Chương 1

“Nhất bái thiên địa.”

“Nhị bái cao đường.”

“Phu thê giao bái.”

“Đưa vào động phòng!”

“Ò ó o!!!”



Viễn sơn như mực, sương mỏng mịt mờ, hương thôn cổ đại phong cảnh mỹ lệ, con gà trống được Trần Thính Vân ôm trong lòng cất cao tiếng gáy.

Sau tiếng gà gáy vang lên, mỗi gia đình trong thôn đều thức dậy nấu bữa sáng, khói bếp lượn lờ bay lên, phong khí hương thôn cổ xưa khiến Trần Thính Vân càng thêm ngơ ngác.

Nàng xuyên tới đây đã ba ngày.

Ngày đầu tiên bị cha nương của nguyên chủ bán cho một gia đình họ Lâm trong thôn xung hỉ, ngày thứ hai thì ngất xỉu bị người ta điều khiển miễn cưỡng bái đường với một con gà trống, sau khi thô lỗ nhét vào hôn phòng, ngã nhào trên đất xỉu một đêm, ngày thứ ba cũng tức là bây giờ.



Lúc Trần Thính Vân xuyên tới, nguyên chủ đã ho ra máu chết. Trần Thính Vân vốn còn chưa thích ứng với cơ thể vô cùng suy yếu đã bị người ta ép bái đường, thật sự gả cho một nam nhân dưới sự chứng kiến của trời đất, có được một phu quân hờ.

Gia đình họ Lâm này ít nhân khẩu, nhưng bối cảnh gia thế lại không đơn giản.

Trụ cột tên Lâm Dương Đức, là tu sĩ Luyện Khí tầng bảy, sở hữu ba linh căn thủy, mộc, thổ.

Ông có một cặp nhi tử song sinh, đại nhi tử chính là Lâm Thừa Phong, song linh căn kim, hỏa, Luyện Khí tầng bốn, là cao phú soái trước kia trong thôn Trần Điền.

Tiểu nhi tử Lâm Thừa Vũ, ước chừng là khi chào đời khó sinh mà hỏng não, vừa chào đời đã là một tên ngốc. Đáng tiếc, hắn chỉ sở hữu đơn linh căn mộc hệ, nếu không bây giờ hắn không chỉ là Luyện khí tầng năm.

Nhưng Luyện Khí tầng năm cũng đủ dùng rồi, chủ lực làm ruộng trong nhà dựa vào Lâm phụ và Lâm Thưa Vũ, Lâm Thừa Phong thì phụ trách xua đuổi yêu thú xuống núi và bảo vệ linh điền.

Một tháng trước, bổn gia có thư gọi Lâm phụ về Lâm Thành, sau đó chẳng bao lâu Lâm Thừa Phong đã xảy ra chuyện.

Có yêu thú xuống núi phá linh mễ đã chín trong linh điền. Lâm Thừa Phong vì bảo vệ đệ đệ ngốc đang cày cấy trong ruộng, tác chiến với yêu thú bại trận, bị trọng thương, vô phương cứu chữa, đệ đệ ngốc Lâm Thừa Vũ bị người khác lừa, thế là mới có chuyện xung hỉ.

“Ò ó o.”

Tư duy lộn xộn trong đầu Trần Thính Vân bị tiếng gà gáy cắt ngang.

Con gà trống nàng đang ôm trong lòng này, thân khoác lông ngũ sắc, đuôi dài một mét, nặng 20 cân, chính là con gà đã thay thế tướng công bệnh tật của nàng bái đường vào ngày hôm qua.



Loại gà trống dùng thay thế người bái đường để xung hỉ này phải là dùng linh mễ chăm nuôi kỹ lưỡng từ lúc nứt vỏ, thể cách vạm vỡ hơn gà trống bình thường, vuốt gà còn thô hơn ngón tay người, cựa gà cứng như sắt thép, cào một cái cho ra cái lỗ sâu giống như dao cứa, có thể nói là bá chủ trong bầy gà, chỉ mua về đã tốn những năm trăm lượng bạc.

Trần Thính Vân từng gặp không ít động vật biến dị trong mạt thế, cũng từng thấy gà biến dị to như con bê.

Phát giác ra trên người con gà trống thay thế bái đường này thoáng có xu thế vương bá gà biến dị.

Có nó ở trong thôn, chỉ cho một mình nó gáy, mấy con gà khác dám gáy thì cứ đợi ngày hôm sau thành gà trụi lông.

Sau khi gà trống bái đường xong, không phải qua cầu rút ván là xong, sau khi xung hỉ thành công, nhà chủ nhân còn phải tiếp tục phụng dưỡng nó tới khi chết già.

Cho nên mới sẽ có cảnh Trần Thính Vân ngây ngốc ôm gà trống ngồi ở cửa sau phát ngốc.

Trần Thính Vân tới bây giờ vẫn chưa thể tiếp nhận hoàn toàn sao mình lại bị sét đánh, hơn nữa còn là đánh một cái tới cổ đại không tưởng trước nay chưa từng có.

Ánh mắt si ngốc nhìn linh điền dưới chân núi phía xa, Trần Thính Vân ngồi ở cửa sau ngó lơ ánh mắt hoặc dò thám hoặc đồng tình từ bốn bề nhìn tới.

Lực chú ý của nàng đều dồn hết lên những nông điền kia, ruộng lúa phía xa giống như bị lửa thiêu đốt, trên thực tế đó là mạ Hỏa linh mễ, một lớp khí thể mỏng dính giống như lửa bên trên mạ là linh khí của Hỏa linh mễ.

“Thật sự có linh khí à…” Trần Thính Vân tiếp tục si ngốc phóng mắt nhìn ruộng lúa.