Chương 96: Gió nổi lên

Từ sáu năm cuối Nguyên Gia, bị hậu thế gọi là văn trung chi biến chính trị rung chuyển, hắn đã lộ ra manh mối.

Vô số người đọc qua đoạn lịch sử lúc này lúc đều bóp cổ tay, Trương Hiếu Liêm nhập các nửa đời, thủ phụ mười năm, có bao nhiêu người khen ngợi thì có bấy nhiêu người chửi bới, hậu thế đối với vị thủ phụ cường quyền này cũng người nọ chê người kia khen. Nhưng cho dù hậu thế bình luận như thế nào, ở thời điểm này, Trương Hiếu Liêm vẫn chắc chắn là chuyện hắn làm là đúng nên không thẹn với lương tâm.

Ví dụ như việc thay hoàng đế làm chủ việc tuyển hoàng hậu.

Qua năm nay hoàng đế đã mười sáu tuổi, đừng nói hoàng gia, cho dù là người bình thường hay quan lại, ở độ tuổi này cũng nên cân nhắc thành gia lập nghiệp. Hoàng đế lại là người đứng đầu một nước, hôn nhân của hắn là chuyện lớn, tự nhiên từ sớm đã có người quan tâm thay hắn.

Chúng thần từ kinh sư ngũ phẩm, quan lại từ tam phẩm trở lên tuyển chọn tỉ mỉ, mô phỏng tinh tế từng người xuất thân trong sạch, giỏi nhiều mặt phẩm đức, danh sách thiếu nữ đưa tới tuổi tác đều từ mười ba đến mười sáu. Tiền thái hậu cùng nội các nhanh chóng tới lấy một bản, Tiền thái hậu cầm được danh sách, lập tức liền cho tên cô nương Tiền gia vào.

Tâm tư của Tiền thái hậu rất dễ lý giải, ba ngàn sủng ái đặt ở một người, không trông mong sinh nhi chỉ mong nữ, chính bà cũng là bởi vì nhà ngoại của mình, đương nhiên bà hiểu rõ làm người phụ nữ của đế vương có bao nhiêu chỗ tốt. Hiện tại Tiền gia nhờ bà mà ở kinh thành có thể diện số 1 số 2, không có đạo lý thời điểm này lại không đưa cô nương nhà mình vào cung.

Tiền thái hậu muốn Tiền gia có thêm một vị hoàng hậu, nhưng làm sao Trương thủ phụ lại đồng ý được.

Trương thủ phụ đã vì hoàng đế tiếp xuống mà mười năm làm xong quy hoạch, năm nay hoàng đế sẽ tuyển một vị tài đức vẹn toàn, phẩm hạnh thục đồng đều để làm hoàng hậu, dựa theo di huấn khai quốc □□, hậu cung chư phi không được tuyển từ các gia tộc trọng thần trong triều đình, mà tuyển chọn từ dân gian, chính là vì đề phòng ngoại thích chuyên quyền. Mặc dù □□ di huấn không phù hợp thực tế cho lắm, thế nhưng ý nghĩa chủ yếu luôn kém hơn, đó chính là gia tộc hoàng hậu không thể quá hiển hách, miễn cho sau này quốc trượng thế* lớn, uy hϊếp hoàng quyền.

[*Quốc trượng thế: Theo mình thì đây là cách gọi nhà mẹ đẻ của hoàng hậu???? Ai biết rõ chỉ mình với ạ]

Nếu là hoàng hậu, dung mạo đoan trang hào phóng, quá yêu mị đều không được. Xưa nay xem trọng hiền hậu là phẩm đức, văn tài, bởi vì mỹ mạo mà nổi danh thì sẽ không có ngoại lệ, về sau đất nước sẽ diệt vong.

Cứ như vậy, có thể nghĩ người mà Trương thủ phụ chọn lựa, là một nữ tử dạng gì.

Phần này do thủ phụ đem danh sách đã chọn đến trước mặt hoàng đế, hoàng đế lật ra chỉ nhìn mấy danh tự ở trên đầu một chút, sắc mặt liền trầm xuống.

Mà Tiền thái hậu cũng vui vẻ thuyết phục hoàng đế, cực lực đề cử nhóm cháu gái thập toàn thập mĩ của mình. Hoàng đế lại có ý lập bên cạnh mình một tiểu cung nữ, tiểu cung nữ bồi bạn hoàng đế năm năm, hai người tư tưởng cực kì phù hợp, vô luận bình sử luận cổ vẫn là thi từ ca phú, hoàng đế cùng tiểu cung nữ này đều có thể trò chuyện không hết chủ đề, nói mãi cười không hết. Hoàng đế tám tuổi đã đăng cơ, đăng cơ là vì Bộ quý phi chuyên sủng hậu cung, hắn không nhận được bất kỳ sự chú ý nào của phụ hoàng, càng không nói đến việc thiên vị hắn, sau khi đăng cơ mặc dù có cẩm y ngọc thực, ở ngoài có thầy giáo là Trương thủ phụ, bên trong có mẹ nuôi là Tiền thái hậu, hoàng đế còn không được hưởng thụ tuổi thơ đã phải học trở thành một quân vương thánh hiền trong lí tưởng của muôn dân. Thời gian mười năm ở trong Tử Cấm thành vắng vẻ này, vậy mà chỉ có một tiểu cung nữ cùng hắn nói chuyện vào được. Hoàng đế coi tiểu cung nữ này là tri kỷ, tất nhiên muốn cho người trong lòng một danh phận tốt.

Thủ phụ, thái hậu đều có chủ trương riêng, cái khó chính là hoàng đế dường như cũng có người mà mình vừa ý muốn tuyển, ý định tuyển hoàng hậu khác nhau khiến cục diện hết sức căng thẳng, dần dần nháo loạn đến mức không thể cứu vãn. Về sau, lập ai là hoàng hậu đã không quan trọng, hoàng đế, thủ phụ, thái hậu ba người đều cảm thấy mình có ý tốt nhưng không được đáp lại, hoàng hậu tuyển chọn bất quá là cái □□, mấu chốt chính là ba người này nhiều năm qua giương cung mà không bắn nên đã chất chứa bao nhiêu oán hận.

Cũng vì bây giờ thời buổi rối loạn, là thời điểm trong triều bấp bênh, cửa ải cuối năm Tây Bắc hạ một tháng tuyết, nhà cỏ nông dân đổ sụp, dê bò chết cóng, có nhiều chỗ thậm chí còn xuất hiện một số lớn người chết đói. Không phải vì nội các vì thể diện nên đã đè xuống việc này không nhắc tới, mà là do Trương Hiếu Liêm tự mình viết một phong thư từ lâu, nội dung chính là giục tổng đốc nhanh chóng mở kho tế dân.

Trương Hiếu Liêm là có ý tốt, cuối cùng kết quả lại một trời một vực. Thư của thủ phụ ai mà dám chậm trễ, nhưng mà không có lệnh chính thức của triều đình, rất nhiều việc đều không có cách nào hoàn thành, lại thêm quan địa phương cũng nghĩ thật tốt tết nhất, chờ sơn nhanh nhị địa tin tức rốt cuộc ép không được truyền đến tai thiên tử, vẻn vẹn trong một ngày Tây An phủ đã có chừng hàng ngàn dân chúng bị lạnh bị đói mà chết.

Trong kinh thành bởi vì việc này mà một lần nữa nhấc lên sóng to gió lớn.

Lần này đối với Trương Hiếu Liêm vạch tội vừa hung lại vừa mãnh, xa không phải năm ngoái đầu hạ có thể địch nổi. Trong triều loạn thành một bầy, mỗi người đều bận rộn viết tấu chương vạch tội, hoặc là vội vàng bo bo giữ mình, dường như không còn ai nhớ rằng mỗi một giây trôi qua đều có người chết.

Yến vương thực sự nhìn không nổi, tự xin ra ngoài kinh, nhanh chóng đi Tần An dẹp nạn.

.

"Đêm qua tuyết rơi lớn, gió gầm cả một đêm, nhưng đến đến sáng ngày hôm nay trời nắng, quả thực là kì lạ."

"Còn không phải sao." Bụng Lâm Vị Hi bụng đã to ra, nàng được nha hoàn đỡ tay, chậm rãi đi bên trong hành lang của Yến vương phủ. Đêm qua tuyết lớn, từ mặt đất lẫn bầu trời cây cối đều bị tuyết trắng xóa bao trùm, chỉ có trên mái hiên tuyết bị mặt trời hòa tan, lộ ra ngói lưu ly màu xanh lục phía dưới.

Liễu Tố Nương nhấc theo váy đi xuống bậc thang, quay lại vội vội vàng vàng nói với Lâm Vị Hi: "Chỗ này có bậc thang, vương phi cẩn thận dưới chân."

Lâm Vị Hi cẩn thận từng li từng tí giẫm lên bên trên bậc thang, nói: "Ta không có yếu ớt như các ngươi tưởng tượng, cũng không phải không thể bước đi, làm sao lại trở thành dạng mảnh mai như này rồi? Bị giữ trong phòng ba tháng giữ thai, còn không ra ngoài đi lòng vòng một chút, xương cốt của ta đều muốn gỉ mất."

Vừa qua năm Yến vương đã ra ngoài kinh thu thập tai cục, liền Nguyên Tiêu đều chưa từng có. Một mình Lâm Vị Hi ở vương phủ, khó khăn lắm thái y mới buông lời kinh mã đã qua thời gian ảnh hưởng, chỉ cần Lâm Vị Hi không nên vận động quá nặng, thường ngày hoạt động như vậy đã mất vui. Liễu Tố Nương đau lòng Lâm Vị Hi lần đầu thai mang thai chưa có kinh nghiệm, liền đánh bạo chạy tới làm bạn cùng Lâm Vị Hi. Không nghĩ tới Yến vương phi nổi danh kinh thành lại thân thiện hòa nhã vô cùng, mấy ngày nay Liễu Tố nương thường xuyên đến Yến vương phủ, cùng Lâm Vị Hi cũng dần dần quen thuộc.

Hai người bọn họ từ chủ viện đi ra, ở trong hoa viên đi dạo nửa vòng, trên trán hai người đều ra một tầng mồ hôi mỏng. Vừa vặn phía trước có một lương đình, Lâm Vị Hi để nha hoàn đem rèm chắn gió buông xuống, chỉ để lại một bên, nàng cùng Liễu Tố Nương ngồi đối diện nhau.

Bọn nha hoàn nối đuôi nhau mang lửa than, trà nóng cùng bánh ngọt tiến đến, chỉ trong chốc lát, đình nghỉ mát liền tràn đầy mùi thơm ngát nghi nhân, ấm áp hoà thuận vui vẻ. Ngồi ở trong đình có thể nhìn thấy bên ngoài mênh mông tuyết, trong tay bưng lấy trà nóng ấm áp ngắm tuyết, thanh phong trận trận, trời cao khí sảng, bao nhiêu khó chịu trong l*иg ngực đều tự nhiên biến mất.

Liễu Tố Nương uống một ngụm trà nóng, ngón tay vuốt ve chén sứ men xanh, hỏi Lâm Vị Hi: "Vương phi, dự kiến đứa trẻ sinh vào đầu tháng tư năm nay sao?"

"Đúng." Lâm Vị Hi gật đầu, bàn tay đặt ở trên bụng, khuôn mặt bất tri bất giác trở nên nhu hòa: "Đứa trẻ cũng đã lớn bảy tháng , ta đều không có cảm giác."

"Chờ hài tử sinh ra, mỗi ngày một bộ dáng, đó mới gọi không biết năm tháng đâu." Nói đến hài tử, Liễu Tố Nương cũng không nhịn được mặt mũi tràn đầy ý cười: "Không biết bảo bối này là nam hay là nữ, nhưng ngược lại thần thϊếp hiểu được hắn đau lòng nương mình. Hắn chọn sinh vào tháng tư xuân về hoa nở, không phải là vì để vương phi bớt khổ sao. Sinh con vào thời điểm đó thời tiết vừa vặn, ở cữ cũng không khó chịu như vào mùa hè, mà lại đến lúc đó, Yến vương khẳng định đã trở về."

Liễu Tố Nương càng nói càng cảm thấy quả thực giống như thiên ý bình thường, Lâm Vị Hi nghe được tên Cố Huy Ngạn, ý cười trên mặt không khỏi nhạt đi: "Chỉ mong là như vậy."

"Yến vương khẳng định sẽ trở lại." Liễu Tố Nương cũng không nghĩ tới chính mình thuận miệng một câu, vậy mà khiến Lâm Vị Hi đau buồn. Nàng tranh thủ an ủi Lâm Vị Hi: "Chuyến này là Yến vương đi chẩn tai, nếu không phải trong triều không tin tưởng được bất kì ai, làm sao Yến vương lại để hai mẹ con người ở lại, chính mình ra ngoài kinh chẩn tai đây? Quan lại trong triều thật sự là đang nháo đến không ra gì, tướng công của thần thϊếp mấy ngày gần đây mỗi ngày hạ triều đều là lo lắng, mãi cho đến khi Yến vương ra lệnh, rốt cục hắn mới yên lòng, nói với ta "Quan bên trong là ba Tần Lưỡng Hán long hưng chi địa, bây giờ người chết đói khắp nơi, còn chậm trễ nữa, chỉ sợ sẽ đại biến. Nhưng bây giờ Yến vương đi, tất nhiên không lo ngại điều ấy." "

Lâm Vị Hi không nghĩ tới vị thủ phụ tương lai đánh giá Yến vương cao tới như vậy. Thân trường châu lo lắng không sai, nếu như thiên tai chậm chạp không xử lý, chỉ sợ không được bao lâu thì sẽ có người bóc can khởi nghĩa. Tần Hán Tùy Đường đều là từ nơi đó thai nghén mà đến đây, có lẽ quan bên trong mảnh đất này từ còn có lực lượng, quan lại trong triều tạo phản, không phải việc nhỏ.

Mắt thấy bây giờ Trương Hiếu Liêm dùng chiêu bẩn thỉu với hoàng thượng, cơ bản Lâm Vị Hi có thể kết luận, những chi tiết trong quyển kia thiên thư *là đúng, rất nhanh thôi Trương Hiếu Liêm sẽ chết bệnh, chủ tâm cốt khẽ đảo, Trương đảng tan đàn xẻ nghé, mười năm sau đó triều đình đều bao phủ tại thanh toán Trương Hiếu Liêm, phủ định Trương Hiếu Liêm, sau đó lại vì Trương Hiếu Liêm mà sửa lại án xử sai trong sóng gió phong ba. Mà về sau vị thủ phụ thay Trương Hiếu Liêm, là thân trường châu, là phu quân của Liễu Tố nương .

[*Quyển thiên thư mà Lâm Vị Hi nhắc đến chính là cuốn tiểu thuyết nàng đọc được trước lúc trọng sinh đó. Mình sẽ gọi luôn là cuốn sách nha mn]

Thân thủ phụ nguyên quán trường châu, bây giờ trong triều vây cánh thịnh hành, bởi vì nguyên quán mà tự nhiên hình thành bang phái cũng mạnh mẽ mười phần, cho nên trong quan trường lấy nhiều địa danh xưng hô. Lâm Vị Hi cũng thuận theo cách của quan trường, xưng hô là Thân Thời Hành vì thân trường châu.

Nói lên thiên tai liên quan tới mạng người, Liễu Tố Nương cũng cảm khái: "Ai biết năm nay tuyết rơi kinh khủng đến mức này đâu, nghe nói Tây An phủ bên kia, mỗi ngày đều chết cóng hơn nghìn người. Có đôi khi cả một nhà đều chết rét, ngay cả nhặt xác người đều không có. Aizz, không riêng gì tướng công, thật ra rất nhiều người đều lo lắng cho tình hình Tây Bắc bên kia. Tây Bắc dân phong bưu hãn, cách đó không xa phía ngoài còn có Địch nhìn chằm chằm, lỡ như quan vùng đó bắt đầu phản loạn, Bắc Địch thừa dịp hư xuôi nam, vậy thì rất phiền toái. Mặc dù quân địch đương nhiên không thể cùng triều đình địch nổi, thế nhưng những người này đánh tới đánh lui, gặp nạn đều là bách tính. May mắn còn có Yến vương, nhờ Yến vương ở đó, dù có chiến đấu bên ngoài hay tranh đấu nội bộ đều không có việc gì."

Lâm Vị Hi bật cười: "Vương gia cùng lắm mới đi có mười mấy ngày, bây giờ chỉ sợ là vừa mới đến Tây An phủ, hiện tại đã nói những lời này thì cũng quá sớm."

"Những lời này làm sao có thể sớm được." Ngoài ý muốn khuôn mặt Liễu Tố Nương trở nên nghiêm túc, trịnh trọng mà nói: "Mười năm trước bắc địa phạm một bên, phía bắc Yến Triệu tề các vùng đều đang chiến tranh, còn không phải dựa vào Yến vương, dần dần bình định các nơi chiến loạn. Mấy năm trước trong kinh đại loạn, nếu không có Yến vương kịp thời vào kinh thành cần vương, không biết bây giờ là cái dạng như nào. Công tích của Yến vương, toàn bộ đại tuần đều ghi tạc trong lòng. Thần thϊếp cùng tướng công tuy là hạng người vô danh, nhưng cũng thực tình kính ngưỡng Yến vương. Bây giờ Tây Bắc lại gặp thiên tai, Yến vương không để ý cửa ải cuối năm giá lạnh, thậm chí nhẫn tâm để lại vương phi đang có thai, tự mình đi Tây Bắc chẩn tai, ngài ra tay lần này không biết lại cứu được bao nhiêu bách tính. Yến vương cao thượng, lệnh người kính ngưỡng. Thần thϊếp nói như vậy cũng không phải là vì gặp may hoặc là nịnh nọt, cái này là lời thật lòng của thần thϊếp."

Liễu Tố nương nói những lời này cực kì trịnh trọng, Lâm Vị Hi cũng không khỏi giật mình. Nàng nhìn Liễu Tố Nương một hồi, chậm rãi cười nói: "Tố Nương chi ngôn nặng hơn thiên quân, ta thay mặt vương gia cám ơn Tố nương cùng Thanh Minh Châu tín nhiệm. Ngày thường nhìn ngươi yếu yếu mềm mềm, cũng không thích đi ra ngoài giao tế, không nghĩ tới đối với chính sự cũng hiểu biết nhiều."

Liễu Tố Nương bỗng nhiên được tán dương, gương mặt phiếm hồng, ngại ngùng cười: "Chỉ là nghe tướng công nói một chút, ta học được linh tinh mà thôi, nào xứng đáng được vương phi tán dương."

"Làm sao lại không đảm đương nổi. Tố Nương tuy là nữ tử, nhưng bậc cân quắc không thua đấng mày râu, gặp thứ sự sắc bén để cho người ta tự thẹn không bằng." Những lời này của Lâm Vị Hi lời này phát ra từ trong lòng, trách không được kiếp trước Liễu Tố nương qua đời nhiều năm sau Thanh Minh Châu đều không có tục cưới, chắc chắn là đối với Liễu Tố nương mối tình thắm thiết, chắc hẳn vợ chồng bọn họ thường xuyên thảo luận chính sự, tâm ý tương thông với nhau quả là tri kỷ, dạng cảm tình này quả thực có thể hiểu nhưng không thể cầu.

Cho dù đang ở hậu viện của chính mình, chung quanh không có một ai, các nàng không thể cũng nói về mấy chuyện không tốt này mãi được. Lâm Vị Hi cùng Liễu Tố nương ngầm hiểu lẫn nhau, rất nhanh chuyển chủ đề: "Ngươi hôm nay tới đây, để mấy đứa bé lại cho Thanh Minh Châu*, không có vấn đề sao?"

[*Trong bản cv vào chương 21 thì để là Thân Minh Đạt là phu quân của Liễu Tố Nương, nhưng tới cuối truyện lại là Thanh Minh Châu. mình tôn trọng bản gốc nên sẽ để nguyên]

"Có thể có vấn đề gì đây." Liễu Tố Nương hết sức yên tâm: "Mấy tiểu không có lương tâm kia rất thích quấn lấy cha bọn chúng, một chút cũng không nghĩ đến cùng là ai sinh bọn chúng ra. Thần thϊếp cũng không muốn phải thường xuyên chờ trong phòng, giống như ngoại trừ phủ thần tiếp không còn nơi nào để đi vậy. Đừng để ý tới bọn trẻ, chúng ta cứ thoải mái nói chuyện. Ngược lại là người, mấy ngày nay trong vương phủ chỉ có mỗi người quản, mặc dù có nô bộc ở đây, cũng quá vất vả."

"Ta thì có gì vất vả đâu." Lâm Vị Hi cười nói. Nếu theo quỹ đạo trong cuốn sách kia, vào năm ngoái Liễu Tố Nương ở tết Đoan Ngọ bị Triệu vương đẩy xuống ao nước, một xác hai mạng, đã sớm qua đời. Đời này bởi vì Lâm Vị Hi kịp thời kéo Liễu Tố Nương một cái, nàng không có rơi xuống ao nước, cũng bình an sinh hạ hài tử, cái danh Thanh Minh Châu phu nhân tự nhiên cũng không có tới lượt nữ nhi Hàn gia. Bây giờ Lâm Vị Hi nhìn thấy một nhà bọn họ hoà thuận vui vẻ, trong lòng yên lặng cảm thán một câu thật tốt quá.

Liễu Tố nương thấy Lâm Vị Hi mặc dù cười, nhưng trong tươi cười hình như có cô tịch. Liễu Tố nương hiểu trong lòng, Yến vương phi ngoài miệng không nói, thế nhưng Yến vương rời kinh, trong nội tâm nàng vẫn rất thương nhớ. Nhắc tới cũng đúng, bất kể cô gái nào vào thời điểm mang thai mà không muốn để cho trượng phu bồi tiếp đâu, huống chi Lâm Vị Hi vẫn là lần đầu mang thai, tình cảm của vợ chồng bọn họ từ trước đến nay đều rất tốt.

Liễu Tố nương cũng không biết làm sao khuyên được Lâm Vị Hi, nàng mặc dù chém đinh chặt sắt nói rằng trước khi Lâm Vị Hi sinh Yến vương nhất định có thể nhanh chóng trở về, nhưng sau nạn tuyết về sau sợ có ôn dịch, Yến vương muốn đề phòng dịch bệnh, còn muốn đề phòng các nơi bất ngờ làm phản, ai dám trả lời chắc chắn rằng Yến vương tháng tư liền có thể trở về. Trong lòng Liễu Tố nương thương tiếc, Lâm Vị Hi có ân cứu mạng đối với nàng, lại thêm nàng là thê tử của Yến vương thê tử, hai vợ chồng Liễu Tố nương hai vợ chồng đều rất kính trọng Lâm Vị Hi. Bây giờ thấy gương mặt tinh xảo xinh đẹp tựa như tiên nga của Yến vương phi lộ ra thái độ tịch liêu, nữ nhân như Liễu Tố nương đều cảm thấy thương tiếc không thôi.

Liễu Tố nương dẫn dắt chủ đề nói chuyện với Lâm Vị Hi qua hướng hài tử, Liễu Tố nương đã có một trai một gái, nàng nói đến việc nuôi trẻ quả thực thao thao bất tuyệt, Lâm Vị Hi bất tri bất giác cũng bị cuốn vào câu chuyện đó.

Nói lên hài tử, sắc mặt Lâm Vị Hi thần sắc quả nhiên có tinh thần lên rất nhiều, Liễu Tố nương dần dần yên tâm. Hai người bọn họ đứng nói chuyện, đột nhiên nhìn thấy đường mòn bên kia một bóng người đi tới. Trời rơi tuyết lớn bạc trắng, duy chỉ có người này mặc một thân đào đỏ, ở một chỗ bao phủ toàn tuyết trắng không thể không gây ra sự chú ý.

Lâm Vị Hi nhìn thấy người này cũng thấy kỳ quái, nàng hỏi thị nữ bên cạnh: "Đây là ai?"

"Bẩm vương phi, đây là vị nương tử mà thế tử mới mang về phủ."

Thϊếp thất của Cố Trình Diệu? Lâm Vị Hi kinh ngạc, là chuyện khi nào, nàng thân là chủ mẫu của vương phủ kiêm mẹ kế của Cố Trình Diệu làm sao lại không biết chút nào ? Theo người đi vào, gương mặt của nàng ta cũng hiện ra ở trước mặt mọi người. Thời điểm Lâm Vị Hi nhìn thấy mặt mũi đối phương, trong phút chốc sắc mặt liền chìm xuống.

Dáng dấp thϊếp thất này cùng nàng ở kiếp trước mười phần giống nhau.

[Nếu mọi người không nhớ chi tiết truyện thì có thể xem lại chương 20 và 21 nha]

Rất in lỗi vì mình đã biến mất một thời gian. Mình đã tuyển thêm 1 bạn beta giúp mình, chương sau sẽ có sự góp mặt của bạn ấy. Mình vẫn tuyển beta nha mn, nếu ai có nhu cầu thì ib truyenhdx.com với mình nhé. Cảm ơn mn rất nhìu:333