Chương 97: Sinh Con

Edit: Hạ Hạ

Beta: Custas_16

Lâm Vị Hi nhìn thấy nữ tử kia từ đường nhỏ đi tới, sắc mặt phút chốc trầm xuống.

Mặc dù chỉ là bóng hình mơ mơ hồ hồ, nhưng nữ tử này có đôi mắt to, mũi cao thẳng, chỉ nhìn nửa khuôn mặt phía trên, thật sự có là mấy phần giống bộ dáng Cao Hi. Lâm Vị Hi lại nghĩ tới đây là nữ nhân mà Cố Trình Diệu mang về, còn che che giấu giấu không cho nàng biết, làm sao nàng có thể không tức giận.

Thời điểm Uyển Nguyệt nhìn thấy vị Lộ nương này đã cảm thấy không ổn, thoáng nhìn qua Lâm Vị Hi đang lộ ra biểu cảm không tốt, trong nội tâm nàng siết chặt, đi nhanh xuống bậc thang, đối tiểu nha hoàn bên ngoài phất tay: "Vương phi đang tiếp khách, ai cho các ngươi để người không có phận sự vào đây?"

Bọn nha hoàn hoang mang rối loạn đi kéo Lộ nương ra ngoài, nhưng Lộ nương lại không chịu phối hợp. Nàng ta mặc một thân váy áo màu đỏ hoa đào, búi tóc xắn lên cực cao, trên khuôn mặt trắng nõn như tuyết quả thực chói mắt đến lợi hại: "Vương phi mẫu thân, nô gia là thế tử mang về, còn chưa tới thỉnh an với người đâu."

Sắc mặt Lâm Vị Hi băng lãnh, Liễu Tố nương nhìn cũng cảm thấy xấu hổ. Nàng ấy đã sớm nghe nói thế tử phi Yến vương phủ đột nhiên khám phá hết hồng trần, chuyển vào Phật đường để cầu phúc cho mẹ chồng. Nữ quyến nhà ai không hưởng thời gian phú quý cho tốt mà nhất định phải tới nơi lục căn thanh tịnh để phụng dưỡng Phật tổ đây? Cái này nhìn qua liền biết có lý do. Thế nhưng đề tài này ở kinh thành đã trở thành cấm kỵ, cho dù là các phu nhân thái thái thích bát quái cũng không dám nhàn thoại những thứ này. Thế tử phi Yến vương phủ vào Phật đường là sau khi Vương phi bị chấn kinh động thai khí, lại nghe nói lão phu nhân phủ Anh quốc công tới Yến vương phủ một chuyến, trở về liền tức đến bệnh. Đủ loại dấu hiệu liên hệ với nhau, chỉ sợ nguyên nhân thế tử phi bị cấm túc rất có thể cùng Vương phi có quan hệ, nói không chừng chuyện ngựa hoảng sợ kia có khuất tất gì bên trong.

Liên tưởng đến việc này ai cũng một thân mồ hôi lạnh, nơi nào còn dám truy đến cùng. Cửa ải cuối năm là lúc các nữ quyến lại tụ họp, ca múa mừng cảnh thái bình mà ngầm hiểu lẫn nhau, toàn bộ đều cười chúc tết, đối với thế tử phi Yến vương phủ Cao Nhiên đã từng đại xuất danh tiếng một chữ đều không nhắc tới.

Phảng phất ở trong kinh thành, trước giờ không hề có một người như thế.

Hiện tại Liễu Tố nương đối mặt với thϊếp thất thế tử Cố Trình Diệu mới mua, tựa hồ như chứng minh suy đoán trong kinh thành, có thể nghĩ được Liễu Tố nương xấu hổ đến cỡ nào. Một bên khác bọn nha hoàn nửa khuyên nửa dọa, dìu Lộ nương nhanh chóng rời đi. Chờ người rốt cuộc không nhìn thấy nữa, Uyển Nguyệt cúi đầu thỉnh tội với Lâm Vị Hi: "Nô tỳ thất trách, để người nhàn hạ đến chạm mặt Vương phi cùng Liễu thái thái, thỉnh Vương phi trách tội."

Bất kỳ một nhà nào đứng đắn cũng sẽ không để thϊếp thất ra mặt đón khách, hiện tại đang đãi khách đột nhiên một thân đào phấn chạy vào, lại là một nữ nhân thân phận không rõ, đối với vị phu nhân đến làm khách đã coi như là thất lễ. Liễu Tố nương tranh thủ thời gian cười giảng hòa: "Không sao, đối phương cố ý gây nên, các ngươi có an bài chu đáo chặt chẽ cũng ngăn không được. Vừa vặn ngồi lâu, ta có chút mệt, lại thêm Vương phi không thể dính lạnh, chúng ta liền trở về đi."

Ngay trước mặt Liễu Tố nương, Lâm Vị Hi cũng không nói thêm gì, cười yếu ớt mang theo Liễu Tố nương trở về chính viện. Chờ Liễu Tố nương vừa rời đi, sắc mặt Lâm Vị Hi lập tức lạnh xuống: "Hôm nay là chuyện gì xảy ra?"

Uyển Nguyệt tiến lên một bước quỳ trên mặt đất, cúi đầu nói: "Bẩm Vương phi, lúc đầu nô tỳ ở trên đường nhỏ sắp xếp người trông coi, thế nhưng vườn hoa lớn, lại thêm tuyết rơi, mấy bà tử không thấy được Lộ nương, liền để cho nàng ta xông vào. Là nô tỳ thất trách, thỉnh Vương phi trách tội."

Vườn hoa Yến vương phủ chiếm diện tích lớn, bây giờ là mùa đông trăm cây tiêu điều, càng lộ ra trống trải rõ ràng hơn. Đường vào vườn hoa bốn phương thông suốt, nếu có người thật sự muốn trà trộn vào, chỉ bằng mấy bà tử canh cửa ra vào làm sao ngăn được chứ? Huống chi ở trong phủ, việc chính của Uyển Nguyệt vốn cũng không phải là trấn giữ cửa ải mà là mang theo nhiều người sắp xếp ở bên người Vương phi, cẩn thận trông chừng Lâm Vị Hi.

Chẳng ai ngờ rằng, nữ tử vô danh vô phận này vậy mà to gan như vậy, dám trước mặt mọi người mặc y phục màu đỏ hoa đào, còn tùy tiện chạy đến trước mặt Lâm Vị Hi. Lâm Vị Hi cũng biết chuyện hôm nay không thể chỉ trách Uyển Nguyệt, nàng phạt Uyển Nguyệt ba tháng bổng lộc, liền để Uyển Nguyệt đứng lên.

"Nàng ta gọi là Lộ nương?"

Uyển Tinh khó xử, cực kỳ cẩn thận từng li từng tí đáp lời: "Dạ. Thời điểm thế tử mang nàng ta về không có nói là danh phận gì, người phía dưới không dám tự tiện chủ trương, liền tạm thời gọi nàng ta là Lộ nương."

Cố Trình Diệu đem người mang về, lại không nói đây là thϊếp thất hay là thông phòng hoặc chỉ là một ca cơ chơi đùa bình thường, bọn nha hoàn Thanh Tùng viên vừa trải qua đại kiếp của thế tử phi, hiện tại lòng người bàng hoàng, kẻ nào còn dám tùy tiện nhận lời. Các nàng sợ gọi cao khiến chủ tử không vui, nhưng lại thật là không thể gọi là cô nương, đành phải lấy bên trong tên của nữ tử một chữ, mơ mơ hồ hồ hô Lộ nương.

"Nàng ta là ai? Lúc nào thì vào vương phủ?" Nói đến đây Lâm Vị Hi quả thực giận không chỗ phát tiết, Cố Trình Diệu đây là có ý gì? Không nói một lời tìm một nữ tử có mặt mày rất giống Cao Hi trở về, nhưng lại lén lút không cho Lâm Vị Hi biết. Hắn đây là nghĩ buồn nôn ai?

[ (?) Bên trên viết là Cao Hi nhưng dưới lại là Cao Nhiên, có lẽ là có một chút nhầm lẫn. Có thể do cv qua phần mềm nên nó sai, chứ ko phải bạn cv sai, nên bạn beta đã sửa lại

Uyển Nguyệt càng cẩn thận, nín hơi lắc đầu, liền buông thõng con mắt lại không chịu nói. Lâm Vị Hi biết hỏi Uyển Nguyệt cũng không hỏi ra gì, nếu muốn hỏi việc này như, phải đi hỏi chính chủ.

Hôm nay vội vàng thấy một lần, vị Lộ nương này một thân màu đỏ, trên đầu búi tóc lên cao cao, phía trên cài trâm vàng. Chỉ có chính thê mới có thể mặc màu đỏ, mà y phục màu đỏ hoa đào Lộ nương mặc rực rỡ diễm lệ chỉ kém một chút so với màu đỏ, có thể thấy được khí diễm trương dương, lòng dạ cao đến vô cùng. Lộ nương bất quá là một nữ không danh không phận được mua về, nàng ta từ đâu mà tự tin như thế, dường như là trắng trợn khıêυ khí©h mặt mũi chính thê?

Nguyên do chỉ có thể từ trên người nam chủ tử mà ra. Tất nhiên là một vị chủ tử tôn quý nào đó cho nàng ta một chút ảo tưởng, mới khiến cho nàng ta cảm thấy mình rất được sủng ái, đúng lúc chính thê của thế tử bị đưa vào Phật đường, có lẽ nàng ta có thể ra sức đánh cược một lần, cho mình thân phận trắc phi thậm chí là chính phi, cho nên Lộ nương mới tìm mọi cách xuất hiện trước mặt Lâm Vị Hi, còn mưu toan dập đầu với Lâm Vị Hi, từ Lâm Vị Hi mà tìm đường vươn lên.

Thật sự là vô cùng to gan.

"Còn ra cái thể thống gì." Lâm Vị Hi tức giận đến không nhẹ, tay nàng "phanh" một cái đập vào trên mặt bàn, người trong phòng đều thu liễm khí nín thở, lúng ta lúng túng không dám nói gì. Lâm Vị Hi đương nhiên tức giận, thế nhưng là chính nàng cũng rõ ràng, nàng tức giận cũng không phải là bởi vì Cố Trình Diệu hồ nháo đem nữ nhân về, cũng không phải bởi vì Cố Trình Diệu không có nguyên tắc sủng ái cơ thϊếp, làm hỏng thể diện cùng quy củ. Nàng bị chọc tức, là bởi vì nữ tử kia có tướng mạo giống Cao Hi.

Đó cũng không phải Lâm Vị Hi tự luyến, mà bởi vì gương mặt kia nàng nhìn trong gương những mười bảy năm, nàng sao lại không nhận ra tướng mạo của chính mình ở kiếp trước. Mặc dù nhìn tổng thể cảm giác hoàn toàn khác biệt, thế nhưng che khuất miệng cùng cái cằm, chỉ nhìn nửa trên khuôn mặt, đột nhiên rất dễ dàng sinh ra ảo giác.

Việc này khiến Lâm Vị Hi sinh ra một loại cảm giác bị mạo phạm.

Nhưng bởi vì chính nàng rõ ràng, nàng mới không có cách nào nói ra. Nàng làm sao gặp được Cao Hi? Coi như nàng biết vị kia là Cao Hi, thế nhưng thế tử tưởng niệm vong thê, tìm một nữ tử mặt mày tương tự trở về sủng ái, việc này cùng Lâm Vị Hi là mẹ kế thì có quan hệ gì?

Lâm Vị Hi tức giận nửa ngày, vẫn cảm thấy bực mình cực kỳ. Cuối cùng nàng chỉ có thể giận tái mặt, mười phần không kiên nhẫn cùng Uyển Nguyệt nói: "Truyền lời cho thế tử, hắn nguyện ý nạp thϊếp ta tiếp nhận, nguyện ý sủng ái cũng không quan trọng. Thế nhưng phải để hắn nhớ kỹ, một khi hắn ra khỏi cái viện tử kia, liền quản cho tốt nữ nhân của hắn. Nếu như còn dám giống hôm nay đem cái dạng này vọt tới trước mặt ta, cũng đừng trách ta lạt thủ tồi hoa*, đối với hắn không khách khí."

*Lạt thủ tồi hoa: dùng tay hái hoa

Uyển Nguyệt cúi đầu nghe lệnh, nghe nàng nói như thế, đôi mắt Uyển Nguyệt rủ xuống, thấp giọng đồng ý.

Uyển Tinh không có giống Uyển Nguyệt nghĩ nhiều như vậy, nàng thấy Lâm Vị Hi tâm tình không tốt, lấy lòng bưng cam quýt tới lột vỏ: "Vương phi, cam quýt mới được tiến cống, ngài nếm thử nhé?"

Lâm Vị Hi làm gì có khẩu vị, nàng nhìn lướt qua nói: "Trước ngươi cứ để đó đi."

Uyển Tinh yên lặng lột vỏ quýt cho Lâm Vị Hi, nàng loại bỏ sạch sẽ vỏ quýt đặt ở bên trên mâm sứ màu xanh, một bên vô ý thức lầm bầm: "Bọn họ chỉ là thấy Vương gia không ở đây thôi. Nếu bây giờ Vương gia bây giờ còn ở trong phủ, ai dám khiến ngài tức giận?"

Nhắc tới Cố Huy Ngạn, phẫn nộ của Lâm Vị Hi quả nhiên yếu bớt, ngược lại trở nên phiền muộn cùng mờ mịt. Cố Huy Ngạn rời đi đã nửa tháng, thời gian nàng chờ sinh không đến ba tháng, Cố Huy Ngạn thật sự kịp trở về sao?

Thời điểm Cố Huy Ngạn đi cực kỳ gấp, vội vàng liền truyền lời nói rằng hắn muốn đi xa nhà. Chờ Lâm Vị Hi đem hành trang của hắn đóng gói ổn thỏa, đều chưa hề nói lời riêng nào, hắn liền mang theo người đi. Mà khi đó trước mặt nhiều hạ nhân gia thần như vậy, Lâm Vị Hi không thể cùng hắn nói chuyện nàng sinh con được.

Cho nên đến cùng liệu Cố Huy Ngạn có biết nàng sẽ chờ sinh vào tháng tư hay không? Lòng Lâm Vị Hi tràn đầy đều sa sút, nàng đương nhiên có thể viết thư nói cho hắn biết, thế nhưng trước khi Cố Huy Ngạn đi, nàng vẫn không lạnh không nhạt đây này. Huống chi lần này Cố Huy Ngạn đi ra ngoài hiển nhiên là có chính sự mang theo, Lâm Vị Hi có nên tùy tiện gửi thư thúc hắn sớm về, chuyện này là phải làm sao.

"Vương phi?"

Lâm Vị Hi lấy lại tinh thần, nhìn thấy Uyển Tinh đang lo lắng nhìn nàng. Lâm Vị Hi lúc này mới phát hiện mình đã sợ run rất lâu.

Lâm Vị Hi đột nhiên liền tức giận, nàng thấp giọng nói: "Không trở về thì không trở về, dù sao trưởng tử của hắn sinh ra cũng không gặp được, lại bỏ lỡ một lần nữa cũng không phải cái gì chuyện hiếm lạ. Người không trở lại, ta liền tự mình đặt tên cho hài tử."

Uyển Tinh không nghe rõ Lâm Vị Hi nói cái gì, nhưng nhìn sắc mặt Vương phi, chắc hẳn các nàng vẫn nên không cần nghe rõ thì hơn. Uyển Tinh hắc hắc cười làm lành, không dám xen vào.

Không có gia chủ thời gian trôi qua vừa chậm lại vừa nhanh, chậm là bởi vì mỗi ngày Lâm Vị Hi đều là ấm ức, tựa hồ mỗi một ngày đều không có khác nhau, nhanh là bởi vì nàng không hề phát hiện, thời gian đã đến tháng ba.

Lâm Vị Hi hành động đã cực kỳ không tiện, ra ngoài tất nhiên cần người đỡ. Nhưng mà bụng nàng lớn đến lợi hại, vòng eo lại như cũ tinh tế. Cố Trình Diệu chiếu theo quy củ hôm nay đến thỉnh an, lúc đi vào vừa nhìn thấy Lâm Vị Hi được nha hoàn đỡ đi lại trong sân. Bụng nàng đã lộ rõ ra, thế nhưng là vòng eo lại đặc biệt tinh tế, Cố Trình Diệu cơ hồ chảy ra một thân mồ hôi lạnh, hắn sợ hạ nhân bên cạnh hơi không cẩn thận, liền đem eo Lâm Vị Hi bẻ gãy.

Ánh mắt Cố Trình Diệu đặt trên người Lâm Vị Hi, không khỏi lộ ra mấy phần vội vàng. Uyển Nguyệt đi ở bên cạnh Lâm Vị Hi, thờ điểm nghe được thế tử đến nàng liền bắt đầu tỉnh táo, chờ nhìn thấy thần sắc Cố Trình Diệu lúc này, trong nội tâm nàng trầm trầm, lập tức đi tới, thanh thanh thúy thúy kêu lên: "Thế tử vạn phúc."

Giọng nữ trong trẻo giọng nữ lập tức liền làm Cố Trình Diệu thu suy nghĩ lại, hắn nhìn thấy nha hoàn trước mặt đang cảnh giác nhìn chính mình. Cố Trình Diệu chỉ là liếc qua, lập tức không để ý từ bên người Uyển Nguyệt đi qua, dừng cách nàng vị trí năm bước, xa cách ổn thỏa hành lễ với Lâm Vị Hi: "Nhi thần thỉnh an mẫu thân."

Cha mẹ đều còn, thân thể Cố Trình Diệu cũng khỏe mạnh, không có đạo lý mỗi ngày vắng mặt thần hôn định tỉnh(*). Ngày trước Lâm Vị Hi đều cố ý né tránh, thời điểm Cố Trình Diệu đến thỉnh an, cách cửa sổ nói một câu, coi như thỉnh an kết thúc. Nhưng hôm nay sắp xếp thời gian không khéo, vậy mà lại chạm mặt nhau.

(*): ý là Sớm chiều hỏi thăm sức khỏe cha mẹ

Sắc mặt Lâm Vị Hi nhàn nhạt, tùy ý gật đầu, trải qua chuyện này, nàng cũng không còn tâm tình đi trong sân để sinh nở thuận lợi nữa, nàng để Uyển Tinh vịn nàng hướng trong phòng đi.

Như thường ngày, lúc này Cố Trình Diệu liền có thể quay người đi. Thế nhưng hôm nay chẳng biết tại sao, Cố Trình Diệu lại nghĩ ở lại thêm một lúc, sắc mặt hắn như thường theo sát Lâm Vị Hi đi vào phòng chính, ánh mắt của Uyển Nguyệt ở sau lưng dường như muốn đốt một cái lỗ trên lưng hắn vậy.

"Mẫu thân gần đây ổn chứ? Đệ đệ muội muội có náo ngài không?"

Lâm Vị Hi kỳ quái ngẩng lên đầu nhìn Cố Trình Diệu một chút, nói: "Còn tốt, thế tử có lòng."

Cố Trình Diệu dừng một chút, lại hỏi: "Nghe nói, gần đây khẩu vị của mẫu thân không tốt, dường như không thể ăn gì cả?"

Thời điểm Lâm Vị Hi nôn nghén không phản ứng nhiều lắm, không nghĩ tới khoảng thời gian sắp sinh này ngược lại buồn nôn đến lợi hại, nhìn cái gì đều không muốn ăn. Thế nhưng ai cũng biết, trong khoảng thời gian này Lâm Vị Hi không thể thiếu khí lực.

Lâm Vị Hi vẫn là một bộ dáng lơ đễnh, ngữ khí lạnh buốt: "Người nào nhiều chuyện như vậy, đến trước mặt ngươi nói những lời này?"

Cố Trình Diệu có chút bất đắc dĩ, cho tới bây giờ Lâm Vị Hi đều là dạng tùy hứng này, chính thân thể nàng không tốt, người người đều vì nàng mà quan tâm, chính nàng lại một dáng vẻ hờ hững lạnh lẽo. Cố Trình Diệu không dám kí©h thí©ɧ nàng, chỉ có thể thuận theo nói: "Cũng không có nhiều người lắm miệng. Người sinh con là chuyện lớn nhất ở vương phủ chúng ta, toàn phủ người người đều không dám buông lỏng, đâu còn cần người khác cố ý nhắc nhở? Thân người xương yếu, nghe nói nữ tử sinh con lại là cực kỳ hao tổn khí huyết, người bây giờ không ăn cái gì được, đến lúc đó làm sao có khí lực?"

Những lời này Lâm Vị Hi đã nghe qua rất nhiều lần, nàng tùy ý " Ân" một tiếng, thậm chí đến cả đầu đều không có nhấc. Cố Trình Diệu tràn ngập lo lắng, lại phảng phất như đánh vào trong không khí.

Cố Trình Diệu không khỏi tự giễu cười, lúc này không giống ngày xưa, mặc dù hắn nói lời nhiều quan tâm, Lâm Vị Hi đến cả nghe đều chẳng muốn nghe, càng không nói đến lọt vào tai. Chỉ sợ lời nói này chỉ có từ bên trong miệng phụ thân nói ra, Lâm Vị Hi mới có thể nghe vào chút đi.

_Giờ phút này mị chỉ muốn tặng Cố Trình Diệu một câu: Có không giữ mất đừng tiếc=)))

Hắn biết tình cảm của hắn không đúng lúc lại không dùng được, ngược lại sẽ đem Lâm Vị Hi đặt trong nguy cơ. Cố Trình Diệu cũng quyết tâm vùi lấp hết thảy, bọn họ hẳn nên có nhân sinh mới. Thế nhưng mà mặc kệ hắn bao nhiêu lần hạ quyết tâm, khi nghe được hạ nhân trong lúc vô tình nói khẩu vị Vương phi không tốt, mấy ngày nay cơm tối dường như không động đũa, hắn vẫn là không lay chuyển được nội tâm của mình, muốn tự mình tới xem một chút.

Hắn tìm cho mình một cái cớ, hắn chỉ là sang đây nhìn Lâm Vị Hi một chút. Thế nhưng là chờ gặp được người thật, hắn lại muốn cùng nàng ở lâu hơn một lát, khuyên nàng ăn cơm thật ngon, bảo trọng thân thể.

Ý tứ Lâm Vị Hi tiễn khách hết sức rõ ràng, nhưng Cố Trình Diệu lại ở trước mặt nàng lặng im thật lâu, hồi lâu cũng không có ý tứ động thân. Đôi mắt Lâm Vị Hi trong veo gợn sóng dừng trên người Cố Trình Diệu, nhẹ nhàng dừng lại một chút: "Thế tử, ngươi còn có việc?"

Cố Trình Diệu đứng tại chỗ một lúc lâu, đột nhiên lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ, nói đó là cười có lẽ có chút miễn cưỡng: "Người nói không sai, người quả nhiên thấy cái ngày này."

Cái gì? Lâm Vị Hi nghi hoặc quay đầu, nhưng mà nàng không có nhìn thấy thần sắc Cố Trình Diệu. Cố Trình Diệu quay mặt ra chỗ khác, tận lực nhìn cảnh xuân sinh cơ bừng bừng phía ngoài cửa sổ: "Ngày hôm trước phụ thân truyền tin về, lưỡng địa Tấn Cốc đã an bài thỏa đáng, người rất nhanh liền có thể trở về."

Phụ thân muốn trở về, nàng cũng có thể chân chính an tâm.

Lần này Cố Trình Diệu không có chờ Lâm Vị Hi trả lời, không đợi nàng phản ứng, cũng rất nhanh bước ra ngoài.

Lâm Vị Hi đương nhiên cảm thấy không hiểu rõ, nàng chỉ coi như Cố Trình Diệu nổi điên, cũng không có đem câu nói lúc trước để ở trong lòng. Bây giờ đã là cuối tháng ba, kinh thành khắp nơi phồn hoa tô điểm, gió xuân thanh lương vừa mềm. Dựa theo mấy ngày trước Yến vương đây truyền tin, hắn hẳn là ở đầu tháng tư vào kinh, vừa vặn có thể trở về kịp thời điểm Lâm Vị Hi sinh nở.

Thế nhưng chuyện trên đời này chính là như vậy, tối hôm cùng Cố Trình Diệu nói chuyện, Lâm Vị Hi đột nhiên cảm thấy đau bụng, sau đó đau từng cơn dần dần mãnh liệt, thậm chí ngay cả đứng đều đứng không yên. Bà đỡ đã sớm chuẩn bị tốt đến xem, thần tình nghiêm túc nói: "Vương phi chỉ sợ muốn sinh."

Uyển Tinh quả thực chấn kinh: "Thế nhưng còn cách thời gian còn đến nửa tháng!"

"Nữ tử sinh con đều có nhiều tình huống, chỉ là sinh sớm nửa tháng cũng thường thấy." Bà đỡ nói liền vội vội vàng vàng đi ra ngoài: "Nhanh đi gọi người tới, chỉ sợ Vương phi sinh ngay đêm nay."

_Lại là một editor lười ngoi lên gặp mn đây, chương này có sự giúp đỡ của bạn Custas_16 nhé. Thêm là mình đổi tên thành "Hạ Hạ" nhé:3 Mong mọi người ủng hộ. Mn đoán xem liệu Cố Huy Ngạn có kịp về thăm Hi nhi hay không? Mọi người nhấm vào ngôi sao ủng hộ bọn mình nhé:3