Chương 53

Nhiều khi chúng ta không kiểm soát được các phản ứng sinh lý của bản thân.

….Ví dụ, lúc này A Hùng đỏ mặt.

… Một ví dụ khác là Lục Trì đang chảy máu mũi mất kiểm soát.

Khung cảnh nhất thời có chút hỗn loạn, mặc dù chỉ có hai người họ trong căn phòng rộng rãi này.

Lục Trì bịt mũi lắp bắp nói: "A Hùng, ngươi, ngươi... ngươi trước mặc quần áo vào đi, chúng ta, ta, ta, ăn chút gì đi ~"

A Hùng đỏ mặt cài cúc quần áo lại, nhưng hành động của hắn lại không hợp với khuôn mặt đỏ bừng của hắn, hắn lướt qua bụng dưới của Lục Trì, như đang lẩm bẩm: "Hoá ra cũng không phải là không thể ~"

… Suýt chút nữa khiến Lục Trì phá phòng ngự, khiến hắn không biết làm sao.

Chàng thanh niên trước mặt có thực sự là A Hùng không?

Hoá ra ngươi là A Hùng như vậy?

Lục Trì rửa mặt bằng nước lạnh trong phòng tắm gần mười phút, mãi mới ngừng chảy máu mũi, áp chế những phản ứng sinh lý khác, sau đó mới cầm khăn khô đi ra khỏi phòng tắm.

Quả nhiên, mái tóc dài của A Hùng vẫn còn ướt, mặc dù đã mặc quần áo vào, nhưng lần này hắn lại lười biếng nằm bò ra bàn, không có ý định lau tóc.

Lục Trì trực tiếp đi tới, vén tóc dài của Hùng lên, nói: "Ta chải đầu giúp ngươi."

A Hùng lười biếng "ừm" một tiếng, không nhúc nhích, để mặc cho Lục Trì vuốt mái tóc dài của mình.

Ánh tà dương xuyên qua cửa sổ chiếu vào căn phòng, trời đã hơi tối, Lục Trì và A Hùng không nói gì, trong giây lát, cả thế giới yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng sột soạt của khăn tắm cọ xát với tóc.

Sau khi cẩn thận lau khô tóc cho A Hùng, Lục Trì lấy bánh mây, sữa trân châu từ tủ lạnh siêu cấp ra, đặt trước mặt A Hùng, hỏi: "A Hùng, có chuyện gì à? Cí thể nói cho ta biết không?"

Không phải Lục Trì đứng núi này trông núi nọ, cũng không phải hắn không có sự bốc đồng trong tình yêu, nhưng lúc nãy khi chải tóc cho A Hùng, hắn nhìn chằm chằm vành tai ửng đỏ của A Hùng, chợt hiểu ra không phải A Hùng giả vờ ngượng ngùng, nhưng hắn đột nhiên ra quyết định táo bạo như vậy, chỉ có thể chứng minh có thể hắn đang chuẩn bị làm những việc còn táo bạo hơn, đó chưa hẳn là một điều tốt.

A Hùng không trả lời ngay, mà cắn một miếng bánh mây lớn, sau đó uống một ngụm lớn trà sữa trân châu, sau đó hài lòng cảm thán, rồi mới mở miệng nói: “Lục Trì, đồ ăn ngươi làm thật sự càng ngày càng ngon, đúng là khiến ta không nỡ!"

Tim Lục Trì đập lỡ nhịp, hắn nhìn chăm chú A Hùng, sợ bỏ sót bất kỳ một biểu cảm hoặc chi tiết nào đó

A Hùng cắn viên trân châu trong trà sữa, nói: "Trong khoảng thời gian này, ta dẫn đám ma độc giác trẻ trong Thần Giới Đường đã có chút thành quả, trong đó có hai đứa thể hiện rất tốt, nói không chừng một năm nữa, chúng có thể tự đứng một mình. Ta định một thời gian nữa sẽ lại tới Dị ma giới, ta….ta và Thập Thất ca đã thoả thuận rồi, nếu ta không về được, hắn sẽ thay chức Ma Thần giúp ta trước khi chúng có thể kế vị."

Lục Trì không nói gì, mà chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm vào A Hùng không chớp mắt.

A Hùng bỗng nhiên nở nụ cười, nói: "Thật ra ta phải cảm ơn ngươi, nếu không có thuốc của ngươi, vết thương của ta không lành nhanh như vậy, nếu vết thương không lành, thực lực của ta chưa hồi phục hoàn toàn, cho nên ta không dám đi tới Dị ma giới. Cho nên... Lục Trì, ngươi thích ta đúng không? Nếu muốn ta, trước khi tới Dị ma giới, ta có thể ..."

Lục Trì giơ tay nắm tay A Hùng, giọng điệu hơi trầm, không nghe ra hắn đang vui hay giận, hắn hỏi: “Có phải ngươi đã chuẩn bị xong hết rồi không?"

A Hùng cũng không giấu giếm, hoặc là nên nói chuyện tới nước này hắn không cần giấu diếm: "Ta đã viết hai tờ di chúc, một tờ ở chỗ A Khắc Tư, còn có một tờ ở chỗ Thập Thất ca, bên trên di chúc viết ta tặng cả trang viên và nhà hàng A Hùng cho ngươi, còn các tài sản khác do ới A Khắc Tư quản lý, tất cả lợi nhuận đều quyên góp cho Thần Giới Đường, nếu ngươi…”

"A Hùng!" Lục Trì đột nhiên ngắt lời A Hùng, hắn bị hai chữ “di chúc” trong miệng A Hùng đâm rất đau, nên giọng hắn lúc này không hề dịu dàng chút nào, thậm chí còn tức giận: "Cho nên ngươi muốn lên giường với ta chỉ vì cảm ơn, báo đáp ta? Nếu chỉ như thế, thì không cần, đúng là ta thích ngươi, nhưng chắc chắn không phải vì lên giường với ngươi, mà muốn ở với ngươi cả đời, trang viên của ngươi ta không thèm, ngươi cũng đừng có nói di chúc với không di chúc, ta không muốn nghe!”

"Nhưng mà…"

A Hùng định mở miệng giải thích, nhưng lại bị Lục Trì mạnh mẽ cắt ngang: "Ta biết ngươi là Ma Thần đại nhân phải gánh vác rất nhiều trách nhiệm, ta không thể ngăn cản ngươi làm những gì ngươi muốn, nhưng nếu ngươi thật lòng với ta dù chỉ một chút, ta mong là ngươi có thể thẳng thắn nói với ta, ít nhất hãy để â nghĩ giúp ngươi, dù hết cách, ta cũng có thể cùng đối mặt với ngươi, ta từng chết một lần, nếu ở cạnh ngươi, dù chết một lần nữa cũng không có gì khủng khϊếp.

Nhưng nếu ngươi còn giữ suy nghĩ này: ngươi cho rằng ngươi cho ta ngủ với ngươi mấy lần đã coi như cho ta lời giải thích, sau đó ngươi tới Dị ma giới, ta vẫn sống tốt ở Ma giới. Vậy hiện giờ ta đi, chúng ta sau này đừng gặp lại cũng đừng liên lạc nữa, cứ coi như chưa từng quen biết.”

A Hùng: "..."

Thấy A Hùng im lặng không nói, Lục Trì giơ chiếc vòng hoa văn ma thuật trên tay trái ra trước mặt A Hùng, buộc hắn phải đưa ra quyết định: “Hoặc giờ ngươi nói, hoặc ngươi lấy lại chiếc vòng hoa văn ma thuật này, ta đi ngay, đảm bảo sau này không làm phiền ngươi."

A Hùng lại nói: "..."

Họ bế tắc một lúc, mãi cho tới khi ánh tà dương ngoài cửa sổ lùi dần, đèn trong phòng chưa bật, trong bóng tối, Lục Trì như nhìn thấy tia nước lấp lánh trên đôi mắt màu tím của A Hùng, lập tức mềm lòng.

Hắn không ép A Hùng nữa, mà đưa tay ra ôm hắn vào lòng, một tay xoa gáy hắn: anh, "Được rồi được rồi, đừng buồn, ta sẽ không rời xa ngươi, ta không nỡ, thật đó, ngươi cũng đừng rời xa ta, được không?"

A Hùng sững người trong vòng tay của Lục Trì một lúc, sau đó từ từ đưa tay ra và ôm lại Lục Trì.

Cái ôm này kéo dài rất lâu, lâu đến nỗi thế giới hoàn toàn chìm vào bóng tối hoàn toàn, lâu đến mức trong bóng tối chỉ còn lại tiếng hít thở của nhau.

Thật lâu sau, cuối cùng A Hùng mới mở miệng nói nói, giọng hơi khàn: “Lần trước ta tới Dị ma giới là ba năm trước, nghe nói trước lúc ta đi có ma tộc khác tới Dị ma giới, muốn tìm được nơi thải khí điên, giải quyết vấn đề, nhưng họ đều đi mà không về, chỉ có ta may mắn, ta về rồi, nhưng bị thương, nên ba năm trước khi ngươi tới Ma đô, ta đã ngủ suốt lúc đó….”

Lục Trì lúc này mới nhớ tới, lần đầu tiên hắn gặp bản ma của A Hùng, trông A Hùng rất xanh xao gầy gò, nhưng sau này được hắn cho ăn thường xuyên, giờ trông đã khỏe mạnh hơn rất nhiều, hoá ra khoảng thời gian đó còn có ẩn tỉnh mà hắn không biết.

“Rốt cuộc Dị ma giới trông như thế nào?” Lục Trì thấy hơi khó hiểu.

A Hùng suy nghĩ một lúc rồi nói: “Dị ma ở đó trông khác chúng ta, mà khác giống ngươi, mà đây cũng là nguyên nhân khiến ta nghĩ ngươi tới từ Dị ma giới, nhưng cũng không giống hoàn toàn. Tuy đám dị ma đó không biết bay, nhưng họ có thể ngồi lên xe bay bay lên trời, nhà cũng rất lớn, cảm giác sắp lên tận trời, có những căn nhà còn có đèn nhiều màu ở bên ngoài, màn đêm sáng y như ban ngày. Đúng rồi, nhà của họ còn có trong phim, giống như phim trong phòng chiếu phim trong nhà hàng A Hùng. Hơn nữa vũ khí của bọn họ cũng rất lợi hại, lúc đó ta bị ánh sáng rất chói mắt bắn trúng, sau đó bị thương, suýt chút nữa không chạy thoát về Ma giới."

Lục Trì không khỏi chửi thề: "Mẹ kiếp, không lẽ ngươi đang nói súng laser?"

A Hùng sửng sốt: "Ngươi từng tới Dị ma giới?"

Lục Trì lắc đầu: "Không, nhưng trong thế giới ban đầu của ta, có rất nhiều tác phẩm viễn tưởng về công nghệ tương lai, ta cảm thấy giống với Dị ma giới ngươi đang kể."

Bây giờ, ngay cả A Hùng cũng nghi hoặc: "Cho nên thật ra ngươi cũng có thể là dị ma? Chỉ là dị ma lâu đời hơn?"

Lục Trì: "..."

Hắn thấy thấy vẫn cần phải đổi cách xưng hô với A Hùng: “Không, ở chỗ chúng ta, chúng ta không gọi bản thân là dị ma hay ma tộc, mà là con người. Chúng ta coi bản thân là một người."

“Ồ ~" A Hùng gật đầu: "Nhân loại cổ đại từ Dị ma giới?"

Lục Trì: "..." Thôi, xưng hô là gì cũng không quan trọng.

"A Hùng, cho ta chút thời gian!" hai tay Lục Trì đặt trên vai A Hùng, nghiêm túc nói: "Ba, không, hai tháng, đợi ta thêm hai tháng, tới lúc đó ta sẽ tới Dị ma giới với ngươi, được không?"

A Hùng hơi do dự, không phải hắn không đợi được hai tháng, mà hắn do dự có nên dẫn theo Lục Trì tới Dị ma giới hay không, dù sao nơi đó quá nguy hiểm.

Tuy nhiên, khi hắn thấy vẻ mặt nghiêm túc, kiên định của Lục Trì, nghĩ về những gì Lục Trì nói trước đóm nếu không cho hắn đối mặt chung thì từ giờ đừng gặp mặt nhau cũng đừng liên lạc với nhau nữa, A Hùng cuối cùng cũng gật đầu: "Được."

Sau khi thỏa thuận xong, một người một ma cùng nhau ăn bánh mây và trà sữa trân châu lạnh coi như bữa tối, sau đó Lục Trì không quay lại nhà hàng A Hùng nữa, mà ở lại trang viên, ngủ cùng giường với A Hùng.

Lục Trì cho rằng mối quan hệ của họ đã tiến một bước lớn, hôm nay họ không chỉ nói chuyện rõ ràng, mà hắn còn ôm được A Hùng, vì vậy khi lúc tối đi ngủ, hắn vẫn ôm A Hùng từ phía sau.

Đại khái là bởi vì lần đầu tiên nằm chung một giường, một người một ma đều hơi mất ngủ, đều đang đếm nhịp thở của đối phương, đếm hồi lâu mới phát hiện đối phương vẫn còn tỉnh.

"Cái này..." Trong bóng tối, A Hùng vặn vai, thì thầm: "Lục Trì, hay là…chúng ta làm đi?"

Lục Trì thở phì phò phả vào gáy A Hùng, nhưng lý trí lại kiềm chế nói: "Đừng nghịch, ngủ đi."

Không phải hắn không muốn, mà hắn không muốn tiến nhanh như vậy, một là hắn không muốn tỏ ra quá háo sắc, ngoài ra hắn cũng sợ A Hùng sau này sẽ lật mặt không nhận, âm thầm lẻn tới Dị ma giới.

A Hùng yếu ớt nói: "Nhưng ngươi cứ ôm ta như vậy ta cũng không thoải mái~"

Lục Trì: "..."

Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Chịu đựng đi”.

A Hùng: "Ồ ~"