Chương 32

Ngày hôm sau, chị Dương đến chở Lý A Hổ và Hoàng Lão Tam ra ngoài bắt tôm hùm đất, Lục Trì tự mình đi mở quầy hàng. Hắn thậm chí còn giấu một cái gậy gỗ ở bên dưới sạp đồ ăn, thế nhưng chờ đến tận lúc Lục Trì bán hết đồ ăn, đến khi đóng quán cũng không thấy Hôi Lang và đám đàn em xuất hiện.

Lúc hắn dọn quán vẫn còn sớm, sau khi trở về liền lên cửa hàng hệ thống mua một quả sầu riêng, dựa theo công thức chuẩn bị làm món bánh ngàn lớp vị sầu riêng đã hứa với 385.

Bí quyết của món bánh ngàn lớp này là ở chỗ, khi phết bánh phải cực kỳ kiên nhẫn. Nếu bột quá đặc thì bánh sẽ bị cứng, không ngon. Bột quá nở thì lại không dễ tạo hình. Lúc nướng cũng phải cẩn thận, lửa lớn quá hay thời gian dài hơn đều dễ cháy bánh, mà thời gian ngắn quá thì bánh lại dễ gãy.

Lục Trì làm thử mấy lần, tráng hỏng mấy lớp bánh kếp, cuối cùng cũng làm ra được một cái vỏ bánh hoàn mỹ. Vỏ bánh hơi mỏng lại có chút dai, nhìn dưới ánh sáng có vẻ trong mờ mờ, còn có mùi hương ngòn ngọt của trứng gà, bơ và sữa.

Tráng xong vỏ bánh, mọi việc đều trở nên đơn giản hơn rất nhiều. Sầu riêng bóc vỏ, nghiền thành hỗn hợp sền sệt, cho thêm kem tươi vào để đánh đều. Cuối cùng, chính là một lớp vỏ bánh lại phết một lớp nhân kem sầu riêng, phết hơi mỏng thôi là được.

Đương nhiên, gọi là bánh ngàn tầng vậy thôi chứ bình thường cũng chỉ có vài lớp bánh, nhiều cũng chỉ hơn chục lớp.

Lục Trì chuẩn bị tương đối nhiều, đủ làm được hai cái. Lúc làm cái đầu tiên hắn còn hơi thiếu kinh nghiệm, kem sầu riêng phết hơi dày, phết đến bảy tầng thì không gấp lại được nữa. Cái thứ hai hắn có kinh nghiệm hơn rồi, lớp kem được phết mỏng và đều tay, thành công xếp thành mười bốn tầng.

Lục Trì đem hai chiếc bánh ngàn lớp nhân sầu riêng bỏ vào trong tủ lạnh siêu cấp để làm mát một chút, chờ kem thành hình mới cắt ra.

Thừa dịp này, Lục Trì liền đi làm bữa tối. Hôm nay chị Dương cũng muốn ở lại ăn cơm, cho nên hắn làm thêm hai món nữa.

Chờ chị Dương cũng Lý A Hổ và Hoàng Lão Tam thắng lợi trở về, thức ăn với bánh ngàn lớp sầu riêng đã cắt sẵn đều đã được xếp lên trên bàn. Lục Trì đã đưa 385 ăn thử trước, chính mình cũng nếm thử một miếng, cảm giác hương vị cũng không tệ lắm.

Nhưng mà…

Chị Dương mặt đầy khϊếp sợ: “Mẹ nó! Cái mùi gì đây?”

Lý A Hổ bịt mũi: “Đậu xanh! Lục Trì ngươi làm cái gì vậy? Sao lại thối vậy hả?”

Hoàng Lão Tam lại khịt khịt mũi: “Hả? Ta lại cảm thấy mùi phân này cũng thơm mà ~”

Lục Trì: …

Lập tức hết hứng ăn.

Sầu riêng đúng là một loại trái cây thần kỳ. Người thích thì cảm thấy cực kỳ thơm, mà ai không thích chỉ cảm thấy nó cực kỳ nặng mùi. Mà ba con ma dưới sự giới thiệu nhiệt tình của Lục Trì cũng cố lấy hết sức can đảm đi nếm thử một miếng bánh sầu riêng ngàn lớp.

Cuối cùng, chị Dương và Hoàng Lão Tam cũng có thể chấp nhận hương vị sầu riêng, thậm chí Hoàng Lão Tam còn cực kỳ thích. Chỉ có Lý A Hổ là có thế nào cũng không tiếp nhận được.

Sau bữa tối còn lại một chiếc bánh sầu riêng ngàn lớp, Lục Trì đem nó lên bán trên cửa hàng, niêm yết giá 300 đồng vàng. Cái giá này có thể coi là rất cao, nhưng rất nhanh đã bán được.

Chuyện này làm cho Lục Trì nghĩ đến khả năng chuyên làm bánh ngọt, bánh nướng các loại để bán tại cửa hàng giao dịch, nhưng lại nghĩ đến mua nguyên liệu ban đầu đã rất tốn tiền, lại còn đòi hỏi phải dùng nhiều công cụ, quá trình làm bánh còn rắc rối phức tạp, tiêu tốn thời gian. Vayah nên hắn chỉ có thể từ bỏ ý tưởng này. Thỉnh thoảng làm cho mọi người ăn thử một lần thì được, chuyên môn làm thì thôi quên đi.

Chê cười mất rồi - “Đường nướng bánh mì sâu như biển, Từ đây phá của không nghĩ nhiều.”

Chị Dương ăn cơm tối xong cũng không rời đi ngay, mà ở lại hỏi bọn họ về kế hoạch chuẩn bị cho lễ hội Ma Thần.

Lục Trì lúc này mới biết, hai ngày sau là Lễ hội Ma Thần. Đây chính là ngày hội cực kỳ quan trọng đối với toàn bộ Ma tộc, nghe nói chính là sinh nhật của Ma thần đại nhân. Bởi vậy, mỗi năm Ma giới sẽ có một lễ hội kéo dài năm ngày liên tục để ăn mừng.

Lý A Hổ và Hoàng Lão Tam đều tính quay lại thôn Lý Hà để tham gia lễ hội Ma Thần của thôn, còn hỏi Lục Trì có muốn trở về cùng nhau không. Hắn lắc lắc đầu, quyết định ở lại huyện thành.

Buổi chiều trước khi diễn ra Lễ hội Ma Thần, lúc chị Dương lên huyện thành để sắm sửa, Lục Trì đã cho Lý A Hổ và Hoàng Lão Tam được nghỉ sớm để đi cùng chị Dương về nhà.

Hắn nghe chủ gánh hàng rong bên cạnh nói, vào lúc diễn ra lễ hội, cả chợ không có ma nào ra ngoài buôn bán, hắn ta cũng sẽ nghỉ ngơi ở nhà. Nhưng mà Lục Trì lại không hề có ý định nghỉ ngơi, huyện Hoắc Chu cũng không có hoạt động giải trí nào thú vị. Hắn đã quen với việc bận rộn, nếu không mở hàng, hắn cũng nhàm chán không có gì làm.

Sáng sớm hôm sau, Lục Trì vừa tỉnh dậy, ngoài trời vẫn còn tối đen như mực, đột nhiên có một chùm pháo hoa xé toạc màn đêm bay thằng lên trời. Sau đó âm thanh “piu… bùm” vang lên liên tiếp, không khí tràn ngập mùi lưu huỳnh, làm Lục Trì bỗng nhiên hoảng hốt, có cảm giác như được trở về với cố hương, một vùng quê ở Sơn Hải quốc vào dịp tết Nguyên đán vậy.

Chờ hắn hết ngẩn ngơ thì loạt pháo hoa cũng đã kết thúc, hắn liền dậy đẩy quầy đồ ăn ra cửa. Trên đường, nơi nơi găng đèn kết hoa, hai bên đường còn có hàng dài ma tộc ăn mặc trang phục lỗng lẫy, ca hát nhảy múa hết sức vui vẻ.

Lúc đến chợ mới thấy, đúng như lời chủ gánh hàng rong bên cạnh, hôm nay quả nhiên chỉ có dăm ba quầy hàng linh tinh, ma tới mua hàng cũng rất ít. Quầy hàng của Lục Trì cũng hiếm khi mà không có ai tới hỏi thăm.

Chờ đến gần giữa trưa, Lục Trì mới chỉ bán được hơn một cân thịt bò hầm. Thấy có vẻ không buôn bán được gì, hắn đang chuẩn bị dọn sạp đi về thì lại thấy một Trường Vĩ Ma đang hoảng hốt chạy về phía này. Nhìn thấy quầy hàng của Lục Trì thì mắt lập tức sáng bừng lên, chưa đến gần đã hô to: “Ông chủ! Ngươi còn bao nhiêu món? Ta mua hết!”

Lục Trì: “???” Hả? Dứt khoát như thế sao?

Lục Trì có chút không thể tin được. Hắn còn đang định đem số đồ ăn còn lại lên cửa hàng giao dịch đẻ bán, kết quả lại xuất hiện một vị khách bất ngờ đòi bao hết?

Tuy nhiên, sau khi trao đổi với vị Trường Vĩ Ma này, Lục Trì mới phát hiện đối phương thực sự không nói đùa. Hóa ra y chính là quản lý của một nhà hàng, chính là nhà hàng mà Lục Trì và chị Dương đến ăn nhưng không được kia. Nhà hàng bọn họ hôm nay phải chuẩn bị một yến hội mấy bàn khách quan trọng. Trong số những ma tham gia bỗng có một ma vô tình nhắc tới món hầm nhà Lục Trì, nói chúng ngon hơn món ăn nhà hàng nấu rất nhiều, sau đó còn nhờ nhân viên nhà hàng đi mua về.

Hiện tại nhóm Ma tộc đang tham gia yến tiệc đều vừa ăn vừa ngóng món ăn của Lục Trì, phải nói là thời gian cực kỳ khẩn cấp.

Sau khi Lục Trì hiểu rõ nguyên do, liền đẩy quầy hàng của mình cũng vị quản lý kia đi về phía nhà hàng. Đến nơi, quả thực có người ra mua hết số đồ ăn của Lục Trì, đồng thời sai những ma khác đến dọn đĩa mang ra cho khách.

Quản lý không những trả cho Lục Trì toàn bộ số tiền mua món hầm của hắn, còn nói bốn ngày tới đây, mỗi buổi sáng hắn đều gửi thật nhiều phá lấu đến, y sẽ mua hết.

Lục Trì có chút khó mà tin được. Cho dù hiện tại hắn có được thiên phú “may mắn” thì miếng bánh từ trên trời này rơi xuống cũng quá trùng hợp rồi. Lúc hắn quay người, vờ như vô tình mà lơ đãng hướng lầu hai liếc mắt một cái, quả nhiên nhìn thấy ở khe cửa của một phòng riêng nào đó, vụt qua một cái bóng màu đen…

Cái tai to tròn dễ thương kia, rất có tính nhận diện đó nha.

Lục Trì cong cong khóe miệng, cũng không đi tìm A Hùng mà trực tiếp rời đi. Hắn có thể thấy được, A Hùng là Ma Thần đại nhan, ở nhà hàng cao cấp tham gia một yến hội xa hoa cũng hết sức bình thường, biết đâu còn phải xã giao với những Ma tộc cấp cao khác. Việc của hắn bây giờ là quay về, chuẩn bị món gì đó thật ngon để cảm tạ nó đã đem lại công việc kinh doanh cho mình.

Trong ghế lô trên tầng hai, A Hùng len lén nhìn trộm qua khung cửa sổ xem Lục Trì đang đẩy xe hàng đi xa, không khỏi vỗ vỗ ngực. Tuy rằng thần niệm thể của nó không có trái tim, nhưng thời điểm vừa nãy Lục Trì nhìn lên trên lầu hai, nó vẫn cảm thấy l*иg ngực mình “bùm bùm” mà nhảy lên dữ dội. Không biết Lục Trì có nhìn thấy mình không nhỉ? Hắn có biết là mình giới thiệu công việc cho hắn không ta?

Hắn chắc là không biết đâu nhỉ? Chỉ là không biết vì sao, vừa nghĩ thế lại cảm thấy có chút không cam lòng.

Nhưng Lục Trì thông minh như vậy cơ mà, biết đâu hắn có thể đoán được thì sao? Nhưng như vậy thì…

Ây dà, không phải đã nói sau này sẽ không tiếp xúc với hắn nữa sao? Còn ở đây rối rắm cái gì không biết?

Lúc này, nhân viên phục vụ của nhà hàng đã đem phá lấu bưng lên, nhóm độc giác ma và chiến võ ma đnag ngồi đang gấp không nhịn được mà vội vàng nếm thử, còn nhiệt tình mời A Hùng ăn chung.

“Ma Thần đại nhân, ngài nói thật không sai! Món phá lấu này ăn thực sự rất ngon nha!”

“Đúng đúng, món ngon như này ở Ma đô chúng ta còn chưa có ăn qua đâu.”

“Đừng nói Ma đô, từ khi ta sinh ra đến giờ ta còn chưa ăn qua món nào ngon như này đâu.”

“Ma Thần đại nhân anh minh, ngài thật tốt với chúng ta quá đi…”

A Khắc Tư không ở đây, bonh họ cũng không dám suy nghĩ lung tung xem vì sao Ma Thần đại nhân lại cố ý nói muốn ăn phá lấu nhà Lục Trì. Hóa ra Ma Thần đại nhân thực sự là rất săn sóc, có món ngon còn không quên chia sẻ với bọn họ.

Hai ngày tiếp theo, Lục Trì cũng khoogn đi bày quán nữa, mà mỗi buổi sáng đều đem phá lấu đã làm sẵn đến nhà hàng. Buổi chiều về nhà ngủ một giấc, dậy lại nghiên cứu công thức nấu ăn. Có đôi khi làm ra một bàn lớn đồ ăn, mình hắn ăn không hết, liền đút cho 385 ăn, không thì đóng gói tặng 006, hoặc là đem lên cửa hàng cho miễn phí ăn thử, với yêu cầu ăn thử xong phải viết một bình luận ít nhất hai mươi chữ. Làm như thế cũng rất được hoan nghênh, kéo theo doanh số của những sản phẩm khác cũng tăng không ít.

Sau khi chuyển đến huyện thành được mấy tháng, tốc độ thăng cấp của Lục Trì chậm lại rõ rệt. Không phải vì hắn lơi lỏng, lười biếng mà là cấp càng cao thì càng khó thăng cấp. Hiện tại, cấp bậc cá nhân của hắn chỉ mới tăng được một bậc, là LV5 (267.923/10.000.000), tài sản cá nhân là 6581465 đồng vàng. Tuy rằng gần đây hắn rất chăm chỉ nghiên cứu món mới, nhưng thực đơn Tiểu trù thần cũng chỉ tăng được hai cấp lên LV7 (247/320).

Hôm nay theo thông lệ là ngày cuối cùng giao đồ ăn cho nhà hàng, Lục Trì buổi sáng đem đồ ăn sang. Quản lý nhà hàng sau khi thanh toán tiền còn hỏi phương thức liên hệ của Lục Trì, về sau có việc cần thiết còn có thể tìm hắn mua. Lục Trì đưa y địa chỉ mình thường ngày hay bày quán, nói có việc thì cứ đến tìm.

Đúng lúc Lục Trì đang chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên từ trên tầng hai có một Chiến Võ Ma trông quen quen đang đi xuống, gã nhìn thấy Lục Trì cũng có chút bất ngờ, lập tức hỏi: “Ta nói mà, bảo sao nghe cái tên Lục Trì này có chút quen tai, hóa ra là ngươi?”

Không phải ta. Lần trước cho ngươi leo cây không phải là ta.

Lục Trì lộ ra một nụ cười xấu hổ mà không mất lễ phép, chào hỏi: “Huyện trưởng Liệp Báo, lâu rồi không gặp.”