Chương 21: Liễu Cát

Phong Dương phải mất một lúc mới khôi phục lại bình tĩnh, tiến lên, đi lòng vòng quan sát từ trên xuống dưới, " Nương nương, hắn là gì của ta? "

" Hắn là đệ đệ của ngươi. " Uyển phi bĩnh tĩnh trả lời, mắt vẫn không ngừng quan sát Phong Dương.

" Khụ khụ… " Phong Dương lần nữa sặc nước miếng, nhìn Liễu Cát bằng ánh mắt cổ quái: " Không phải lừa người chứ! "

" Sao ngươi lại nói ta lừa ngươi. " Uyển phi nhíu mày nhìn Phong Dương.

" Hắn nếu là đệ đệ ta thì ít nhất cũng phải giống ca ca chứ, đây một chút cũng không giống, hắn đây chỉ thuộc hàng trung phẩm mà thôi, ca ca Phong Lãng của ta nha, sắc đẹp là trên cực phẩm a. " Phong Dương bĩu môi nói.

" Ca ca? " Uyển phi cùng Liễu Cát khó hiểu nhìn Phong Dương.

" Đúng vậy, ca ca mặc dù cùng ta không phải song bào thai, nhưng huynh ấy cũng giống ta đến năm sáu phần, vừa thông minh, tài giỏi, vừa có sắc đẹp yêu mị không biết bao nhiêu nữ nhân phải đỗ gục dưới chân huynh ấy… " Phong Dương tự hào nói, sau lại lầm bầm lầu bầu, bất mãn nhìn Liễu Cát: " Ai như hắn, sắc đẹp chỉ đến trung phẩm, khi chất cũng không giống với ca ca tí nào. "

Uyển phi mím cười nhìn Phong Dương. Liễu Thanh đỏ mặt nhìn Phong Dương.

Bỗng Phong Dương nhớ ra cái gì, huýnh tay vào ngực Liễu Cát một cái, cười gian hỏi: " Nè, nếu ngươi đã là đệ đệ của ta, vậy sao lại hận ta? " Nghĩ một lát rồi nói: " Có phải Liễu Thanh kia gϊếŧ thê tử của ngươi nên ngươi mới hận nàng ta? "

Liễu Cát mở miệng: " Không phải. "

" A ~~~ Ta biết rồi… " Phong Dương thâm úy nhìn Liễu Cát, lộ ra một nụ cười không đứng đắn: " Có phải ngươi thầm mến tỷ tỷ ngươi, nhưng tỷ tỷ ngươi lại tuyệt tình từ chối. Rồi vào một ngày trăng thanh, ngươi phát hiện tỷ tỷ ngươi cùng một người đàn ông khác đang cùng nhau trên giường trải qua một đêm xuân tiêu, thế là từ đó, người yêu không được liền chuyển sang hận, muốn gϊếŧ tỷ tỷ để giải hận trong lòng. "

Uyển phi cùng Liễu Cát nghe xong mặt ai nấy cũng đều đỏ lên.

Vô sỉ ! Uyển phi thầm mắng Phong Dương trong lòng, sao từ trước tới giờ nàng lại không nhân ra, Phong Dương nguyên lai lại có bản mặt này.

Mặt Liễu Cát đã sớm đã đỏ vì xấu hổ, phần lớn tức giận. Hắn có thể chắc chắn rằng, người trước này không phải tỷ tỷ của hắn, bởi vì tỷ tỷ của hắn sẽ không bao giờ nói chuyện không biết liêm sĩ như vậy. Hắn cắn chặt răng, nói: " Cái này…, càng không đúng. "

" A… Vậy thì vì sao? " Phong Dương gãi gãi đầu, tỏ vẻ không hiểu. Thật ra là nàng cố tình chọc tức Liễu Cát, nhìn biểu cảm giận đến đỏ mặt cùng nghiến răng nghiến lợi kia, Phong Dương trong lòng giơ hai ngón tay hình chữ V, ha hả cười.

Uyển phi sao lại không nhìn ra được Phong Dương đang cười sung sướиɠ trong lòng, Uyển phi thật có chút buồn cười, người này thật sự…chẳng ra làm sao. Nàng quay đầu nhìn Liễu Cát, " Tự ngươi nói đi. "

" Vâng. " Liễu Cát quỳ trên mặt đất, ngữ khí cung kính trả lời. Quay đầu nhìn Phong Dương, lại là vẻ mặt khác: " Nô tài cùng Liễu Thanh đều là người hầu của Mộ Dung gia, một nhà từ trên xuống dưới được Mộ Dung gia đại ân mới có thể giữ mạng. Nghe nói nương nương bị đày vào lãnh cung đều do Liễu Thanh âm thầm bị người sai khiến hãm hại, đương nhiên nô tài trong lòng phẫn nộ, hận không thể gϊếŧ Liễu Thanh, thay nương nương lấy lại công bằng. "

" Chỉ vậy thôi? " Phong Dương bĩu môi, có chút bất mãn với lý do này. Nàng còn tưởng là nguyên nhân gì lớn lắm chứ, như vậy chẳng phải sẽ có kịch hay để xem, ai ngờ…Phong Dương nhìn Liễu Cát bằng ánh mắt đầy thất vọng.

Uyển phi thật hết cách với Phong Dương, người này không lẽ còn muốn Liễu Thanh phạm tội gì lớn hơn?

" Nói vậy ngươi cũng nên hiểu, Liễu Thanh đã chết, bất luận nàng từng làm gì, ngươi cũng không cần giận chó đánh mèo lên Phong Dương. Hai tháng nay, nếu không có nàng hầu hạ, chỉ sợ bổn cung cũng không chịu được tới ngày hôm nay. " Uyển phi nói xong phất tay, ý bảo Liễu Cát đứng lên.

Liễu Cát lúc này mới đứng dậy, đi đến bên cạnh Phong Dương. Tuy rằng mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng tự hỏi lương tâm, nhưng Phong Dương vẫn có thể thấy rõ hắn đối với nàng còn rất kinh ngạc. Cái này cũng khó trách, tỷ tỷ ruột tự dưng biến thành một người xa lạ, dù là ai cũng có chút không chấp nhận được. Nghĩ vậy, liền vỗ vỗ vai của Liễu Cát, an ủi:

" Ta biết ngươi không thể nào chấp nhận ta, cũng không thể trách ta, muốn trách thì tới Phật tự mà oán cái lão già phật tổ ấy, chính hắn là ngươi ném ta tới đây, đương nhiên Liễu Thanh chết cũng là do sắp xếp của lão…Tỷ tỷ ngươi chết đi sẽ xuống địa phủ, chắc chắn lão phật tổ đã nói với Diêm Dương ban cho nàng một cuộc sống tốt đẹp vào kiếp khác rồi yên tâm. "

Liễu Cát nhìn Phong Dương nói như đúng rồi cũng không biết nói gì, mặt có chút tối lại.

Uyển phi lắc đầu bất đắc dĩ, mở miệng: " Liễu Cát hiện tại là thái giám ở Thiên Hoa Các, nơi đó là chỗ ở của Tần Chiêu Nghi. Hôm nay bổn cung gọi hắn tới là muốn cởi bỏ mâu thuẫn giữa hai ngươi. Vạn nhất bổn cung có chuyện gì, tỷ đệ các ngươi cũng sẽ không tự gϊếŧ lẫn nhau. "

Phong Dương đương nhiên biết, những lời này của Uyển phi là nói với nàng. Phong Dương không nói gì, chỉ chăm chú nhìn vào Uyển phi.

Liễu Cát nghe vậy, vội vàng quỳ xuống: " Nương nương, người ngàn vạn phải bảo trong phượng thể! Có gì dặn dò nương nương cứ việc để nô tài đi làm, cho dù nước sôi lửa bỏng nô tài cũng không từ chối. "

Uyển phi khoát tay ý bảo Liễu Cát đứng lên: " Bổn cubg biết ngươi trung tâm. Có điều bổn cung nay mệt mỏi, hậu cung thị thị phi phi bổn cung không muốn tiếp tục tham dự. Sau này các ngươi ra sao, cũng chỉ có thể xem vận mệnh của chính mình. Bổn cung sẽ nói với trong nhà, đối xử thật tốt với cha mẹ các ngươi. " Nói xong liền khoát tay ý bảo bọn hắn có thể lui xuống.

Liễu Cát còn muốn nói tiếp, nhưng thời gian dài làm nô tài, hắn đương nhiên hiểu rõ chủ tử đã không muốn tiếp tục đối thoại, nhất định phải kết thúc, nên chỉ đành vâng lời lui xuống.

Phong Dương thâm úy nhìn Uyển phi một lúc, ánh mắt không chút độ ấm, ngữ khí nghiêm túc mà lạnh lùng: " Mong nương nương nhớ kĩ những điều nô tỳ đã nói với người. "

Nói xong không nhìn Uyển phi lấy một cái, xoay người rời đi.

Uyển phi có chút không thích ứng được với sự lạnh nhạt kia của Phong Dương, nàng đã sớm quen được Phong Dương ôn nhu chăm sóc, hầu hạ. Nhưng lời nói lúc nãy lại thật lạnh, thật xa cách.