Chương 17: Có nguyện ý?

"C"Chuyện này phụ thân sẽ từ từ nói cho con biết, được không? Chúng ta đi dùng thiện sáng trước."

"Được! Cha, chúng ta đi."

Trong thiện phòng chỉ có hai cha con bọn họ và một vài nô tỳ ở bên cạnh hầu hạ, Quế di nương đã cáo từ trước, chỉ nói không khỏe muốn quay lại viện nghỉ ngơi không làm phiền bọn họ hàn huyên. Nhưng Quân Thư Tịnh biết chắc bà ta hẳn là đi xử lý đám gia nhân vừa rồi, cũng may nàng nhanh ý phái Uyển Nhi qua đó lo liệu trước, lúc Quế Nguyệt đến sau không biết sẽ có bộ dáng tức giận gì đây, nàng rất tò mò.

Sau khi Quân Thành vừa ăn sáng vừa nói một hơi dài, Quân Thư Tịnh đại khái nắm được hôn sự này là do Quân lão thái thái và Mai quý phi làm ra, cục diện không mấy tốt đẹp. "Mai Quý phi vẫn luôn nhớ nhung mẫu thân con, vì vậy muốn nữ nhi của nàng tiến cung gả cho lục hoàng tử. Trong hai người là con và Mộng Phàn, tất nhiên muốn con hơn, con và ngài ấy từ nhỏ đã có qua lại, nếu không phải bị đưa đến nơi đó, hai người các con nhất định trở thành thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên." Quân Thành nhớ lại, không khỏi đau lòng. "Chuyện này đều trách phụ thân không tốt. Tịnh Nhi à, ngày đó khi con rời đi, Mặc Vũ cũng vô cùng kích động, kể từ đó tính tình mới càng ương bướng bất tuân, tạo ra bộ dáng như hiện tại."

"Có chuyện như vậy?" Nàng lớn lên chỉ biết lục hoàng tử Hàn Mặc Vũ là tên đại điên trong miệng mọi người, không ngờ hắn đối với nàng thật không tệ, không uổng công khi nhỏ nàng coi hắn là bằng hữu chí cốt.

"Nhưng phụ thân, sao người lại gọi tên người ta thân thiết như thế, không phải chỉ cùng đánh một trận thôi à?"

"Cái này con cũng biết rồi? Cũng phải, kinh thành đông người, tin tức cũng lan đi rất nhanh!" Quân Thành cảm khái. "Nhưng không phải chỉ là đánh một trận, mà là cùng nhau vào sinh ra tử, nếu không phải chúng ta liều mạng chiến đấu làm sao có thể thu phục được quốc gia cường hãn như Tông quốc! Hơn nữa, tiểu tử Mặc Vũ này không có tệ như lời đồn đại, nhìn qua ai cũng sẽ cho rằng hắn hành sự tùy ý nhưng thực chất đều đã được tính toán kỹ lưỡng, làm việc vừa cẩn thận vừa dứt khoát. Đối với ta cung kính lễ phép, thực lực còn rất tốt nữa. Nếu hắn muốn nữ nhi ta, ta đương nhiên vừa ý vị hiền tế này." Quân Thành cao hứng nói một tràng dài xong mới để ý ánh mắt nghi hoặc của Quân Thư Tịnh, lại nói: "Con cũng đừng quá lo lắng, nếu con không nguyện ý gả đi, ta sẽ không cưỡng ép con chấp thuận! Mọi việc phụ thân đều nghe con."

Quân Thư Tịnh thấy lòng mình mềm ra, nàng trở về lần này vốn không vọng tưởng đến tình thân thủ túc. Đù về nhà chưa lâu, nhưng phụ thân nàng cứ hết mực cưng chiều, lòng người cũng làm bằng thịt.

"Phụ thân, đa tạ. Nữ nhi biết rồi. Có điều, không phải nói tên Mặc Mặc đó muốn thú ngũ muội? Sao qua lời người nói lại khác xa quá vậy?"

"Không phải. Ta cũng mới chỉ nghe nói gần đây, là lão thái thái muốn Ngọc Nhi thay con gả cho hoàng thất nhưng bên Mai Quý phi nhất quyết phản đối, chỉ muốn con. Vì vậy lão thái thái chỉ đành thuận theo, sau đó còn ốm không thể ra khỏi giường mất ba ngày, đúng là tạo nghiệt. Nhưng không biết sao hiện tại lại đổi thành Ngọc Nhi không nguyện ý, để con gả đi thay, haizzz."

"Thì ra là như vậy, nữ nhi đã rõ. Vậy lần này ủy khuất cho ngũ muội rồi, đợi có thời gian con sẽ đến thăm muội ấy."

"Được, Tịnh Nhi ngoan, cứ làm vậy đi." Quân Thành thấy nữ nhi hiểu chuyện, không những không tức giận muội muội suýt nữa đã thay mình gả đi, còn lo lắng nàng ta chịu ủy khuất thì vô cùng hài lòng. "Chuyện này đều do lão thái thái nhất thời nóng vội, đúng là không thể trách ngũ nha đầu, con bé chắc chắn cũng rất khổ sở, không thể chống lại ý của trưởng bối trong nhà mới đành chấp thuận."

"Người nói rất phải, con cũng cho là như vậy."

“Thế còn…hôn sự này, con có nguyện ý gả cho Mặc Vương?” Quân Thành không nhịn được, lên tiếng hỏi, ông ta thật sự mong muốn hôn sự này có thể thành. Nữ nhi vừa mới trở lại, ông ta rất không đành lòng đem gả đi, vậy cứ cho hai người kết duyên trước đợi qua mấy năm nữa mới thành thân không phải tốt rồi sao?

“Phụ thân, gặp lại chưa bao lâu, người đã chán ghét nữ nhi rồi?”

“Không phải! Tịnh nhi, ta không có ý này!”

“Vậy vì sao người nôn nóng muốn gả con đi? Nữ nhi không chịu, con không muốn rời xa người nữa!” Nàng vừa trở lại còn chưa kịp có hành động gì đã muốn đẩy nàng đi tiếp, vậy thù gϊếŧ mẹ phải làm sao, còn lâu nàng mới đồng ý!

Quân Thành nghe con gái nhỏ nói vậy, trong lòng rất cảm động. Ông ta vốn cho rằng Thư Tịnh nhất định vô cùng oán hận người phụ thân này, thật không ngờ nàng lại rất hiểu chuyện, còn muốn cùng ông ta thân thiết ở một chỗ. Nhưng hôn sự này, Quân Thành cũng vô cùng vừa ý, nếu bỏ lỡ rồi, sau này sợ rằng sẽ khó có thể có lại được!