Chương 3

Tiếng hét chói tay này làm kinh động ma nữ, nàng bỗng nhiên quay đầu lại nhìn phía sau.

Bầu trời âm u dường như đã hút hết dòng nước đen tối, u ám đến mức tưởng chừng như lúc nào cũng có thể nuốt chửng tất cả. Gió buốt xen lẫn hạt mưa thổi vào, cửa ‘Rầm’ một tiếng đυ.ng vào tường, âm thanh sắc nhọn chói tai.

Thân ảnh hai tên đàn em ẩn náu trong bóng tối, xương cốt toàn thân đều đang run rẩy.

Có thể ma nữ đã phát hiện ra bọn họ rồi, lúc này có trốn cũng không kịp!

Đôi mắt oán độc của ma nữ như hồ nước sâu, móng tay màu đen bỗng nhiên dài ra, miệng cũng phun ra vô số tóc đen, đánh về phía hai người.

Hai tên đàn em hoảng sợ hô to: “Đm!” Sao mà xui xẻo vậy, lại gặp trúng ma nữ này!

“Mau tránh ra!”

Phương Diễm nắm cổ áo cả hai, kéo ra phía sau. Vương Cường bên cạnh đã xông tới, hai tay nắm chặt, đánh về phía ma nữ ——

Một luồng ánh sáng xuất hiện, đột nhiên xé rách bóng tối u ám.

Đây là bao tay phòng hộ đổi được ở chủ khu, hiệu quả tuyệt diệu giống như lá bùa vàng, tóc đen trong miệng ma nữ tự động quay về trong cổ họng, tiện đà quay người rời khỏi nơi này, chạy trốn vào bóng đêm u tối sau cánh cửa.

Hình ảnh quỷ dị này rơi vào mắt Kiều Dặc Chu, làm Kiều Dặc Chu vô cùng kinh hãi, hắn tuyệt đối không muốn bị đẩy vào kết cục phân thân trong bụng ác quỷ đâu!

“Ma nữ đi rồi.”

Kiều Dặc Chu lúc này mới phát hiện bản thân quá sợ hãi nên không điều khiển được mạnh nhẹ, liền vội vàng buông tay ra, gương mặt tái nhợt: “Đã làm anh ngạt thở lắm đúng không?”

Phó Vân Thu lắc đầu, nơi bị đυ.ng tới vẫn còn chút nóng bỏng.

Vừa nãy bởi vì chen chúc cùng nhau, tư thế hai người vô cùng ám muội, hai chân dán sát, váy đỏ ẩm ướt bao chặt trên người Kiều Dặc Chu, mơ hồ nhìn thấy độ cong nơi gò mông.

Chân hai người dán sát vào nhau mượn lực, vì ép chặt lâu, làn da bên đùi Kiều Dặc Chu cũng hơi đỏ lên, dấu vết vô cùng ái muội.

Hai tên đàn em vừa đi vào , liền nhìn thấy một màn này, đôi mắt như bị bỏng trợn to.

Thật sự là một khung cảnh vô cùng đặc sắc, làm cho người ta miệng lưỡi khô khốc.

Bọn họ căn bản không dám nhìn biểu tình của Phương Diễm, chắc chắn là xanh lè xanh lét.

Hai người run cầm cập nói: “Phó, Phó ca, anh mau dậy đi, nếu không đại ca nhìn thấy…”

Nào ngờ vừa nhắc Tào tháo Tào tháo liền tới, giọng Phương Diễm âm u truyền lại ——

“Không bằng để hai người ôm thêm một lúc nữa?” Phương Diễm nhìn chòng chọc vào bên trong, khoanh tay, dựa lưng lên cửa từ đường.

Trong lòng hai tên đàn em lộp bộp một tiếng, tiêu rồi!

Hiện trường quỷ dị hồi nãy, hiện tại lại bắt đầu lần nữa sao?

Phó Vân Thu chợt phản ứng lại, cẩn thận từng li từng tí một từ dưới bàn chui ra, đưa tay kéo Kiều Dặc Chu ra ngoài.

Một màn nắm tay chói mắt như vậy, vừa nãy chỉ là quái gở, châm chọc khıêυ khí©h, nhìn đến cảnh này Phương Diễm rốt cục bạo phát.

“Kiều Dặc Chu, cậu thật sự làm tôi buồn nôn, vì mạng sống, lại chuyển sang tính kế Vân Thu!”

Kiều Dặc Chu không mở miệng, trái lại Phó Vân Thu hơi bực mình nói: “Tính kế cái gì?”

Phương Diễm: “Cậu ta ngay từ đầu đã tính kế chúng ta! Các người đều nghĩ rằng cậu ta yếu đuối như vậy sao? Tất cả chỉ là giả vờ thôi!”

Kiều Dặc Chu kẹp giữa hai người cũng cảm thấy Phương Diễm nói không sai, liếc mắt một cái liền nhận ra được chân tướng!

Tạo hình của hắn mới là như thế, chứ bản chất hả… Yếu đuối cái con khỉ!

Nào biết câu nói này liền bị mọi người phản bác: “Đại ca nói gì vậy, người ta rõ ràng là bộ dáng yếu ớt cần người bảo vệ, còn cần giả vờ làm gì!”

Kiều Dặc Chu: “…” Đm, mi mới là bộ dáng yếu ớt cần người bảo vệ!

Một chút khoảng khắc ngắn ngủi ở chung vừa rồi, Phó Vân Thu nhìn chung đã thừa nhận con người Kiều Dặc Chu, thật sự không thích Phương Diễm nói xấu Kiều Dặc Chu như vậy.

Sự thật hoàn toàn trái người với những gì Phương Diễm nói, cậu ấy không phải đang giả vờ yếu đuối, mà là đang giả vờ kiên cường!

Mới nãy lúc chạy trốn, khuỷu tay bị đυ.ng đỏ, mà vẫn chịu đau đớn không lên tiếng. Đã lạnh đến mức phát run, cũng tuyệt không nhờ vả mình.

Không phải là đang giả vờ kiên cường hay sao?

Phó Vân Thu: “Phương Diễm, đừng quá đáng. Nếu không phải cậu ấy nhận ra tấm bùa vàng có thể ngăn cản ma nữ, kéo tôi tới từ đường, tôi đã sớm bị ma nữ gϊếŧ chết!”

Phương Diễm không nghĩ tới Phó Vân Thu luôn ôn hòa, lại có một ngày vì người ngoài mà chống đối hắn.

Bọn họ cùng nhau lớn lên, Phó Vân Thu xưa nay chưa từng nổi giận với hắn lần nào!

Âm thanh Phương Diễm lạnh lẽo: “Nếu cậu nghe lời tôi, đẩy Kiều Dặc Chu ra, căn bản cũng sẽ không bị ma nữ truy sát!”

Phó Vân Thu: “Được rồi! Cậu quên trước khi chúng ta đi vào thôn cổ này, nói phải cố gắng bảo vệ người chơi mới để giảm bớt độ khó hay sao?”

Kiều Dặc Chu sắc bén phát hiện được thông tin quan trọng…

Chờ chút, bảo vệ người chơi mới? Hạ thấp độ khó?

Phương Diễm chán ghét nhìn về phía Kiều Dặc Chu: “Quan trong vẫn là qua cửa! Một khi bước vào trò chơi trốn thoát, bất cẩn một chút là sẽ chết, còn quan tâm người khác làm gì! ?”

Biểu tình trên mặt Phó Vân Thu càng ngày càng thất vọng, lôi kéo Kiều Dặc Chu muốn rời khỏi.

Hai tên đàn em không khỏi có chút lúng túng, hai người này chẳng lẽ muốn cắt đứt quan hệ hở?

Đừng mà!

“Phó ca, đại ca không thật sự nghĩ như vậy đâu, anh…”

Hai người vốn định khuyên nhủ, lại bị ánh mắt của Phó Vân Thu dọa im.

Đêm đen u tối, như bị mực đen bôi lên, chỉ còn tiếng quạ kêu cùng gió rít không dứt bên tai. Phó Vân Thu đứng ở cửa, ánh mắt lạnh lẽo, trên mặt bao trùm một tầng bóng tối.

“Cút.”

Người ôn hòa đột nhiên nổi giận, còn đáng sợ hơn người bình thường mấy lần.

Hai tiểu đệ nhất thời bị dọa đến trắng bệch, cũng không dám khuyên nữa.

Phó Vân Thu thấp giọng nói với Phương Diễm: “Đừng nghĩ rằng tôi không biết, cậu cố ý nhắm vào cậu ấy. Trò chơi trước, Giang Thời và Lâm Cáp cũng là người mới, vì sao cậu lại cứu bọn họ? Đến lượt Kiều Dặc Chu, liền muốn cậu ấy chết?”

Giang Thời và Lâm Cáp chính là hai tên đàn em kia, nhận được sự giúp đỡ của Phương Diễm nên mới đi theo hắn.

Phó Vân Thu bỏ lại câu này, liền kéo Kiều Dặc Chu rời đi.

Phương Diễm đứng đó, sắc mặt càng trở nên khó coi.

Ngay cả Kiều Dặc Chu cũng ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới Phó Vân Thu sẽ vì hắn mà cắt đứt với Phương Diễm. Nơi này nguy hiểm như vậy, ở bên cạnh Phương Diễm, cơ hội sống sót có lẽ sẽ cao hơn.

Trước đây Kiều Dặc Chu cảm thấy Phó Vân Thu là bạch nguyệt quang của Phương Diễm, mà mình lại là kẻ thù một mất một còn của Phương Diễm, Phó Vân Thu đường nhiên cũng sẽ coi mình là kẻ địch.

Bây giờ nhìn lại…

Kiều Dặc Chu thở dài, đứng ở cửa không đi: “Chờ đã.”

Phó Vân Thu dùng ánh mắt không rõ nhìn về cậu.

Kiều Dặc Chu: “Ở bên cạnh Phương Diễm đi, tôi mong anh có thể sống sốt tới cùng.”

Phó Vân Thu: “… Vậy còn cậu?”

Kiều Dặc Chu: “Tôi tự mình đi.”

Để tránh khỏi vận mệnh bị Phương Diễm đẩy vào bầy ác quỷ, sao mà không đi cho được?

Phó Vân Thu lộ ra biểu tình kinh ngạc, ngay cả hai tên đàn em cũng sững sờ tại chỗ.

Rõ ràng Phương Diễm đã như vậy với cậu, nếu có thêm Phó Vân Thu đi cùng, tỷ lệ sống sót so với một mình đi chắc chắn cao hơn! Nhưng mà… cậu ấy lại muốn từ chối cơ hội này, chỉ vì hy vọng đối phương có thể sống sót?

Trong lúc nhất thời, mọi người cũng không biết phải nói gì, lần lượt cúi đầu, mặt đỏ đến mang tai.

Đặc quyền của đội E trong trò chơi trốn thoát đó là dựa vào việc bảo vệ người chơi mới, có thể làm cho độ khó của vòng chơi hạ xuống mức thấp nhất.

Chủ khu đội E có vô số nhánh nhỏ, phần lớn đều có tỷ lệ tử vong cao. Phương Diễm ở vòng chơi phía trước liều chết tìm được manh mối này, làm bọn họ có thêm hy vọng.

Về phần người chơi mới? Chờ đến khi trò chơi đến gần kết thúc, thì cũng không cần bảo vệ người chơi mới để giảm bớt khó khăn nữa, có thể bỏ qua.

Bọn họ bảo vệ Kiều Dặc Chu cùng với Lý Mặc, vốn là có mục đích riêng. Trong khi đó Kiều Dặc Chu, căn bản không có tâm cơ hay mục đích gì, đơn thuần chỉ mong Phó Vân Thu có thể sống sót…

So sánh với nhau, càng làm lộ ra tâm tư dơ bẩn của bọn họ.

Phó Vân Thu ngũ vị tạp trần(*): “Tôi sẽ không để cậu đi một mình! Nếu đi thì cùng nhau đi!”

(*)Ngũ vị tạp trần: ngọt mặn đắng chua cay cùng lúc, ý chỉ cảm giác phức tạp hỗn độn

Tươi cười trên mặt Kiều Dặc Chu cứng đờ: “Hở?”

Không không không, tôi không muốn đi với anh.

Phó Vân Thu lặp lại một lần nữa: “Tôi tuyệt đối sẽ không để cậu rời đi một mình!”

Còn thêm từ tuyệt đối.

Kiều Dặc Chu nhìn Phó Vân Thu như nhìn tên ngốc: “Trong toàn bộ đội ngũ có lẽ Phương Diễm là mạnh nhất, anh nên ở bên cạnh hắn!”

Phương Diễm vốn còn định cười nhạo Kiều Dặc Chu, tưởng cậu ta còn đang diễn trò. Thế nhưng cậu ta vừa rồi lại nói mình là người mạnh nhất, vậy mà khen ngợi mình ngay trước mặt Phó Vân Thu, chẳng hiểu sao lại cảm thấy quái quái thế nào.

Bị người mình không ưa khen ngợi.

Cảm giác này, so với bạn bè khen, còn làm trái tim Phương Diễm ngứa ngáy hơn.

Phương Diễm cũng cảm thấy bản thân có hơi quá đáng, vừa định hoàn hoãn lại, liền nhìn thấy sâu trong bóng tối có một bóng người xông ra: “Cẩn thận! ! !”

Mái tóc ma nữ như vật sống, lập tức leo lên cẳng chân Phó Vân Thu.

Phương Diễm nhanh tay lẹ mắt rút một tấm bùa ra, một tường chắn màu lam bao quanh bọn họ, trong nháy mắt bảo vệ Phó Vân Thu.

Kiều Dặc Chu trợn tròn mắt, thì ra là có bùa bảo mệnh!

Mặc dù vậy tóc dài màu đen vẫn chặt chẽ quấn lấy cẳng chân Phó Vân Thu, căn bản không chịu buông ra, càng vặn chặt hơn, tựa hồ muốn vặn đứt chân Phó Vân Thu.

Hai bên cùng kéo, không ai nhường ai. Phương Diễm quyết định nhanh chóng nói: “Vương Cường, dùng bao tay phòng hộ, thử một chút xem có thể đánh ma nữ trong cơ thể Lý Mặc ra không! !”

Năm ngón tay Vương Cường nắm thành quyền, đánh mạnh vào người ma nữ. Ma nữ bị đánh lui mấy bước, trước mặt xuất hiện hai bóng mờ —— không chỉ hồn ma nữ bị đánh ra, mà hồn của Lý Mặc cũng tương tự!

Hiện tại hai cái bóng mờ chồng lên nhau, căn bản không có cách nào tách ra!

Mắt Vương Cường đỏ ngầu: “Đội trưởng, đánh không ra, bây giờ nên làm gì?”

Đúng lúc này, trong bóng tối xuất hiện một âm thanh cực kỳ chói tai, từ phương xa truyền đến, như tiếng dao bổ củi ma sát lên phiến đá, ca —— ca —— ca ——

Ma nữ giống như bị kinh hãi, cũng không lo gϊếŧ người nữa, lập tức buông lỏng mái tóc. Ma nữ một lần nữa nhập vào trong thân thể Lý Mặc, trong giây lát biến mất trước mặt mọi người.

Kiều Dặc Chu nhìn ra phía sau, trong bóng tối có vô số ánh sáng từ đèn pin tiến lại gần.

Cách đó không xa, một người đàn ông cao lớn cầm dao bổ củi đi về phía bọn họ. Dao bổ củi lướt qua tảng đá, ma sát thành từng tiếng chói tai.

Lúc này mưa cuối cùng cũng ngừng, mượn ánh sáng từ đèn pin, khung cảnh xung quanh mới dần dần hiện rõ.

Vô số phần mộ ở bên trong một mảnh đất hoang, giấy trắng bên trên đều bị phá hỏng, người chết ngay cả họ tên cũng không có. Từ đường lẻ loi đứng sừng sững ở nơi này, kề bên một dòng sông hôi hám.

… dòng sông màu đen?

Đáy lòng Kiều Dặc Chu lạnh lẽo, không vì nhìn thấy có người xuất hiện mà vui sướиɠ, chỉ cảm thấy một luồng ớn lạnh đến tận xương.

Thôn dân đang rầm rầm rì rì thảo luận ——

“Cây hòe ngã xuống?”

“Không được, không thể để bọn họ phát hiện bí mật này.”

“Gϊếŧ bọn họ!”

Cây hòe?

Kiều Dặc Chu nhìn ra phía sau, chỉ thấy cây hòe vừa nãy mới ngã xuống, treo đầy vải màu đỏ, mỗi một dải đều viết một cái tên, như thay thế cho mộ bia bên ngoài.

Nguy hiểm đang từng bước lại gần, đã không thể lui bước được nữa.

Hai bên bờ sông nổi lên từng lớp sương dày, làm cho toàn bộ từ đường như bị vây chìm trong bầu không khí buồn ngủ.

Bài hát du dương quỷ dị truyền đến từ bên trong ——

“Đung đưa, đung đưa.

Sao, trăng, mây ngủ…”

Bài hát này ngữ điệu nhẹ nhàng chậm rãi, âm thanh lại vô cùng thô ráp, giống như khúc hát đòi mạng đến từ địa ngục.

Mấy thôn dân bị dọa đến mức tái xanh: “Đúng là giọng hát của ma quỷ! Mau làm cho nàng câm miệng!”

Bọn họ cố gắng tìm biện pháp, lúc này mới phát hiện, từ đường bị cây hòe ngã đè xuống chỉ còn lại bức tường, mái ngói vỡ vụn thành một đống hỗn độn. Thấy tình hình này, các thôn dân đều trở nên đau khổ tuyệt vọng.

“Không ngăn lại được, không ngăn lại được.”

"Đồ vật bên trong, sắp thoát ra rồi.”

“Đều là tại bọn chúng!”

Trong mắt thôn dân ai nấy đều đỏ sậm, giống như du hồn phiêu đãng trong đêm đen, làm gì còn chỗ nào giống con người?

Tên đàn ông cao to cầm dao bổ củi xông tới, quai hàm là một bộ râu quai nón, lộ ra cánh tay tràn đầy cơ bắp. Hai mắt gã lộ ra vẻ hung ác, đi về phía Kiều Dặc Chu chém một đao xuống.

Mây đen tản đi, vầng trăng sáng dần dần lộ ra.

Sương mù dày đặc chỉ mới xuất hiện, chưa hoàn toàn che phủ tầm mắt. Dựa vào ánh sáng yếu ớt này, Kiều Dặc Chu nhìn thấy bóng người chợt lóe lên, nhanh chóng xông về phía hắn.

Hai người bốn mắt đối diện, hắn chỉ thấy đôi mắt hung dữ như ác thú của đối phương.

Trong phút chốc, sợ hãi như những con sâu nhỏ, toàn bộ bò lên trên người.

“A ————!”