Chương 2

Hầu hết nông điền trong thôn đều trồng linh mễ, khí màu trắng nhìn giống như sương khói. Linh mễ mang thuộc tính rất ít, trong thôn cũng chỉ có một phần trăm là linh mễ thuộc tính. Khí màu da cam là Hỏa linh mễ, khí màu lục là Mộc linh mễ, màu lam là Thủy linh mễ. Cũng có linh mễ thuộc tính kim và thuộc tính lôi, quá ít ỏi quá trân quý, thôn Trần Điền không trồng.

Độ đậm nhạt của linh khí đại biểu tầng cấp chất lượng của Hỏa linh mễ. Trần Thính Vân phân biệt kỹ, Hỏa linh mễ do người trong thôn trồng đều có linh khí rất nhạt, ruộng có linh khí màu cam nổi bật hơn không nhiều, những nơi đó rõ ràng là nơi có nông điền thượng đẳng.

Trần Thính Vân là mượn xác hoàn hồn, nguyên chủ vốn đã có bệnh lao rất nghiêm trọng, đại phu đều nói không sống được mấy ngày nữa, bị phụ mẫu ác độc cho uống một bát canh bạo nguyên hồi quang phản chiếu hai ngày liền bán cho Lâm Thừa Phong làm tức phụ xung hỉ, cho nên mới có sự việc Trần Thính Vân tới đây.

Đôi phụ mẫu ác độc đó của nguyên chủ thực sự quá ác độc, không muốn tốn tiền trị bệnh lao cho nữ nhi đã đành, còn vắt kiệt giá trị cuối cùng của nàng.

Nhân lúc Lâm phụ về Lâm Thành, cùng với người cả thôn gạt tên ngốc Lâm Thừa Vũ mấy ngàn lượng bạc bán nữ nhi sắp chết cho Lâm Thừa Phong làm tức phụ, sau đó dẫn nhi tử chuyển đi mất tăm mất dạng ngay trong đêm.

“Ài…” Trần Thính Vân thở dài.

Mượn xác hoàn hồn…

Cái gọi là mượn xác hoàn hồn, nói thực tế hơn chính là đoạt xá. Trong đầu nàng có ký ức của nguyên chủ, cho nên có thể biết những thứ kia là linh mễ, cũng do những ký ức này cho Trần Thính Vân nhanh chóng hiểu được hoàn cảnh của mình.

Đây không phải cổ đại mà nàng thân thuộc, mà là một dị thời không hoàn toàn khác, tên là đại lục Thương Côn gì đó, nước sở tại tên Đông Vân quốc.

Người ở đây có thể tu luyện, thế nhưng linh khí quá mỏng manh, tài nguyên cũng thiếu thốn, có thể tu tới Trúc Cơ kỳ đều có thể xưng bá xưng vương một phương rồi, kim đan là truyền thuyết trong truyền thuyết.

Trong chủ gia của Lâm gia - nơi nàng gả tới cũng có một Trúc Cơ lão tổ, là tổ phụ của tướng công hờ của nàng.

Có Trúc Cơ lão tổ tọa trấn, Lâm Gia quả thực có thể xưng là một đại thế gia ở bản địa, sở hữu một vùng lương điền lớn và một tòa thành, thậm chí nghe nói còn thầm sở hữu một dòng linh mạch.



Người Lâm gia sở hữu mộc linh căn là nhiều, đời đời sở trường trồng trọt linh thực, là đại gia tộc địa chủ tu chân đặc sắc.

Đương nhiên hầu hết mọi người cũng chỉ là Luyện Khí kỳ mà thôi, mà còn có rất nhiều người vốn không thể dẫn khí nhập thể.

Ở thôn Trần Điền nhân khẩu chỉ khoảng 1000 này, gia đình có thể trồng linh thực cũng chỉ mấy chục nhân khẩu mà thôi.

Huynh đệ Lâm gia - phu gia của nàng chính là một trong những hộ trong đó, là Linh Bồi sư sơ cấp.

Linh Bồi sư sơ cấp, Luyện khí tầng 1 tới tầng năm. Linh Bồi sư trung cấp, Luyện khí tầng sáu tới tầng bảy. Linh Bồi sư cao cấp, Luyện khí tầng tám tới tầng chín.

Trúc Cơ trở lên là trưởng lão gia tộc, không ỷ lại trồng trọt linh thực, hầu hết là dùng tiền cung phụng họ.

Lâm Dương Đức tư chất bình thường, đại khái là cưới được một thê tử tốt, mới sinh được một cặp song sinh linh căn tuyệt đỉnh.

Chỉ đáng tiếc, thê tử mệnh không tốt, sinh hạ một đôi nhi tử liền qua đời.

Lâm Dương Đức yêu sâu đậm thê tử đã mất, sau khi bà mất, ông vẫn luôn ở vậy, trong nhà cũng không có một hạ nhân, vừa làm cha vừa làm nương một mình nuôi lớn hai nhi tử.

Ông không tin tưởng ai, sợ sẽ bạc đãi hai nhi tử, đặc biệt là tiểu nhi tử ngốc nghếch bị người ta ức hϊếp cũng không biết cáo trạng, khiến Lâm Phu rất lo lắng.

May mà ông còn có một đại nhi tử có thể gánh vác trọng trách - Lâm Thừa Phong, cũng luôn bảo vệ đệ đệ ngốc.

Nhưng bây giờ Lâm phụ vắng nhà, Lâm Thừa Phong lại bị thương hôn mê, không có Lâm Thừa Phong trấn trụ, tên ngốc Lâm Thừa Vũ này nghe người trong thon xúi giục lừa gạt, bỏ một số tiền lớn mua nguyên chủ xung hỉ cho Lâm Thừa Phong, lúc này mới có sự xuất hiện của Trần Thính Vân.