Chương 73

Khi nhận được tin nhắn từ 006, Lục Trì thực sự choáng váng, bởi vì từ khi vào thế giới này, 385 nói nó không thể kết nối với không gian chủ thần, cho nên Lục Trì không có cách nào liên lạc với những túc chủ khác, đến cả nhóm trò chuyện của liên minh túc chủ cũng không có tin nhắn mới, theo 385, thế giới này không được lắp đặt trạm gốc của hệ thống “Thần đầu bếp”, nó lại không thể dùng chung trạm gốc của hệ thống xuyên nhanh của 88995, cho nên 385 luôn trong trạng thái mất kết nối, vậy 006 liên lạc với hắn như thế nào?

[Có, nhưng giờ không ở Ma giới, ngươi liên lạc với ta như nào?]

006 trả lời: [Ồ, chúng ta đã xin chủ thần quyền thông hành cho túc chủ, hôm qua vừa được thông qua, sau đó hôm nay chúng ta đã tới Ma giới rồi, giờ muốn ở nhà hàng A Hùng, họ tạo một kênh có thể truyền tín hiệu trong khoảng cách ngắn, thứ này không ổn định, chỉ có ta liên lạc được với ngươi, ngươi muốn chủ động liên lạc với ta cũng không được.

Đúng rồi, hôm nay ta đã thử ở nhà hàng của ngươi, cảm thấy khá ổn, nhưng nhân viên của ngươi nói là phòng tổng thống không mở cho người ngoài, ta muốn ở cũng không cho ở.]

Nghe vậy, Lục Trì kích động đến tim đập nhanh rất nhiều, nhưng vẫn cố hết sức bình tĩnh nói: [A, xin lỗi, không biết mọi người có thể tới, trở về ta nhất định sẽ đổi truy cập phòng tổng thống thành mở cho ngươi, muốn tới ở lúc nào cũng được, ta sẽ chịu mọi chi phí của ngươi trong nhà hàng... Nhưng, bên ngày gặp chút rắc rối, có lẽ nhất thời sẽ không thể quay lại.]

Nếu đại lão đã tới Ma giới, vậy còn cách xa thế giới này không?

006: [Ừm? Rắc rối gì?]

Nam tử hán đại trượng phu co được duỗi được, lúc nên kể khổ thì kể khổ, lúc nên kiện thì kiện, lúc nên nhờ vả thì nhờ vả, đừng nói với hắn là chuyện của ai người đó tự giải quyết, nếu hắn tự giải quyết được hắn sẽ không làm phiền người khác, nhưng không giải quyết được mà ngang bướng không phải phong cách của hắn, càng huống hồ ở đây còn có bảo bối A Hùng của hắn, hắn không nỡ nhìn A Hùng chết.

Sau đó, Lục Trì kể cho 006 hắn và A Hùng đã gặp phải chuyện gì, bao gồm cả việc Liêu Bác Phong cố gắng tấn công hắn bằng tinh thần lực, nhưng lại bị 385 nuốt chửng, Hoàng đế bệ hạ biết nhưng không làm gì cả.

006 nghe xong lập tức nổi giận: [Bọn họ vô lý như vậy sao? Làm sai không sửa, tới giờ vẫn giam giữ ngươi?”

Lục Trì thở dài: [Haizz ~ đúng, ta nghĩ nếu không được, vậy ta và người yêu sẽ liều mạng với họ.]

006 lập tức trả lời: [Hai người liều mạng như thế nào? Chờ đấy! Hai người tới đó như nào? Có người có thể dẫn đường không?]

Lục Trì từng nghe A Hùng nói A Khắc Tư và mười mười giám đốc cấp một của hắn biết lối vào của thế giới này ở đâu trong Ma giới, nên mới hướng dẫn 006 tìm quản lý Lăng nhờ hắn liên lạc với A Khắc Tư trước, dùng danh nghĩa của Ma Thần đại nhân nhờ A Khắc Tư dẫn đường, bên Lục Trì sẽ tìm cách trốn thoát để gặp họ.

006 nghe vậy nói: [Không được, đợi đến nơi đó, chúng ta có thể căn cứ hệ thống của ngươi trực tiếp định vị ngươi.]

Thế càng tốt, Lục Trì nói với 006 về các chuyện cần chú ý, ví dụ như lối ra ở đây là trên biển, phải mất bao lâu bay về hướng nào mới thấy đất liền, nhưng 006 không trả lời tin nhắn nữa, có lẽ đã đi tìm A Khắc Tư rồi.

...

A Hùng mất ngủ mấy ngày liền, đêm nay được Lục Trì ru ngủ, vẫn ngủ không ngon, hắn mơ thấy ác mộng suốt, lúc mơ thấy Lục Trì về thế giới của hắn, lúc lại mơ hắn và Lục Trì chết trong một lần xả súng, lúc lại mở thấy Lục Trì sắp cưới một Omega xinh đẹp, không cần hắn nữa...

Cuối cùng, A Hùng tức giận tỉnh dậy, khi mở mắt ra thì thấy Lục Trì đang cố gắng tháo cửa sổ, A Hùng vẫn chưa thoát khỏi giấc mơ, tức giận thốt lên: "Ngươi định trốn đi đâu? Ngươi là của ta! Đừng hòng thoát khỏi lòng bàn tay của ta!"

Lục Trì đang bận nghe thấy A Hùng, quay đầu lại: "?? Hả? Bảo bối, ngươi tỉnh rồi sao? Ngươi nói gì thế?"

A Hùng tỉnh táo hơn chút: "...Không... Ngươi làm gì đấy?"

Vẻ mặt Lục Trì nghi hoặc: "Hả? Vừa rồi hình như lúc nãy ngươi nói thứ khác mà? Cái gì mà ta là của ngươi? Cái gì mà lòng bàn tay?"

A Hùng kiên quyết thay đổi chủ đề: "... Ngươi nghe nhầm rồi, ngươi đang làm gì đấy?"

Lục Trì: "Ồ, ta muốn chạy trốn."

A Hùng: "?!"

Khi Lục Trì lấy chiếc áo khoác lông vũ ra cho A Hùng mặc, nói sẽ cho hắn vào trong tủ lạnh siêu cấp đưa hắn ra ngoài, A Hùng nửa kinh ngạc nửa nghi ngờ, hắn vẫn nghi ngờ có gì đó không đúng, trước tiên hắn tự an ủi người không cần lo lắng là hắn, người cần chạy trốn người giờ cũng là hắn.

Cuối cùng, A Hùng im lặng mặc chiếc áo khoác ngoài vào, sau đó hắn chỉ thấy trước mắt tối sầm, sau đó hắn bước vào một không gian xa lạ khác, một lúc sau, sau khi mắt hắn đã quen với bóng tối trước mặt, A Hùng mới thấy rằng không gian này trông giống như một chiếc hộp kín có hình vuông, nhiệt độ thực sự thấp hơn bên ngoài rất nhiều. Lúc đầu, A Hùng hơi lo lắng sợ hãi, nhưng khi hắn thấy toàn bộ không gian tràn ngập đủ loại rau củ quả thì hầu như không thấy cái nào, gần như không có nơi nào để bước xuống...

Đột nhiên, hắn trở nên bớt lo lắng hơn.

A Hùng dọn sạch một khoảng trống nhỏ, sau đó ngồi trên sàn, nhặt một quả táo dưới chân, lau lên người rồi gặm “.

Bên ngoài, Lục Trì lo rằng A Hùng đang ngủ, không muốn đánh thức hắn, cho nên chỉ nhẹ nhàng tháo một vài con vít, giờ hắn cho A Hùng vào tủ lạnh siêu cấp, Lục Trì không chần chừ nữa mà đi thẳng đến cửa sổ đá vào các cạnh.

Cái đầu tiên, cả lô cốt quân sự vang lên tiếng còi chói tai, nhưng Lục Trì vẫn không hề lay chuyển, hắn tiếp tục đá cái thứ hai, thứ ba, cho đến cái thứ tư, toàn bộ cửa sổ hoàn toàn tách khỏi bức tường, gió mang theo hơi mặn từ biển thổi vào mặt, như hòa lẫn với hương vị của tự do.

Ngoài cửa có tiếng chạy vội vã, sau đó là tiếng vặn khóa cửa, nhưng Lục Trì đã khóa cửa từ trước, di chuyển tất cả đồ đạc lớn có thể di chuyển trong phòng chặn ở cửa, họ muốn vào cũng phải mất một lúc, nhân lúc đó, Lục Trì không chút do dự nhảy ra khỏi cửa sổ.

Cửa sổ này nằm trên vách đá mở ra, dưới vách đá, là sóng vỗ kịch liệt vào dải đá ngầm, còn Lục Trì lại nhẹ như hải yến, nhanh nhẹn xuyên qua xuyên qua làn sóng, suýt chút nữa đυ.ng phải đá ngầm, khiến nhân viên giám sát trong phòng giám sát gần như chết lặng, tuy bên trên hạ lệnh là không được khiến họ bị thương hay ảnh hưởng tới tính mạng, nhưng trong lúc cấp bách, có người vẫn vô thức ấn nút bắn.

Khi chùm tia laze xẹt qua chân phải của Lục Trì, hắn lập tức dừng thiên phú, cả người rơi xuống làn nước biển xanh thẫm, không bao giờ ra khỏi mặt biển nữa ...

Nửa tiếng sau, trên mặt biển cách đó hơn một trăm hải lý, đột nhiên xuất hiện một người, người này chính là Lục Trì, nhưng lúc này hắn khác thường ngày, khóe miệng biến thành vảy màu xanh nhạt, tai đã biến thành tai vây, phần thân dưới chìm trong nước cũng biến thành một chiếc đuôi cá mảnh mai màu xanh nhạt…vì huyết mạch người cá.

Lục Trì thả A Hùng khỏi tủ lạnh siêu cấp, sợ hắn ở trong đó lâu thiếu Oxy, nên mới nhanh chóng hóa thân thành người cá nhanh chóng bơi ra xa cách hơn trăm hải lý. Sau khi xác nhận rằng xung quanh đã an toàn, Lục Trì nhanh chóng đưa "lấy" A Hùng ra ngoài.

Sau đó A Hùng mặc áo khoác lông đột nhiên rơi vào lòng người cá Lục Trì, ánh mắt chạm nhau, A Hùng sững sờ một hồi mới không thể tin được nói: "Ngươi… Lục Trì?"

Lục Trì gật đầu: "Ừm, bảo bối, ngươi thế nào? Vẫn ổn chứ? Có chỗ nào khó chịu không?"

A Hùng sững sờ lắc đầu, hắn đưa tay chạm vào đôi tai của Lục Trì, sau đó sờ vào lớp vảy phía dưới, thì thầm: "Lục Trì, trông ngươi đẹp quá ~"

Lục Trì nghe vậy cười toe toét: "Thật sao? Thích không?"

Sau đó trong nháy mắt A Hùng rút tay về, cũng không còn ngẩn ngơ nữa, thậm chí có chút chán ghét quay đầu đi nhìn Lục Trì: "Chúng ta... giờ ở đâu?"

…Đáng sợ quá, trong miệng Lục Trì hiện tại mọc đầy răng, thoạt nhìn rất hung ác!

Lục Trì không hiểu, rõ ràng A Hùng đã nói là hắn trong dạng người cá rất đẹp, nhưng khi hắn đề nghị dẫn A Hùng bơi với hắn trong hình dạng người cá, A Hùng lại kiên quyết từ chối, chủ động dang rộng đôi cánh lớn của hắn, đến cả Lục Trì bảo hắn có thể kéo hắn bay cùng giúp hắn giữ sức hắn cũng từ chối.

Vì tránh người trong lô cốt quân sự lục soát, hai người cố ý lượn một vòng lớn, bay một ngày mới đến gần Đế đô.

Nhìn Đế đô trước mắt đế đô, A Hùng nhìn về phía Lục Trì: “Giờ chúng ta vào ngay à?"

Lục Trì lắc đầu: "Không vội, nghỉ ngơi đã, chúng ta đợi một lát, ta có vài người bạn đang tới."

A Hùng tỏ vẻ khó hiểu: ??

Khi thấy những người bạn mà Lục Trì đang nói đến, A Hùng suýt nữa há hốc mồm…nổi bật nhất là một con phượng hoàng đỏ rực che trời, sau đó còn có con lợn rừng khổng lồ kỳ lạ, rắn hai đầu, một cái cây di chuyển...

Khi tất cả họ đều hoá thành hình người xuất hiện trước mặt A Xiong và Lục Trì, A Hùng, A Hùng đột nhiên nghi ngờ rằng đây là đồng loại thực sự của Lục Trì, dù sao thì Lục Trì cũng lúc là con bọ lúc là cá, không giống như và người bình thường.

006 vẫn là người dẫn đầu trong số họ, hắn cười híp mắt đi tới trước Lục Trì và A Hùng, hắn liếc A Hùng trước, sau đó cười nói với Lục Trì: "Đây là người yêu của ngươi à? Con mắt không tệ!"

Lục Trì mỉm cười, giới thiệu A Hùng với 006. Sau đó A Hùng.. vẫn không thể hiểu họ đang nói gì, nên chỉ có thể mỉm cười chào hỏi.

Sau vài câu chào hỏi, 006 nhún vai tuyên bố: "Tới cũng tới rồi, không cần lãng phí thời gia nữan, bắt đầu đi, sớm kết thúc rồi về Ma giới ăn cơm tối!"

Nói xong, 006 lại hóa thành phượng hoàng che trời, các túc chủ khác cũng biến thành nguyên hình, sau đó 006 phun ra một phượng hoàng chân hỏa về phía Đế đô, đốt cháy lớp bảo vệ ô hình bao phủ toàn bộ Đế đô, tiếng còi chói tai vang vọng khắp bầu trời, đủ loại tiếng hét hoảng loạn nối tiếp nhau.

Trong hoàng cung ở Đế đô, Hoàng đế bệ hạ đang ngủ trưa bị tiếng còi báo thức đánh thức xong thấy rất khó chịu, sau đó vệ sĩ trưởng hốt hoảng chạy vào bẩm báo: “Không ổn rồi, Hoàng đế bệ hạ ạ, Lục Trì tới từ Ma giới dẫn theo vài người bao vây toàn bộ cung điện của chúng ta rồi!"

Hoàng đế bệ hạ: ?!!!