Chương 14: Không hẹn gặp lại

Quân Thư Tịnh muốn đứng lên đi ra khỏi phòng, phát hiện hạ thân vô cùng đau nhất thời lại bực tức, nhưng chỉ có thể tạm thời điều dưỡng một chút. Nàng lấy ra lọ thuốc xuân cao của mình bôi lên vết thương, nhưng thuốc này cần khoảng một khắc mới có tác dụng, đành ngồi xuống đợi.

"Không biết hiện tại phía Uyển Nhi thế nào rồi!" Kể từ chuyện lần trước bên ngoài thành Viên Hòa, Uyển Nhi đã thay đổi hoàn toàn thái độ đối với nàng, thực sự xem nàng là chủ tử mà đối xử. Việc này Quân Thư Tịnh rất hài lòng. Nhưng nàng đã rời đi gần một ngày một đêm, trong lóng rất nôn nóng muốn mau quay trở lại phủ.

"Cô nương, đã cảm thấy tốt hơn chưa?" Đúng lúc này, một bà tử nhẹ nhàng đi vào, thái độ rất vui vẻ khách sáo.

"Đại nương, người là?" Quân Thư Tịnh lên tiếng.

"Công tử để cho ta ở đây giúp cô nương nghỉ ngơi cho tốt, y phục trên người ngươi cũng là do ta thay. Đừng lo lắng bất cứ chuyện gì, chỉ cần hảo hảo tĩnh dưỡng, bà già này cũng dễ giao phó." Lâm ma ma vừa nói vừa cười, bộ dáng vô cùng thân mật. Bà ở bên cạnh Lục Hoàng tử nhiều năm như vậy, chưa từng thấy hắn đặc biệt chú ý đến nữ tử nào, thực sự còn lo hắn có phải đoạn tụ hay không đó. Hơn nữa, cô nương trước mặt này bộ dáng ôn nhu xinh đẹp, không khỏi khiến người ta sinh lòng hảo cảm, nói chuyện cũng rất lễ phép. Với khí chất thanh nhã thoát tục này, dù thân phận không cao, làm trắc phi của tiểu Lục cũng không tệ đi. Bà thầm nghĩ trong lòng, nhất thời tăng thêm mấy phần cao hứng.

"Công tử ư? Có thể nói cho ta biết là người nào chứ, làm phiền đại nương?" Quân Thư Tịnh nghi hoặc.

"Chuyện này...ta cũng không thể tự mình làm chủ. Cô nương chớ vội, đợi khi công tử nhà ta giải quyết xong việc riêng, sẽ tìm người nói rõ ràng!"

............

Đợi Lâm ma ma rời đi không lâu, Quân Thư Tịnh liền muốn theo ra ngoài.

"Cô nương xin dừng bước, công tử đã có lệnh trước khi người quay lại tuyệt đối không thể để cô nương ra khỏi cửa nửa bước." Hai gã nam nhân cao lớn chặn trước mặt nàng, nói.

"Vị huynh đài này, ta chỉ muốn đi ra ngoài hít thở một chút cũng không thể sao?" Quân Thư Tịnh đáp.

"Xin cô nương đừng làm khó bọn ta, công tử rất nhanh sẽ quay lại." Một tên lên tiếng.

"Được, vậy nhờ hai vị giúp ta chuyển mấy lời. Bổn cô nương vốn không cần biết hắn là ai, chuyện đã qua kia...." Nói đến đây mặt nàng có chút đỏ, xong rất nhanh đã khôi phục bình thường, lại nói: "Tốt nhất hắn đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta, nếu không, bất luận hắn có thân phận gì cũng chết rất khó coi. Hiện tại ta là đang gấp mới không lập tức so đo với hắn, cũng không cần cái gì mà chịu trách nhiệm kia." Nói rồi, Quân Thư Tịnh phất tay, hai nam nhân còn chưa hiểu chuyện gì đã lập tức ngã xuống. Quân Thư Tịnh nhìn đến vui vẻ, thuốc mê bột do nàng điều chế, dù thể lực hay võ công có cực mạnh cũng sẽ không chịu nổi một đợt.

Nàng bước chân đi ra ngoài, lại đi qua mấy lượt cầu thang, lúc này mới phát hiện căn phòng kia thì ra nằm trên tầng ba của Thanh Túy lâu, là một căn phòng đề chữ Đại trước cửa. Đến dưới phố, mọi thứ yên ắng đến kì lạ, đám người Phương gia kia đã không thấy bóng dáng. Chúng còn chưa có bắt được nàng, bỏ qua dễ dàng như vậy? Trong lòng vô cùng nghi hoặc, nhưng Quân Thư Tịnh cũng không có suy nghĩ quá lâu mà mau chóng về phủ.

...........

Quân Phủ.

"Một nô tỳ như ngươi cũng dám chặn chủ tử? Muốn làm phản sao?" Giọng nữ tử chua ngoa nói.

"Không có, Quế di nương, nô tỳ không phải ý này. Chỉ là, tiểu thư đi đường dài mệt mỏi muốn nghỉ ngơi thêm chút, khi nào tỉnh dậy, nô tỳ nhất định báo với tiểu thư đến thỉnh an hai vị." Uyển Nhi quỳ trên đất, thầm than tại sao tiểu thư còn chưa quay lại, không phải nói đi mấy canh giờ thôi sao, đã qua một ngày một đêm rồi. Nếu còn cứ như vậy, nàng thật sự không chống đỡ được mất!

"Nghỉ ngơi? Cũng không phải vừa mới hồi phủ đâu a! Lão gia người xem, không phải đã xảy ra chuyện gì đó chứ? Ta nghe nói từng có người cứ vậy mất đi trong lúc ngủ thôi đó! Tứ tiểu thư có khi nào là? Hu hu" Quế Nguyệt vừa mếu vừa hướng Quân Thành nói, vẻ mặt vô cùng lo lắng.

"Cái này, Uyển Nhi ngươi mau vào gọi tiểu thư dậy, nói ta có chuyện gấp cần tìm." Quân Thành lên tiếng. Ngày hôm qua, hắn đã đến tìm Quân Thư Tịnh một lần rồi nhưng bị từ chối với lí do nàng đang ngủ, hôm nay há lại cũng vậy?

"Lão gia, di nương, tứ tiểu thư đã dặn dò nô tỳ rất kĩ. Nói bình thường nàng ngủ rất nhiều, không được phép làm phiền nàng khiến nàng không vui. Lão gia, di nương, hay là..." Uyển Nhi đáp.

"Lão gia, người xem, làm gì có chuyện phụ thân đến thăm mà nữ nhi bận ngủ không gặp, truyền ra ngoài không sợ người khác nói Quân Thư Tịnh nàng bất hiếu sao? Hơn nữa, nếu không phải ngủ...mà là có chuyện gì bất chắc, nô tỳ ngươi có gánh nổi hậu quả." Quế Nguyệt càng quyết liệt. "Lão gia, chúng ta hãy cho người vào xem một chút, tránh vạn nhất có chuyện không may."