Chương 18: Tam gia chuyên gây chuyện, gặp chuyện rồi!

"Hay là thế này, ta sẽ nói lại với Mai quý phi, tạo một chút thời gian cho hai người các con qua lại sau đó mới quyết định? Qua thời gian tiếp xúc cùng nhau nếu con còn không nguyện ý, ta sẽ thuận theo con."

"Phụ thân, vừa rồi người đã đồng ý thuận theo ý con, sao bây giờ lại đổi thành tiếp xúc qua vậy? Ai biết được đến lúc đó người còn đổi ý gì nữa đây." Quân Thư Tịnh giận dỗi nói.

"Nữ nhi ngoan, ta đã nói tên Hàn Mặc Vũ này rất không tệ, con chiều theo phụ thân một lần này thôi! Ta hứa không ép con thì nhất định không ép con."

Phụ thấn đại nhân hết lòng cầu khẩn nàng, Quân Thư Tịnh cũng đành thuận theo. Chỉ cần qua một thời gian nữa lại từ chối là được, nàng cũng đâu có mất gì! Nàng cùng với Hàn Mặc Vũ tuy từng có quan hệ rất tốt, nàng rất thích hắn nhưng chỉ là tình cảm bằng hữu, nếu để nàng cứ thế gả qua, cho dù không phải vì muốn trả thù cho mẫu thân, nàng cũng không thể đồng ý. Quân Thư Tịnh chưa từng có ý nghĩ muốn thành thân. Tuy nàng tính cách mạnh mẽ nhưng cũng chỉ là một nữ nhân, cũng muốn có trượng phu một lòng một dạ yêu thương, bảo vệ. Nhưng nhìn khắp thế gian này, chỉ sợ chưa từng tồn tại một người như vậy, ngay cả phụ thân nàng vô cùng sủng thê cũng phụ mẫu thân, nạp biết bao thϊếp thất. Hay Lưu Tiền thúc yêu vợ như mạng, dù không có thông phòng thê thϊếp, nhưng tính cách vô cùng nhu nhược, tuy nói luôn thuận theo ý thê tử nhưng cũng chưa từng vì bà ấy đứng ra. Nếu đã vậy, vì sao phải cưỡng cầu! Có nữ nhân nào không từng mơ ước hình tượng đẹp đẽ của trượng phu tương lai, song thực tế quá khác biệt, quá đau đớn, họ chỉ có thể chấp nhận. Nhưng Quân Thư Tịnh không giống như vậy, nàng sẽ không để bản thân mình trở nên giống họ.

"Phiền phụ thân thông báo với hoàng thất, nữ nhi nghe theo người."

"Được, tốt lắm. Hai người các con sẽ gặp nhau sớm thôi!"

........

Một tuần nữa trôi qua, mấy ngày này Quân Thư Tịnh tập trung luyện y thuật, đôi khi sẽ đi tìm Quân Thành nói chuyện một chút. Ca ca tỷ tỷ nàng vẫn chưa quay lại, nàng biết không thể gấp vì vậy cứ việc tranh thủ hưởng thụ cuộc sống nhàn hạ này. Đám di nương qua sự việc của Quế di cũng không có ai tự tìm nàng gây khó dễ nữa, nàng cũng rất an phận tỏ ra nhu thuận với mọi người. Nhìn qua giống như không để tâm bọn họ nhưng thực chất vẫn luôn ngấm ngầm quan sát nhất cử nhất động, song cũng không có phát hiện điều gì khả nghi. Quân Thư Tịnh biết bọn họ đang áng binh bất động để chờ đợi thời cơ xuất chiêu, không sao, nàng đợi.

Hiện đã gần đến Tết Nguyên Tiêu, sau Nguyên Tiêu chính là lễ cập kê của nàng. Phụ thân nói, lần này phải làm thật lớn, nhưng lão thái thái không muốn như vậy, nàng cũng suy nghĩ giống lão thái thái, không cần làm to. Quân Thành biết vậy đã nổi giận không thôi, việc này ông ta tuyệt đối không thỏa hiệp, ông ta muốn bù đắp cho nữ nhi thật nhiều.

Trời vừa vào tối không lâu, mọi người trong Tướng quân phủ đã muốn lên giường ngủ, dạo này chuẩn bị cho Tết Nguyên Tiêu khiến ai nấy đều mệt mỏi.

"Lão gia! Lão gia! Không hay rồi! Tam...tam công tử...có chuyện rồi!" Tiểu Chư vừa thở vừa nói, gấp gáp chạy vào bẩm báo.

"Tên tiểu tử đó có khi nào không có chuyện? Ngươi gấp cái gì, có gì từ từ nói. Hớt ha hớt hải muốn doạ chết ta sao?"

"Được rồi, Tiểu Chư mau nói, tam ca rốt cục xảy ra chuyện gì rồi?" Quân Thư Tịnh biết phụ thân tuy ngoài mặt tức giận, thực ra đang lo lắng không thôi. Đúng lúc nàng muốn đến tìm ông hỏi chút chuyện mới thấy một màn này.

"Tam...tam công tử đang bị bắt lại, nói rằng chuẩn bị hành quyết...Nói huynh ấy cưỡng bức dân nữ, còn nợ rất nhiều bạc. Nữ nhân này là muội muội tên Tiêu Hổ của Hắc Bang, không biết vì sao tam gia lại chọc phải bọn chúng chứ. Hắc Bang này có chuyện xấu nào chưa từng làm qua, lại còn không chịu quản chế của quan phủ, bọn chúng người đông thế mạnh! Phải làm sao đây lão gia? Hu hu hu."

"Không đầu không cuối! Nam nhân cao lớn như ngươi khóc lóc cái gì! Rốt cục nó đang ở đâu? Vì sao lại có chuyện như vậy?" Nhìn bộ dáng Tiểu Chư, Quân Thành thật sự không chịu nổi.

"Ở..ở Thanh Tuý Lâu tầng hai! Lão gia người mau qua đó xem, xin người hãy cứu tam gia. Chuyện này đã đồn đại khắp nơi rồi, người đi một chút sẽ rõ!" Tiểu Chư gấp gáp đáp, đối với hắn chuyện quan trọng nhất bây giờ là đi cứu tam thiếu gia.

Quân Thành sững người một chút, quay sang Quân Thư Tịnh nói: "Tịnh Nhi, con giúp ta đi báo với lão thái thái một tiếng. Ta đi rất nhanh sẽ quay lại, con đừng quá lo lắng!" Lại nói đám gia nhân "Người đâu, chuẩn bị xe ngựa! Ta phải đi nhìn xem nghịch tử này có thể gây ra hoạ thế nào! Gọi đến khoảng hai mươi lính gác phủ, đi theo ta." Mấy người này gọi là lính gác phủ, xong đều là quân lính từng đi theo ông ta, vì một lòng trung thành mà giải ngũ, theo ông về phủ, công việc hằng ngày chỉ có ăn ngủ và luyện võ, chỉ có khi cấp bách mới triệu tập bọn họ. Có họ đi cùng, Quân Thành mới yên lòng một chút, ông biết bên kia người đông thế mạnh, nếu không có chuẩn bị đã đối mặt nhất định sẽ chịu thiệt.

Quân Thành vội vã đi ra phía cửa phủ, trong lòng thầm tự trách. Đều tại ông ta thương nhớ thê tử, không muốn tổn hại hài nhi của nàng. Một mặt vì lo hắn không có phụ mẫu ở bên, dù nghe không ít lời chỉ trích nhưng vẫn luôn dung túng, mới dẫn đến cục diện ngày hôm nay. Vạn nhất thật sự không thể cứu vãn, vậy ông ta phải ăn nói với phu nhân thế nào!