Chương 72

Từ góc độ của khán giả, từ lúc trọng tài trọng tài tuyên bố bắt đầu không thấy Liêu Bác Phong và Lục Trì mãi không ra tay, họ một người đứng nửa sân bên kia, người còn lại đứng đối diện, cứ thế nhìn nhau, cuối cùng Lục Trì không thể chịu đựng được nữa, hắn thăm dò tiến lên một bước, bày ra tư thế xuất chiêu, nói với Liêu Bác Phong: “Nguyên soái đại nhân, xin mời! "

Tuy nhiên, Liêu Bác Phong vẫn đứng bất động ở chỗ cũ, hắn lộ ra vẻ đờ đẫn trước, sau đó đó là hoảng sợ, sau đó là đau đớn, sắc mặt của hắn ngày càng trở nên xấu, khán giả trên khán đài cùng với Lục Trì đều lộ ra vẻ khó hiểu, hắn nghiêng đầu hỏi: “Nguyên soái đại nhân?"

Sau đó, dưới sự theo dõi của mọi người, tai và mũi của nguyên soái đại nhân cùng chảy máu, lảo đảo vài bước, sau đó ngã xuống đất.

Giữa lúc cảm thán, Liêu Bác Phong nhân viên cấp cứu khiêng đi, khán giả đang thảo luận, tự hỏi Liêu Bác Phong có phải đang che giấu vết thương cũ hoặc bệnh nặng nào đó, cho nên giờ mới đột nhiên phát tác, chỉ có Lục Trì cau mày, suy nghĩ một lát, rồi muộn màng nhận ra có lẽ là liên quan tới tinh thần lực xâm nhập vào não hắn.

[Hệ thống tinh thần lực mi vừa nuốt không lẽ của Liêu Bác Phong?]

385 gây ra rắc rối, áy náy: [Đại khái ~ có lẽ ~ maybe ~ đúng... Trước đây ta cũng không biết là hắn, thêm nữa, ai lại đột nhiên không chào hỏi đã dùng tinh thần lực đột nhập vào lãnh vực tinh thần của người khác? Khác gì cưỡng/ h**p đâu? Dù bị thu tang chứng cũng đáng đời ~]

Lục Trì: […]Thí dụ như này đủ rồi!

385 chột dạ tiếp tục bào chữa: [Hừm! Là hắn tự sát! Khi túc chủ trước trước trước của ta làm nhiệm vụ trong thế giới tu tiên, gặp phải tình hình như này là hắn đích thân xé tinh thần lực đối phương, sau đó đút từng miếng cho ta, ngươi đừng thấy ta giờ là một hệ thống AI cao cấp, thật ra ta khác quản lý Lăng bọn họ, lúc trước ta xuất thân là hệ thống AI bình thường, vì túc chủ trước trước trước đã cho ta quá nhiều tinh thần lực, ta mới thức tình nhận thức, sau đó tự động thăng cấp lên hệ thống AI cao cấp.]

Lục Trì: [...Còn có thể như vậy sao?]

385 cuống quít gật đầu: [Đúng đúng, ngươi không biết, túc chủ trước trước trước của ta quá giỏi, tiếng tăm lừng lẫy trong giới hệ thống, lãnh vực tinh thần của hắn không dễ dàng xâm nhập như ngươi, các loại kết giới trận pháp đan xen nhau hết tầng này tới tầng khác, muốn phá mấy kết giới trận pháp này phải tiêu hao lượng tinh thần lực khổng lồ, dù cuối cùng xâm nhập được, túc chủ trước trước trước của ta cũng có thể gϊếŧ ngược đối phương trong nháy mắt, vì tinh thần lực của hắn đã luôn vượt mức 3S!

Không giống ngươi, cường hoá nhiều “tinh thần” như thế, sau khi đạt được thành tựu "Thần nấu ăn", mới tự động sinh ra lãnh vực tinh thần.

Hơn nữa ngươi giống như một người không cài đặt bất kỳ phần mềm chống vi-rút tường lửa nào, cứ thể bơi trong thế giới mạng, cho nên tinh thần lực của người khác có thể tùy tiện xâm chiếm cõi khu vực tinh thần của ngươi, cũng có nghĩa Ma giới và thế giới này không có mấy ai biết dùng tinh thần lực, nên ngươi mới không sao.]

Lục Trì: […]

Sau khi Liêu Bác Phong bị khiêng đi, người trong đấu trường cũng nhanh chóng được giải tán, nhưng Lục Trì trên võ đài đã bị cận vệ của Liêu Bác Phong giữ lại, dù mọi người đang nhìn, Lục Trì không hề ra tay với Liêu Bác Phong, nhưng cận vệ của hắn lại biết rất rõ ràng cơ thể của Liêu Bác Phong rất tốt, tuyệt đối không có nội thương hay bệnh gì, nhìn hắn có lẽ là tinh thần lực bị trọng thương, tuy không biết Lục Trì làm như nào, nhưng không thể để hắn rời đi như thế này.

Nhất thời, tình hình trở nên hỗn loạn, Lục Trì thấy A Hùng, Lạc Á và Chu Nhiễm vẫn ở đó, nhưng có vệ sĩ đang đuổi họ đi, Lục Trì nói với những tên cận vệ đang g chĩa súng vào mình: "Làm ơn có thể để người yêu ta ở lại không?” nói rồi, Lục Trì hét lên với những người có mặt trên khán đài: "Lạc quản lý hai người cứ đi trước đi, cứ để A Hùng ở lại với tôi."

Còn Chu Nhiễm đang mang thai, Lục Trì không thể để Lạc Á và Chu Nhiễm ở lại mạo hiểm, chuyện tiếp theo liên quan đến Ma giới và thế giới này, hắn không nên liên lụy đến họ, A Hùng ngôn ngữ không thông, để hắn và Lạc Á đi với nhau chỉ khiến hắn lo lắng hơn, nhưng để A Hùng ở với hắn, như thế lúc nguy hiểm có thể cứu nhau.

Có lẽ bởi vì họ cảm thấy rằng một Omega không đủ uy hϊếp, ở lại còn có thể khiến Lục Trì đắn đo, nên các cận vệ đồng ý yêu cầu của Lục Trì, còn Lạc Á bọn họ cũng nghe theo lời Lục Trì lùi lại rời đi trước.

Sau khi A Hùng leo lên võ đài, hắn đứng quay lưng lại với Lục Trì, cảnh giác nhìn chằm chằm vào đám cận vệ, Lục Trì nắm tay A Hùng, nhẹ nhàng siết chặt hai lần, ra hiệu cho hắn đừng quá căng thẳng.

Lúc thanh kiếm sắp gãy, bên trên có một giọng nói nghe rất uy lực: “Dừng tay, các ngươi đang làm gì thế? Kết quả kiểm tra của Bác Phong chưa có, các ngươi muốn tiêu đề tin tức ngày mai của Đế Quốc là “Cận vệ nguyên soái không phân biệt trắng đen đã gϊếŧ nhà vô địch giải đấu mở đơn loại trực tiếp tự do” à?"

Lục Trì nhìn về phía giọng nói, hơi kinh ngạc, bởi vì người nói chính là Hoàng đế bệ hạ.

Cận vệ dẫn đầu là phụ tá của Liêu Bác Phong, quân hàm còn cao hơn Hạ Tấn Bá, nhưng trước mặt Hoàng đế bệ hạ, hắn vẫn cúi người, ra hiệu, tất cả cận vệ hạ súng , cùng nhau cung kính cúi đầu về phía Phương Tương bệ hạ, nhưng cũng không có ý định để Lục Trì rời đi.

Một lúc sau, Hoàng đế bệ hạ dẫn cận vệ xuống tầng một, phụ tá và cận vệ Liêu Bác Phong không thể tiếp tục đứng trên võ đài, bởi vì võ đài ở tầng một cao hơn mặt đất, không thể khiến Hoàng đế bệ hạ ngước lên nhìn lên họ, phải không?

Các phụ tá và cận vệ của Liêu Bác Phong xuống sàn đấu, Lục Trì dẫn A Hùng đi theo, tuy không rõ lễ nghi ở nơi này, nhưng Lục Trì vẫn để A Hùng đứng sau cận vệ, gật đầu chào.

Hoàng đế bệ hạ là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, tính tình ôn hòa, nhìn dễ gần hơn Liêu Bác Phong rất nhiều, khi ông đến gần Lục Trì, những thị vệ phía trước đã tự giác tản ra để nhường đường.

"Ngươi tên là Lục Trì, ánh sáng của beta?"

Lục Trì xấu hổ giật khóe miệng: "Ta tên là Lục Trì, ánh sáng của beta thì không dám nói, hôm nay ta mới nghe nói qua danh hiệu này, nhưng ta không phải người của thế giới này, có lẽ không tới mức là ánh sáng của beta."

Nghe vậy, Hoàng đế bệ hạ lập tức hứng thú, nhìn Lục Trì từ trên xuống dưới, không nhìn ra điểm khác biệt nào quá rõ ràng” "Ngươi không phải người của thế giới chúng ta sao? Ngươi đến từ đâu?"

Lục Trì hơi ngạc nhiên, chủ yếu là vì hắn không ngờ rằng cho đến nay Liêu Bác Phong vẫn chưa nói với bệ hạ về chuyện của hắn và A Hùng, dù sao từ lúc Hạ Tấn Bá báo cáo tới giờ đã được một khoảng thời gian, dù không rõ mối quan hệ giữa Liêu Bác Phong và bệ hạ, Lục Trì vẫn nói về động cơ mà hắn với A Hùng từ Ma giới tới đây.

Sau khi nghe Lục Trì nói như vậy, Hoàng đế bệ hạ như có điều suy nghĩ gật đầu: "Thì ra là như vậy!" Sau đó. . .

Không có sau đó nữa.

Hoàng đế bệ hạ không đưa ra biện pháp giải quyết, cũng không có nói định làm gì, thậm chí cũng không thèm để ý Lục Trì bọn họ như nào, cứ thế thản nhiên rời đi.

Sau đó, Lục Trì và A Hùng đã bị các phụ tá và cận vệ của lính canh của Liêu Bác Phong đưa đến một tòa nhà được xây dựng trên vách đá. Nhìn từ bên ngoài, cả toà nhà như hoà vào với vách đá, là một nơi trú ẩn tự nhiên tuyệt vời. Sau khi thông qua các lớp kiểm tra thân phận tiến vào trong, Lục Trì phát hiện bên trong cũng được canh phòng nghiêm ngặt, nhìn như một lô cốt quân sự bí mật, chưa kể có cá loại thiết bị giám sát công nghệ cao, còn có lính tuần tra cầm súng, cứ cách vài phút lại tuần tra một lần.

Đây không phải là một nhà tù, nhưng lại như nhà tù, Lục Trì và phụ tá của Liêu Bác Phong đã tranh cãi gay gắt, cuối cùng hắn mở video và hình ảnh Liêu Bác Phong ký tên, phụ ta cuối cùng mới đồng ý nhốt hắn và A Hùng vào cùng một phòng.

Căn phòng là một dãy phòng, có phòng khách, nhà bếp, phòng tắm, nhưng họ không được ta khỏi căn phòng này, quang não của Lục Trì và A Hùng cũng đã bị thu, không thể liên lạc với thế giới bên ngoài, không biết tình hình bên ngoài như thế nào.

Lục Trì đã cố gắng liên lạc với Hạ Tấn Bá qua hệ thống, Hạ Tấn Bá trả lời rằng Liêu Bác Phong vẫn đang hôn mê trong bệnh viện, còn chính đảng của Hoàng đế bệ hạ đã sẵn sàng nhân cơ hội lật đổ phe của nguyên soái, bên ngoài giờ khá loạn, dù Lục Trì bọn họ nghĩ cách trốn ra ngoài, cũng chưa chắc có tác dụng.

Nhất thời, cả Lục Trì và A Hùng đều gặp rắc rối.

Bọn họ ở lại trong lô cốt quân sự này cũng không cần lo lắng tính mạng, ,ấy người đó không định động đến bọn họ, nhốt họ xong mỗi ngày đều mang dung dịch dinh dưỡng tới ba bữa một ngày, không hề làm khó họ, thỉnh thoảng Lục Trì cũng có thể đưa ra một số yêu cầu nhỏ, họ cũng thoả mãn.

Nhưng ở lại đây không phải là một lựa chọn, Hoàng đế bệ hạ làm như không có chuyện gì xảy ra, không hề hỏi thăm tình hình của Lục Trì.

Lục Trì bọn họ thật sự muốn trốn có thể trốn được, nhưng vấn đề là ra ngoài rồi nên tìm ai để giải quyết vấn đề?

Không thể không giải quyết được vấn đề gì đã về Ma giới, như thế mất công đi một chuyến, còn để lộ sự tồn tại của Ma giới trong thế giới này, nếu họ có ý định xấu, xâm chiến Ma giới thì sao?

Với trình độ công nghệ Ma giới có hiện giờ với thực lực tổng thể, e là không thể chống trả.

Lục Trì và A Hùng ở trong lô cốt quân sự gần nửa tháng, trong khoảng thời gian này, họ tính toán đủ loại khả năng, nhưng không nghĩ ra được biện pháp giải quyết thích hợp, A Hùng lo lắng đến mức không ăn được, nhìn có lẽ đã giảm mấy cân rồi.

Lục Trì có thể thấy sự quyết tâm thỉnh thoảng hiện ra trong đôi mắt màu tím sâu thẳm của A Hùng, nhưng chúng nhanh chóng tối sầm lại, hắn hiểu nếu không có hắn, có lẽ A Hùng đã quyết tâm cá chết lưới rách rồi.

Đêm đó, Lục Trì đã cố gắng dỗ A Hùng đang lo lắng đi ngủ, nhưng bản thân hắn vẫn không thể ngủ được.

Hắn khẽ xuống giường, đi chân trần đến bên cửa sổ, Lục Trì nhìn chằm chằm bầu trời đêm ngoài cửa sổ.

Trên cửa sổ có song sắt dày đặc, không thể mở ra từ bên trong, cũng vì muốn ngăn họ nhảy ra ngoài cửa sổ chạy thoát.

Bầu trời đêm nhìn xuyên qua song sắt nhất định không đẹp, dù bầu trời đêm ở đây trong veo, điểm xuyết vô số vì sao trải dài cả dải ngân hà…đương nhiên không đúng, theo mức độ phát triển khoa học ở đây, có lẽ ô nhiễm hoàn cảnh rất nặng, chẳng qua là họ đã nghĩ một phương pháp xử lý "xuất sắc", chính là thải tất cả các chất gây ô nhiễm cho Ma giới.

Lục Trì híp mắt, vẻ lạnh lùng trong mắt càng nhiều, kiên nhẫn dần hoàn toàn cạn kiệt sau khi phải chờ đợi ngày qua ngày, thái độ không quan tâm, không xử lý của mấy người này khiến hắn rất tức giận, hắn giờ cũng có tâm trạng cá chết lưới rách y như A Hùng.

Đúng lúc này, hệ thống đột nhiên truyền đến một tin nhắn từ 006: [Có đó không?]

Lục Trì: !?!