Chương 20: Gặp mặt

“Các ngươi đừng có ngậm máu phun người, ta nói không làm là không làm, có đánh chết ta cũng không thể nhận.”

“Ngươi có thừa nhận hay không đã không còn quan trọng! Mau bắt hắn lại cho ta.” Phương Hành quát lớn.

Vừa nói hai bên liền cùng lúc xông lên. Bên phía Quân Thủ Hòa chỉ có tổng cộng bốn người nhưng không hề lép vế so với gần hai chục người trước mặt, người nào người nấy thân thủ đều vô cùng tốt. Quân Thủ Hòa trực tiếp đấu võ với Tiêu Hổ, ngang tài ngang sức, nếu đám người hóng chuyện dưới kia có thể thấy một màn này nhất định nhìn đến há hốc miệng, đây thực sự là đích tử phế vật của phủ tướng quân sao? Quân Thành vừa lên đến nơi cũng cảm thấy hoài nghi nhân sinh, con trai hắn từ khi nào thực lực cao như vậy, không hề thua kém kinh thành đại hắc bang. Còn nữa, cái tên đại ngốc Tiểu Chư cũng thật biết dọa người, nghe lời đồn đại tinh tinh mà đã dám báo tin Tam gia bị xử, ai xử ai còn chưa biết đâu! Sau khi hồi thần lập tức cho người của Quân gia tiến lên giúp sức, rất nhanh thế cục đã thay đổi. Tiêu Hổ thấy tình thế không ổn, nhanh chóng tiếp một cước của Quân Thủ Hòa đạp đến, xoay người tách ra, hét lớn kêu mọi người dừng lại.

Hắn đi đến trước mặt Quân Thành, hạ giọng: “Quân đại tướng quân, thứ cho vãn bối lỗ mãng! Có điều, Tam gia gây chuyện đền tội, ngài dẫn nhiều người như vậy đến là có ý gì?”

Quân Thành lại cảm thấy choáng váng một lần nữa, lão đại hắc bang nói chuyện còn nho nhã, hữu lễ hơn cả ông ta, thầm thở dài, lần này trở về mọi thứ đều khác xa tưởng tượng.

“Có gì chúng ta cứ từ từ thảo luận, nơi này là kinh thành không phải chiến trường, ngươi cảm thấy lời ta nói có đúng không? Nếu như…các ngươi vẫn khăng khăng muốn đòi mạng mạng của nhi tử ta, ta cũng muốn nhìn xem có mấy kẻ bước được ra khỏi căn phòng này hôm nay!”

“Ngài…ngài…” Phương Hành rất muốn chửi thề nhưng không dám, chỉ đành ngậm miệng.

Quân Thủ Hòa không chút thương tổn đứng lặng im ở góc phòng, hắn thấy phụ thân mình đến có chút ngây ra, phụ tử hắn đã năm năm chưa từng gặp mặt, nào ngờ tương phùng lại trong hoàn cảnh này! Vừa rồi, hắn nhất định ngăn cản, không cho người về phủ báo tin, vậy mà Quân gia thế nào có thể đến đông như vậy.

“Phụ thân, sao người lại đến đây?”

“Còn không phải đến hưởng phúc của ngươi sao?”

“Phụ thân! Con không sai..” Quân Thủ Hòa còn muốn nói thêm nhưng thấy ánh mắt của Quân Thành, chỉ đành cắn răng đứng đó. Trong lòng tuy bất mãn nhưng không tránh khỏi nổi lên chút ấm áp, nhiều năm như vậy hắn mới lại có cảm giác được phụ thân bao bọc. Hắn biết tuy lời Quân Thành nói ra giống như chán ghét hắn, nhưng việc Quân gia đến đây đã chứng minh địa vị hắn trong lòng phụ thân không hề nhỏ.

“Quân đại tướng quân! Ngài thực sự cho rằng chúng ta là cá nằm trên thớt, chỉ có thể vùng vẫy đợi ngài làm thịt sao? Ta tuy lớn lên danh tiếng không quá tốt, không có chiến công như ngài nhưng từ nhỏ đã đọc sách, học qua quy tắc lễ nghĩa, phân biệt đúng sai. Lần này đích thực là tam thiếu gia của quý phủ đã phạm sai, không lẽ Quân gia muốn dung túng nghịch tử, mặc hắn làm càn!” Tiêu Hổ dùng thái độ nhã nhặn nói chuyện nhưng ai ai cũng dễ dàng cảm nhận được khí thế bức người của hắn qua từng lời từng chữ.

“Đúng vậy. Hơn nữa hắn còn nợ bạc Phương gia ta, nếu ngài đã tới thì thay hắn trả đi!”

Quân Thành dứt khoát không để Phương Hành vào mắt, quay qua Tiêu Hổ: “Ha ha, lão phu ngày thường thích nhất là nói đùa. Nhưng muốn kết luận cũng cần có bằng chứng, nếu việc này thật sự do tiểu tử kia gây ra, Quân gia ta cũng nhất định không tha cho hắn.”

“Sì, ngài thật biết nói chuyện, cả kinh thành này đều biết Quân Thành ngài là kẻ đại sủng thê, sủng nhi tử.” Phương Hành không nhịn được, thốt lên. Nhưng chưa bao lâu sau đã hối hận, nhìn ánh mắt đám người Quân gia khiến hắn cảm thấy đường về nhà lần này thật xa. Hắn vẫn muốn quay trở về với đám di nương của hắn, tự hứa với lòng sẽ không nói bậy nữa!

Quân Thành liếc Phương Hành một cái, thấy hắn hơi rùng mình mới dừng lại, nói: “Hm. Các người xem…” Lúc này ông mới để ý đến nữ tử trong phòng, dáng vẻ yếu đuối, dung nhan xinh đẹp khiến người ta có cảm giác muốn che chở. Nàng nhìn qua giống Tiêu Hổ đến ba phần, trên mắt còn ngấn lệ, được đám người hắc bang vây xung quanh. “Ta đoán không sai thì vị cô nương này nhất định Tiêu Giang cô nương đi?”

“Đúng vậy! Đây chính là tiểu muội của ta, nếu không phải nhờ có tam gia cao cao tại thượng của Trấn quốc tướng tướng quân phủ, nàng ấy hiện giờ đang vui vẻ đánh cờ đối thơ trong viện rồi!”

“Vậy nếu đổi thành đánh cờ đối thơ trong tướng quân phủ thì sao? Đúng là ủy khuất cho Tiêu tiểu thư, nhưng Thủ Hòa nhi tử này của ta tuy có chút phóng túng nhưng tình tính hắn lại không tệ, cô nương thử cân nhắc một chút?”

Mấy lời này khiến người trong phòng đều kinh ngạc nhìn nhau. Tiêu Giang nghe xong xoay người khóc lớn, Tiêu Hổ và Quân Thủ Hòa thấy vậy cùng lúc lao đến phía nàng, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng.