồn, cả người rối bời, mồ hôi lạnh toát cả người.

May là hắn chưa làm chuyện gì trái lương tâm, nhanh chóng ổn định lại bản thân, nói chuyện cư xử cũng coi như đúng mực.

Tiêu Thiện thì không thèm để ý nói: "Nhị ca, huynh là người như thế nào trong lòng phụ hoàng rõ ràng nhất. Chuyện không phải xảy ra ở trên đầu huynh, dù phụ hoàng có tức giận đến mấy thì cùng lắm cũng chỉ mắng huynh một trận mà thôi. Huynh không cần suy nghĩ nhiều, cũng đừng quá lo lắng.”

Tiêu Cẩm: "...”

Mắng một trận còn không tính là thảm sao? Hoàng đế mắng Thái tử, truyền ra bên ngoài không biết trong lòng triều thần sẽ nổi lên ý nghĩ gì.

Thân là Thái tử, hắn là người mong muốn được yên ổn nhất, căn bản không muốn gây ra chút gợn sóng nào trên triều đình.

Tiêu Thiện thấy vẻ mặt không đồng ý với lời của mình của hắn, lại thở dài nói: "Nhị ca, hiện tại người huynh nên lo lắng nhất là Nhị tẩu. Thân thể tẩu ấy đặc thù, việc này lại có liên quan đến anh ruột của Nhị tẩu. Huynh đừng chê đệ nói chuyện khó nghe, làm không tốt Liễu Tĩnh Hiên sẽ mất đầu. Lỡ như lúc này có lời đồn nhảm gì truyền vào trong tai Nhị tẩu, Nhị tẩu bị kích động cũng không phải chuyện tốt gì đâu.”

Hắn cũng không muốn nói như vậy đâu, nhưng việc này Tiêu Vinh đã biết, nếu hắn ta không làm cho tất cả mọi người đều biết, Tiêu Thiện cảm thấy có thể chém đầu của mình xuống làm cầu cho hắn ta đá.

Tiêu Cẩm: "...”

Nghĩ như vậy, bị mắng một trận thật sự đúng là không có gì.

Liễu gia chỉ có Liễu Tĩnh Hiên là con trai độc nhất, ngày thường yêu thương như trân bảo, Liễu Tĩnh Nghi cũng thường xuyên nhắc tới.

Chỉ sợ lúc này có người của Liễu gia nóng vội đầu óc không tỉnh táo, sẽ vì chuyện này mà tìm tới cầu Liễu Tĩnh Nghi.

Ngẫm lại tình cảnh đó, Tiêu Cẩm cảm thấy đầu như bị căng ra, hắn rùng mình nói: "Ta lập tức về cung, hạ lệnh cấm nhắc tới việc này trước mặt nàng, để tránh ảnh hưởng đến tâm tình của nàng."

Sau đó hắn lập tức trầm mặc một hồi, đi qua đi lại tại chỗ hai vòng, lại lẩm bẩm nói: "Có một số việc càng muốn giấu diếm thì lại càng không giấu được. Cho dù Đông cung là một cái thùng sắt, chỉ cần có người có tâm ở đây, ruồi bọ vẫn có thể bay vào, việc này sớm muộn gì nàng ấy cũng phải biết. Lỡ như nàng ấy biết được dưới sự xúi giục của người có tâm, nàng ấy sẽ cho rằng ta cố ý gạt nàng ấy, làm tổn thương đến tình cảm vợ chồng không nói, ngày sau vợ chồng lại khó đồng lòng với nhau. Chi bằng bây giờ nói cho nàng ấy, dù sao thì cũng chưa ai biết được Liễu Tĩnh Hiên có phạm phải những tội kia hay không, lui một vạn bước mà nói...”

Lui một vạn bước mà nói, nếu Liễu Tĩnh Hiên thật sự phạm tội, thì thời gian từ giờ cho tới khi kết án còn dài như vậy, Liễu Tĩnh Nghi cũng đã sớm chuẩn bị tinh thần, cũng sẽ không vì vậy mà tổn thương đến thân thể cùng đứa bé.

Liễu Tĩnh Nghi là Thái tử phi, từ ngày nàng gả vào Đông cung, có rất nhiều người muốn kéo nàng xuống.

Trong cung này, cho dù là Hoàng đế hạ lệnh cấm khẩu, cũng khó mà đảm bảo mọi chuyện sẽ không có bất kỳ sai sót nào.

Lỡ như Liễu Tĩnh Nghi tháng lớn rồi, có người cố ý tiết lộ việc này, khi đó chỉ sợ đả kích với Liễu Tĩnh Nghi càng thêm lớn. Còn không bằng bây giờ nhẫn tâm nhân lúc này nói ra, chỉ cần Liễu Tĩnh Nghi có thể nghĩ thông, tương lai cũng có thể dễ dàng phòng bị những kẻ có tâm tư kín đáo.

Tiêu Thiện nghe lời này của hắn, khụ một tiếng: "Nếu Nhị ca thật sự quyết định như vậy, phải mời Thái y tới chờ ở Đông cung.” Nếu Liễu Tĩnh Nghi lỡ kích động lên, cũng không tốt cho thân thể.

Nghe được nhắc nhở, Tiêu Cẩm nói với Tiêu Thiện: "Ta lập tức phái người đi mời Tô ngự y qua đó một chuyến." Hắn cũng không nói thêm lời thừa thãi nào, giữa hắn và Tiêu Thiện không cần phải nói những lời sáo rỗng giả tạo.

Tiêu Thiện: "Nhị ca đi làm việc đi, ta xuất cung.”

Tiêu Cẩm bảo Thường An đưa Tiêu Thiện xuất cung, còn bản thân hắn thì tự mình đi tìm Tô ngự y.

Sau khi đưa Tô ngự y tới Đông cung, Tiêu Cẩm lập tức tới nội viện tìm Liễu Tĩnh Nghi.

Hắn nhìn Liễu Tĩnh Nghi chưa biết thông tin gì, vẻ mặt hơi ngưng trọng nói: “Ta có chuyện muốn nói với nàng, ta không muốn nàng vì vậy mà bị kí©h thí©ɧ, nhưng càng không muốn sau này nàng sẽ đột nhiên nghe được chuyện này từ trong miệng người khác.”

Liễu Tĩnh Nghi bị giọng điệu và vẻ mặt này của hắn làm cho hoảng sợ, vội nói: "Thái tử mời nói.”

Tiêu Cẩm hít một hơi thật sâu, sau đó kể lại chuyện của Liễu Tĩnh Hiên.

Hắn còn chưa dứt lời, sắc mặt Liễu Tĩnh Nghi trong nháy mắt tái nhợt, hai tay ôm bụng, thắt lưng cũng bởi vậy mà hơi cong lên.

Tiêu Cẩm vừa đỡ nàng nằm lên giường, vừa bảo người đi mời Tô ngự y đến.

Tô ngự y ở ngay sát vách, rất nhanh đã tới.

Tô ngự y vội vàng bắt mạch cho Liễu Tĩnh Nghi, sau khi xác nhận là động thai khí, ông thi châm, sau đó đi ra phòng ngoài kê thuốc.

Trong lúc này, nước mắt Liễu Tĩnh Nghi vẫn cuồn cuộn rơi, nàng nắm tay Tiêu Cẩm run giọng nói: "Thái tử, việc này không có khả năng, huynh trưởng của thần thϊếp chắc chắn sẽ không bao giờ làm ra chuyện như vậy.”

Tiêu Cẩm nắm tay nàng trầm giọng nói: "Phải trái như thế nào, phụ hoàng sẽ phái người đi điều tra rõ ràng."

Liễu Tĩnh Nghi còn muốn nói gì đó, Tiêu Cẩm nói: "Nàng có biết vì sao ta biết rõ hiện giờ nàng có thể không chịu nổi những chuyện này nhưng ta vẫn nói không?”

Liễu Tĩnh Nghi ngập ngừng lắc đầu.

Tiêu Cẩm thần sắc không rõ, hắn nhẹ giọng nói: "Ta không nói, chờ tháng của nàng càng lúc càng lớn, đột nhiên có người khác nói cho nàng biết, nàng có thể tiếp nhận không?”

Liễu Tĩnh Nghi không hé răng, ngẫm lại sợ là nàng không tiếp thu được.

Tiêu Cẩm lại nói: "Nếu lúc đó nàng không chấp nhận được, thân thể cùng đứa bé đều xảy ra chuyện, nên làm gì đây?"

Hoàng đế, Hoàng hậu, thậm chí cả bản thân Liễu Tĩnh Nghi đều mong chờ cháu trai, nếu đứa bé cứ như vậy không còn nữa, mọi chuyện sẽ thành ra như thế nào ai cũng không nói chính xác được.

"Lúc nàng là Thái tử phi có thể làm rất nhiều chuyện, bao gồm cả bảo vệ gia tộc của nàng, nhưng nếu nàng không còn là Thái tử phi nữa thì sao? Có bao nhiêu người chờ ngày này đến, cũng có bao nhiêu người không muốn đứa nhỏ này được sinh ra?”

“Nàng tuyệt đối không được vì chuyện này mà rơi vào bẫy của người khác, huống chi hiện tại hết thảy đều chưa có kết luận, nàng chỉ cần biết phụ hoàng sẽ phái người đi điều tra chuyện này là được.”

Liễu Tĩnh Nghi không phải kẻ ngốc, rất nhanh đã hiểu được ngụ ý của Tiêu Cẩm.

Nàng tốt thì Liễu gia sẽ tốt, cho dù Liễu gia thật sự có chuyện gì, chỉ cần có Thái tử phi nàng ở đây, rồi Liễu gia cũng sẽ có ngày đứng lên lại.

Điều kiện tiên quyết là, nàng chú ý giữ gìn thân thể, bảo vệ đứa bé.

Đây chính là cháu ruột đích tôn của Hoàng đế, ý nghĩa phi phàm.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận những điều này, Liễu Tĩnh Nghi thở ra một hơi nói: "Thần thϊếp đã biết, thần thϊếp sẽ chú ý uống thuốc, không bị người khác đầu độc.”

Sau này người nào cố ý nhắc tới việc này ở bên tai nàng, chắc chắn là gián điệp.

Nghe vậy, Tiêu Cẩm nắm lấy bàn tay nàng.

Một lúc sau, Tiêu Cẩm đi ra phòng ngoài, Tô ngự y đã kê xong đơn thuốc, lại dặn dò hắn nên sắc thuốc như thế nào.

Tiêu Cẩm hỏi han tình huống thân thể của Liễu Tĩnh Nghi, Tô ngự y nói: "Thái tử phi thân thể khỏe mạnh, hôm nay chỉ là cảm xúc bị kích động, cũng không có gì quá nghiêm trọng, nghỉ ngơi điều dưỡng vài ngày là không có việc gì.”

Đến giờ khắc này, Tiêu Cẩm mới chính thức thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần Liễu Tĩnh Nghi ổn định, hậu viện Đông cung của hắn cũng sẽ ổn định.

***

Bên kia Tiêu Thiện trở lại vương phủ kể cho Tạ Truy nghe chuyện đã xảy ra trong cung.

Tạ Truy nghe xong, nói: "Chắc hẳn lúc ở trong cung Vương gia đã có ý muốn đi Lương Châu rồi."

Hoàng đế có ý này, Tiêu Thiện cũng có ý này. Lúc ấy dưới tình huống như vậy, hắn không muốn chịu thiệt nên cũng thuận tiện châm chọc Duệ Vương đang muốn gây sự một phen, đồng thời cũng tận lực xua tan lòng nghi ngờ của Hoàng đế với Thái tử.

Hoàng đế tin tưởng Thái tử, nhưng điều này cũng không có nghĩa là Hoàng đế không hoài nghi hắn.

Nếu Liễu Tĩnh Hiên quả thật ăn hối lộ trái pháp luật, lại còn dám gϊếŧ người diệt khẩu, vậy bạc hắn ăn hối lộ đã đi nơi nào, là ai đã cho hắn lá gan đi gϊếŧ người?

Ngẫm lại những nguy hiểm ẩn chứa trong lời này, Tạ Truy không nhịn được rùng mình một cái.

Tiêu Thiện thở dài nói: "Nói thật, việc này nếu đặt ở trên đầu người khác thì ta cũng lười quan tâm, nhưng nếu lúc này ta không ra mặt thì ai còn có thể giúp được Nhị ca đây. Giang Nam cách kinh thành quá xa, nơi đó lại còn là vùng đất trù phú, thế cục cũng tương đối phức tạp, nước lại khá đυ.c ngầu. Ở nơi đó làm quan không có mấy người có thể toàn thân thoát ra."

Người muốn ném đá vào đầu Tiêu Cẩm có quá nhiều, người muốn kéo y lên từ đáy hố thì lại quá ít.

Nói tới đây, xương cốt Tiêu Thiện đột nhiên mềm như nhũn ra, hắn ghét nhất là những chuyện phiền toái như thế này, chỉ nghĩ thôi cũng khiến hắn đau cả đầu.

Tiêu Thiện nằm nhoài ra bàn, tựa cằm vào bàn rầu rĩ nói: "Đến lúc đó Nhị ca nhất định phải che chở cho ta làm một con cá muối thoải mái nhàn nhã nhất Đại chu.”

Lời này của hắn nói có chút mơ hồ không rõ, Tạ Truy chỉ nghe được vài ba chữ Nhị ca, cá muối này nọ.

Tạ Truy chớp chớp mắt, không hiểu tại sao Tiêu Thiện có thể kéo Thái tử cùng cá muối lại cùng một chỗ.

Lúc này Tiêu Thiện lại ngồi thẳng người dậy, hắn ngẩng đầu, hai mắt sáng lấp lánh có thần: "Tạ Truy, em đã tới Giang Nam bao giờ chưa?"

Trái tim Tạ Truy đột nhiên đập thình thịch, y chậm rãi lắc đầu: "Chưa tới bao giờ." Từ nhỏ y đã cùng phụ thân đi đến biên cảnh, y cũng chỉ mới nghe tới Giang Nam chứ chưa từng đi qua đó bao giờ.

Tiêu Thiện vỗ tay: "Ta... đời này ta cũng chưa từng đi tới đó, lần này ta sẽ dẫn em cùng đi ngắm phong cảnh Giang Nam."

Tạ Truy lại bình tĩnh nói: "Nếu Vương gia đi Giang Nam để tra án, ta đi cùng có phải có chút không ổn hay không."

"Chuyện này có gì mà không ổn, em và ta là phu phu đồng thể, ta đi tới nơi nào đương nhiên phải dẫn em đi cùng rồi.”

Huống chi tra án thì tra án, cái này hoàn toàn không hề trì hoãn hắn đi du ngoạn.

Hắn sẽ dẫn Tạ Truy theo đi du lịch công quỹ.

=====