Chương 52

Vào buổi chiều ngày thứ hai sau khi Lục Trì đến thăm Thần Giới Đường, Thập Thất ca dẫn vài ma độc giác gánh theo mấy trăm cân tôm hùm và tôm tít tới, khi thấy nhà hàng A Hùng là một toà nhà cao tầng, Thập Thất ca rất ngạc nhiên, hắn nhìn tấm biển hiệu cực lớn trước nhà hàng A Hùng rồi nhìn đôi giày cao su dài trên chân, nhất thời không biết mở miệng với AI ở cửa như nào.

May mắn thay, Lục Trì đã chào hỏi các nhân viên AI trước, khi Thập Thất ca chuẩn bị từ bỏ chuyện đi vào tìm Lục Trì, thì AI đã đến, hỏi: "Xin chào, cho hỏi có phải các vị muốn tìm ông chủ Lục bán tôm hùm và tôm tít ì không?"

Thập Thất ca ngơ ngác gật đầu: “À phải, nhưng ta…”

AI giơ tay ra mời khách, nói: "Vậy phiền các vị đi tới tôi ra bếp cân, chúng ta đã thông báo với ông chủ Lục rồi, ông chủ sẽ đến ngay thôi."

Thập Thất ca ngơ ngác đi theo AI rồi đi vào bếp, rồi có nhân viên AI chuyên phụ trách lấy nguyên liệu cân giúp, sau đó trả toàn bộ số tiền cho Thập Thất ca, chuyện này cũng do Lục Trì sắp xếp, các vấn đề liên quan đến tiền bạc, đều do nhân viên AI xử lý, có thể bớt chút ngượng ngùng.

Sau khi Thập Thất ca nhận tiền vẫn còn ngây người, không có phản ứng gì, cũng không ngờ mọi việc lại thuận lợi như vậy.

Chính vào lúc này, Lục Trì bị mắc kẹt một chút cũng đi tới phòng bếp, mỉm cười chào hỏi Thập Thất ca: "Thập Thất ca, ngươi tới thật rồi à? Thật tốt quá!"

Thập Thất ca xấu hổ gãi đầu: "Tiểu Lục ộ, không phải ông, ông chủ Lục, thật không ngờ nhà hàng của ngươi lại lớn như vậy, ta còn tưởng rằng là một nhà hàng nhỏ."

Lục Trì cười nói: "Thập Thất ca cứ gọi ta Tiểu Lục đi, không cần khách sáo, hôm qua ta bảo mời ngươi ăn cơm, các ngươi đi với ta đi."

Không chỉ có Thập Thất ca, mấy đứa ma độc giác còn lại cũng hơi gò bó, không tự nhiên, Lục Trì chỉ có thể đối xử với chúng bằng thái độ hòa nhã hơn hết mức có thể, theo Lục Trì, dù là Thập Thất ca hay những ma độc giác, đều là những tồn tại được ma tộc kính trọng.

Chỉ là truyền thống văn hóa của Ma giới chính là thế, Ma Thần Thập Thất ca đã nghỉ hưu và đám ma độc giác rất có khả năng sẽ trở thành Ma Thần tiếp theo đều rất khiêm tốn, không hề tỏ ra cao hơn ma tộc khác một bậc dù bản thân từng là Ma Thần có thể trở thành Ma Thần tiếp theo.

Sau khi Lục Trì đưa họ vào phòng riêng, hắn chỉ chỉ hỏi họ thích hay ghét món gì, sau đó hắn nhìn một bàn các món ăn chứ không yêu cầu họ gọi món, bởi vì thực đơn của nhà hàng A Hùng có ghi giá, mặc dù không tới mức đắt trên trời, nhưng để Thập Thất ca thấy sẽ bị áp lực.

Thật ra Lục Trì cũng khá tò mò, cũng là Ma Thần đại nhân, tại sao A Hùng có vẻ khá giàu có, còn Thập Thất ca ca lại nghèo... như vậy? Lẽ nào tài sản của Ma Thần đại nhân sẽ bị thu hồi khi về hưu?

Trong bữa ăn, Lục Trì nhờ người phục vụ AI mang đồ uống đến, sau khi Thập Thất ca uống vài ly rượu, trông hắn thoải mái hơn không ít, giọng nói cũng to hơn, nên nhìn Lục Trì nhân cơ hội hỏi ra vấn đề của hắn, sau đó thấy Thất ca vốn đang vui vẻ đột nhiên đỏ ửng mắt, khi hắn nói ra nguyên nhân, Lục Trì hoàn toàn cạn lời.

Nói một cách đơn giản, thiên phú của Ma Thần còn liên quan tới một số gen di truyền nhất định, cho nên có lẽ chỉ có một số gia tộc ma độc giác mới có thể sinh ra Ma Thần, một khi những gia tộc này phát hiện bọn trẻ có thiên phú Ma Thần, sẽ đưa chúng tới Thần Giới Đường, khi đám trẻ thức tỉnh thiên phú, gia tộc sẽ chia tài sản cho chúng hết ngay lập tức, nhưng từ đó về sau, ma độc giác mà gia tộc đó sẽ vạch rõ ranh giới, nghe nói như thế để vì ngăn chặn có gia tộc có âm mưu bất chính vì có Ma Thần.

Mỗi lần những gia tộc này sinh ra một đứa trẻ có thiên phú Ma Thần, còn có thể đạt được phần thưởng từ nhà nước, số tiền không phải con số nhỏ, cho nên điều kiện của các gia tộc này không tệ, những gia tộc có ma độc giác thức tỉnh thiên phú như Thập Thất ca và A Hùng, được chia tổng giá trị tài sản không tệ.

Điểm khác biệt lớn nhất là A Hùng vừa mới thức tỉnh thiên phú, vì sợ rắc rối mà tiêu hết tiền để mua nhà đất, mặc dù kinh tế của Ma giới đang phát triển chậm chạp, nhưng giá nhà và giá đất cũng đang dần tăng lên, A Dùng dựa vào số nhà và số đất đó, nên tổng tài sản của hắn cũng đang dần tăng lên.

Nhưng Thập Thất ca không không có chí tiến thủ như A Hùng, khi còn trẻ hắn muốn gây dựng sản nghiệp lớn, cho nên đầu tư tất cả tài sản của hắn thành lập một nhóm nghiên cứu, định khởi nghiệp, kết quả là rằng cuộc nghiên cứu không có kết quả, khởi nghiệp thất bại, tiền thì hết sạch.

…Đúng là đàn ông im lặng, phụ nữ khóc lóc.

Lục Trì đột nhiên nghĩ tới cái trò đùa lúc trước: Không sợ phú nhị đại ăn uống vui chơi làm công tử, chỉ sợ phú nhị đại quá có chí tiến thủ, nhất định phải khởi nghiệp.

Ta vốn có tiền, sao phải khởi nghiệp.

Lục Trì vỗ vào vai Thập Thất ca, không biết an ủi hắn như thế nào: "Thập Thất ca ăn uống nhiều một chút, đừng khách sáo."

Thập Thất ca lau nước mắt nơi khóe mắt, nhét vào miệng một miếng thịt lớn, nói không rõ: “Ôi, Tiểu Lục, ngươi nấu món này ngon quá, chẳng trách có thể mở một nhà hàng lớn như vậy, nếu ta có bản lĩnh như người, ta cũng không tới mức … ”

“Uống rượu uống rượu đi.” Lục Trì an ủi: “Thập Thất ca, ngươi muốn tới ăn lúc nào thì tới, ta sẽ không tính tiền.”

Thập Thất ca càng cảm động: "Tiểu Lục, ngươi đúng mà ma tốt! Nếu ta có con gái, nhất định sẽ để nó gả cho ngươi!"

Lục Trì: "...Không cần tới mức đó."

Thêm nữa, ngươi không chỉ không có con gái, còn không có vợ.

Có lẽ do tửu lượng của Ma Thần đại nhân đều không ra gì, nên uống tới cuối, không uống nhiều lắm, Thập Thất ca không nhớ ra chuyện hắn có con gái hay không, khóc đến mức kéo tay áo Lục Trì, nói nếu như hắn là nữ quỷ, nhất định sẽ gả cho Lục Trì hay gì đó.

Lục Trì: "..."

Chuyện này thật sự không cần thiết, ta không thích, cảm ơn.

Lục Trì vốn muốn giữ Thập Thất ca say rượu ngủ trong phòng khách qua đêm, nhưng đám ma độc giác trẻ tuổi đó không biết do thấy giá phòng hay gì, mà nhất quyết đòi đưa Thập Thất ca về Thần Giới Đường, Lục Trì không cản được, nhìn mấy ma độc giác vốn không mạnh vác Thập Thất ca say rượu rời đi, Lục Trì thấy vừa buồn cười vừa xót xa.

Lúc đi trở về, Lục Trì gõ vào chiếc vòng hoa văn ma thuật: "A Hùng, ngày mai có muốn ăn gì không?"

“Ta muốn ăn ngươi ~"

Lục Trì sửng sốt, không thể tin nói: "Hả? Ngươi nói cái gì?"

Bên kia, A Hùng đã thay đổi giọng điệu: "Ý ta là, tôi ăn gì cũng được, tuỳ ngươi nấu, nhưng mà sáng mai ta cần họp, buổi tối với tới chỗ ngươi ăn."

"Được chứ."

Lục Trì cũng không nghĩ nhiều, dù sao A Hùng không làm gì đã đỏ mặt sao có thể nói lời như vậy?

Nhất định do hắn đã nghe nhầm.

Trong khi Lục Trì bọn họ đang ăn tối, đầu bếp AI mới được thuê đã nấu hết tôm hùm, đang nấu dở tôm tít, nên Lục Trì cho hết tôm hùm đã nấu xong vào trung tâm thương mại vị diện, hắn tiêu điểm tích lũy mua quảng cáo trên trang chủ, sau đó chọn một số tôm hùm nhỏ hơn làm hàng dùng thử, ngay khi vừa đăng lên, đơn hàng đã không ngừng tăng lên.

Có lẽ là bởi vì nhớ tới những điều ngu xuẩn đã nói sau khi tỉnh rượu, khoảng thời gian tiếp theo, Thập Thất ca không dám tới nữa, nhưng ngày nào đám ma độc giác trong Thần Giới Đường vẫn mang tôm hùm và tôm tít tới, lúc đầu một ngày chỉ có năm trăm, một nghìn cân, thấy Lục Trì nhận hết cả đơn, tiền cũng trả đủ, nên họ dần yên tâm, tôm hùm và tôm tít tăng lên thành một ngày hơn mấy nghìn cân, cuối cùng có lẽ vì năng lực của họ chỉ tới mức này, mỗi ngày chỉ mang tới khoảng năm nghìn cân.

Nhìn thấy số điểm tích lũy và tiền vàng ngày càng tăng trong hệ thống của Lục Trì, quản lý Lăng bọn họ cuối cùng ... vẫn không chịu để Lục Trì đi.

Không bắt Lục Trì nghiên cứu cách nâng cao hiệu quả của nhà hàng và tối ưu hóa phương pháp quản lý, thì ép hắn mau chóng nghiên cứu các món ăn mới càng sớm càng tốt, để có thể quảng bá sản phẩm mới trong nhà hàng.

Nhà hàng A Hùng dùng hệ thống thành viên đã thu hút được một lượng vốn lớn, rất nhiều ma tộc giàu có ở Ma đô đều nạp thẻ, có mấy người không nạp thẻ như A Khắc Tư bọn họ dùng mặt, Lục Trì cũng đồng ý, cho nên mỗi lần các lý sự trưởng cấp một như A Khắc Tư bọn họ tới ăn cơm đều ghi sổ.

Mấy hội viên và A Khắc Tư bọn họ không tới mức ngày nào cũng tới nhà hàng A Hùng ăn, ít nhất cũng một lần một tuần, vì vậy hắn cần đưa ra các món ăn mới.

Lục Trì đáng thương đã độc thân hai mươi sáu năm, bây giờ hình như đã hết độc thân, hình như vẫn chưa, hắn và A Hùng đã biết hết tấm lòng của nhau, nhưng không ai xuyên qua lớp giấy ngăn cách đi để làm rõ mối quan hệ.

Bây giờ Lục Trì đang bị quản lý Lăng bọn họ tóm lấy, bắt làm cái này làm cái nọ, nên hắn không có thời gian đưa cho A Hùng hộp cơm tình yêu, gần đây A Hùng cũng có vẻ đang rất bận, không có nhiều cơ hội có thể đến nhà hàng của A Hùng ăn tối, thỉnh thoảng dù có tới, hoặc cũng tới với A Khắc Tư bọn họ, hoặc với ma tộc khác, lần trước còn đến chung với Thập Thất ca.

Nói tóm lại, bây giờ họ không có bất kỳ cơ hội nào để ở một mình.

Lục Trì có linh cảm rằng A Hùng như đang có ý định thực hiện một số động thái lớn, nhưng hắn không tìm được cơ hội để hỏi A Hùng.

Hôm đó, Lục Trì làm một loại bánh mây mới, vừa mềm, vừa đẹp lại ngon, hắn nghĩ A Hùng có thể sẽ thích, liền gói một ít, pha hai cốc trà sữa trân châu, nhân lúc quản lý Lăng bọn họ không chú ý, rời khỏi nhà hàng A Hùng.

Lục Trì vốn định đi thẳng đến điện Ma Thần, nhưng mà để cho chắc chắn, hắn gõ nhẹ vào chiếc vòng hoa văn ma thuật, hỏi: "A Hùng, ngươi có ở trong điện Ma Thần không? Ta đã làm một chiếc bánh mây, định mang cho ngươi."

Đầu bên kia, giọng nói của A Hùng có chút mệt mỏi, hắn nói: “Ta không ở trong điện Ma Thần, vừa rời khỏi chỗ Thập Thất ca, muốn về trang viên nghỉ ngơi một đêm, ngươi có muốn tới không?"

"Được." tới điện Ma Thần cũng là đi, tới trang viên cũng là đi, chỉ là đường dài một chút thôi, Lục Trì thấy không có gì khác nhau.

Khi Lục Trì đến trang viên, A Hùng đã ở đó được một lúc.

A Hùng không lấy lại chùm chìa khóa hắn đưa cho Lục Trì trước đó, vì vậy khi Lục Trì đến cổng trang viên, hắn đã hỏi A Hùng qua chiếc vòng hoa văn ma thuật, hắn nhận được câu trả lời là hắn cứ vào trước, Lục Trì làm theo, hắn lấy chùm chìa khóa từ ba lô hệ thống ra, rồi trực tiếp mở cổng trang viên.

Sau khi vào biệt thự, trong đại sảnh tầng một không có ai, lúc này Lục Trì đột nhiên cảm thấy trang viên này và điện Ma Thần hơi khác nhau…ở đây không còn ma tộc nào khác.

Lục Trì hơi ngẩn ra một lúc, chiếc vòng hoa văn ma thuật trên cổ tay đột nhiên rung, giọng nói của A Hùng kèm theo tiếng nước chảy “tí tách” vang lên: “Ta ở phòng ngủ chính lầu hai, ngươi tự lên đi."

Lục Trì: "..."

Nhịp tim của hắn đột nhiên tăng nhanh, chẳng lẽ do hắn nghĩ nhiều?

Lục Trì vừa thấp thỏm vừa mong đợi đi lên tầng hai, đi thẳng đến cửa phòng ngủ chính ở cuối hành lang, trước nay hắn chưa từng bước qua cửa phòng ngủ chính, cửa lúc này đang hé mở, bên trong có tiếng động có nghĩa từ A Hùng đang ở bên trong.

Lục Trì hít sâu một hơi, sau đó dùng sức đẩy ra mặt trước cánh cửa, nhưng một giây sau, hắn suýt chút nữa lảo đảo ngã nhào xuống …

Hắn thấy A Hùng ngồi trên cửa sổ, quần áo nửa kín nửa hở, mái tóc dài ướt sũng vẫn còn nhỏ giọt nước, mặt trời lặn chiếu lên người hắn một lớp sáng màu cam dịu nhẹ, điều này cũng khiến đôi mắt tím sâu của hắn trông có vẻ hơi u tối.

Điều mà Lục Trì không ngờ tới là A Hùng đã hỏi thẳng: "Lục Trì, có muốn ta không?"