Chương 15: Phiền phức đã không thể nhịn

"Ở đây vì sao lại đông người như vậy? Quế di nương là đang muốn thị uy ở chỗ ta sao?" Đúng lúc này, Quân Thư Tịnh bước đến, hành lễ với Quân Thành rồi tiến đến trước mặt Quế Nguyệt, cười nhẹ.

"Tịnh Nhi, con vừa đi đâu vậy? Có biết phụ thân rất lo lắng hay không?" Quân Thành tướng quân lên tiếng, thấy nữ nhi vẫn an ổn cũng yên tâm phần nào, nhưng cũng không khỏi lên tiếng khiển trách. "Còn có, Nguyệt Nhi chỉ vì nghĩ đến an nguy của con nên có chút nóng vội, con đừng hiểu lầm nàng ấy đi."

"Đúng vậy lão gia, ta là di nương lo lắng cho nữ nhi không phải là chuyện thường tình sao? Cái gì mà gây khó dễ, cái gì mà thị uy, tứ tiểu thư sao lại có thể nói ra những lời đó!" Quế Nguyệt hai mắt đã ửng đỏ, ra vẻ ủy khuất nói, nhưng trên mặt lộ rõ sự khó hiểu. Bà ta vốn nhận được tin Quân Thư Tịnh đang ở bên ngoài vẫn chưa thấy trở lại, há lại có thể hồi phủ đúng lúc như vậy. Lại như nhớ ra điều gì, lên tiếng: "Có điều...không phải tứ tiểu thư vẫn khỏe mạnh đứng nơi này sao, lại để hạ nhân truyền tin bản thân chưa từng ra khỏi phòng? Nếu truyền ra ngoài, người không biết sẽ cho rằng các người có chuyện mờ ám không dám để người khác biết nữa đó. "

Quân Thư Tịnh cười lạnh trong lòng, lần này tìm đến cửa đúng là để gây phiền phức đây mà. Xem ra, cho dù có ẩn ẩn làm ra vẻ nhu thuận thì đám người này cũng nhất định không để nàng được yên ổn. Nàng còn muốn từ từ tìm chứng cứ về cái chết của mẫu thân trước, rồi mới tìm tới từng người bọn họ, vậy mà có người đã sớm không nhịn được, còn nóng vội hơn cả nàng sao. Thầm nghĩ một hồi, Quân Thư Tịnh đáp: "Ta chẳng qua cảm thấy ngột ngạt nên đi dạo quanh một chút, Uyển Nhi cũng không biết chuyện này, làm phiền phụ thân và di nương lo lắng, đều trách nữ nhi không tốt. Có điều...di nương vì sao mới sáng sớm đã vội đến viện nhỏ này của ta, còn gây ồn ào như vậy, đây lại là có chuyện gì?" Nàng hướng ánh mắt đến trên người Quế Nguyệt, vẻ mặt nhu thuận như vậy, không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy có chút rét lạnh. "Nếu không thể có được câu trả lời thỏa đáng, truyền ra ngoài, người không biết còn cho rằng di nương nhân lúc ta hồi phủ chưa lâu muốn tìm ta gây khó dễ, gϊếŧ gà dọa khỉ nữa đó."

"Chuyện này sao có thể. Là lão gia muốn tìm ngươi hàn huyên một chút, ta chẳng qua là lo lắng đi theo mà thôi." Quế di nương đáp, lại thêm: "Quân gia chúng ta há lại có thể để những người ngoài kia đem ra đàm tiếu, bôi nhọ!"

Nghe lời này, Quân Thành trầm mặc, Quân Thư Tịnh chỉ cười, nụ cười nhẹ như gió thoảng mùa xuân mang theo chút hương hoa đào man mác, hoàn toàn vô hại, nói: " Vừa rồi không phải di nương còn lo lắng ta bị người ta đàm tiếu sao? Ngươi vì sao câu nói trước sau lại không đồng nhất? Hay…ý của di nương là ta không phải người của phủ này?"

Nghe lời này, mặt Quân Thành đỏ lên, tức giận nhìn Quế Nguyệt, lại quay sang Quân Thư Tịnh nhẹ giọng an ủi: "Tịnh Nhi, không được nói bậy! Con là nhi nữ mà ta yêu quý nhất, là huyết mạch của Quân gia. Nếu ai dám có nửa điểm bất kính với con, vậy Tướng quân phủ này không dung nổi hắn rồi!"