Chương 21: Phương Hành ăn hành

“Giang Giang đừng khóc, sao vậy?” Tiêu Hổ nói. “Còn ngươi, mau tránh xa ra chút!”

Quân Thủ Hoa lúc này ý thức được mình lỗ mãng, đứng lui ra.

Tiêu Giang nhìn dáng vẻ lo lắng cho mình của huynh trưởng, cố nén đau thương, ngừng khóc. Nàng cho Tiêu Hổ một ánh mặt trấn an, đứng dậy hướng Quân Thành hành lễ.

“Tiểu nữ ra mắt Quân đại tướng quân, vừa rồi là tiểu nữ thất lễ.”

“Cô nương vì sao khóc? Thương tâm như vậy, ai không biết còn cho rằng chúng ta bắt nạt cô nương nữa đó!” Tiểu Chư lên tiếng.

Thuộc hạ của hắc bang nghe vậy cũng không chịu thua: “Chẳng nhẽ không đúng sao? Còn không bắt nạt thì gọi là gì? Lão đại, cùng lắm thì ta không cần cái mạng này nữa, chúng ta đấu với họ tới cùng. Hắc Hổ bang chúng ta trước nay chưa từng ủy khuất như vậy!”

“Tiểu Mộc, im miệng!” Tiêu Giang nói, nàng là đang bảo vệ hắn, nếu để hắn nói thêm mấy lời chọc người tức giận, kết cục nhất định thảm. Tiêu Hổ huynh trưởng nàng bình thường tính khí khá tốt, nhưng rất sĩ diện, chuyện mất mặt há có thể nói to.

“Ta tuy đã mất trong sạch cùng thanh danh, nhưng không phải vì vậy mà cứ thế gả bừa! Quân gia Tam gia đã một mực không nhận, ta làm sao dám một mực gả qua? Hơn nữa, kẻ dám làm không dám nhận, ta thà xuất gia làm ni cô cũng không muốn có một phu quân như vậy”

“Chuyện này thật sự là hiểu lầm, ta cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, có mắng ta sao cũng được duy chỉ có cái danh cưỡng bức nàng là ta không thể nhận. Tiêu cô nương có thể tin ta một lần không?” Quân Thủ Hòa tiến lên đối diện Tiêu Giang, khẩn thiết nói.

“Vì sao ta phải tin huynh? Bản thân huynh có khi nào nghĩ đến sau này ta phải làm người thế nào không? Chuyện này đã sớm bị lan truyền đi, không thể giấu nữa rồi, dưới lầu ồn ào như thế không phải vì tin tức mà đến thì là gì!”

"Ta...đều trách ta không tốt. Có điều Giang...Tiêu cô nương, xin nàng tin ta một lần này. Tuy ta không có bằng chứng cụ thể, nhưng chuyện này thật sự là có ẩn tình. Nàng cho ta ba ngày, ta nhất định điều tra rõ ràng mọi chuyện, trả lại trong sạch cho nàng."

Tiểu Mộc càng nghe càng bất mãn "Ngài nói một hồi không phải chỉ muốn thoát tội thôi à? Điều tra? Còn chê chưa đủ lớn, chưa đủ mất mặt sao?

"Đúng vậy! Đúng vậy! Dù gì người thiệt thòi nhất vẫn là tiểu thư nhà chúng ta!" Đám người Hắc Hồ bang đồng thanh.

Quân Thư Tịnh từ lúc bước vào vẫn luôn im lặng quan sát, nàng đã hiểu được mấy phần, lên tiếng: “Các người đừng vội kết luận. Tam ca, huynh có thể nói rõ ràng đầu đuôi mọi chuyện một chút không? Có vậy mới tìm được cách giải quyết cho chuyện này.”

Người trong phòng nhìn theo nơi âm thanh phát ra, chỉ thấy một nữ tử vô cùng thanh thoát tựa như nàng không thuộc về nơi này.

“Cô nương đây là…Thư Tịnh? Là muội sao?” Quân Thủ Hòa vừa nghi hoặc vừa vui mừng, cuối cùng tiểu muội muội của hắn cũng trở lại rồi. Trong trí nhớ hắn, chỉ có một hình bóng nhỏ nhắn, mập mập trắng trắng vô cùng đáng yêu, hiện giờ đã trở thành thiếu nữ xinh đẹp rồi. “Muội thật giống mẫu thân!”

“Thư Tịnh ra mắt tam ca!”

“Được! Rất tốt! Ta đã rất nhớ muội đó!”

Quân Thành thấy nhi nữ nhi tử như vậy rất vui vẻ, nhưng vẫn cần giải quyết chuyện trước mắt trước! “Ngươi còn không mau nói rõ ràng cho cô nương nhà người ta một câu trả lời.”

“Không phải là không dám nói sao, nhân chứng có đủ vẫn còn muốn biện hộ.” Phương Hành trực tiếp cướp lời của Quân Thủ Hòa, khó chịu lên tiếng. “Quân lão tướng quân, vừa rồi Tiêu gia nhận được tin báo đã lập tức đến đây, đúng lúc thấy được một nam một nữ quần áo không chỉnh tề trên giường. Chắc chắn nhi tử của ngài bỏ thuốc mê người ta rồi cưỡng bức, làm xong cũng không hề sợ hãi lăn ra ngủ, hắn cho rằng không ai làm gì được hắn đây mà. Chưa hết, tối qua hắn thua bạc, nợ Phương gia chúng ta hai vạn kim lượng…”

Không để Phương Hành nói hết lời, Tiêu Giang chen vào.

“Khoan đã, người ngoài chỉ biết ta và Quân tam gia có xảy ra chuyện, cái gì mà bắt gian tại giường, dùng thuốc mê…vốn chưa từng để lọt ra ngoài. Phương nhị gia, ngài lại rõ như chứng kiến tận mắt vậy.”

“Lúc đó chỉ có mấy người Hắc Hổ bang, không hề có kẻ nào khác, lý nào lại vậy?” Một tên thuộc hạ nói. Bấy giờ, mặt Phương Hành đã trắng bệch, ý thức được mình lỡ lời. Sảy chân ngã còn có thể đứng lên, lời đã nói ra thì không thể thu lại nhưng nhất thời không biết giải thích thế nào.

“Phương nhị gia sao lại không nói nữa, vừa rồi còn huênh hoang như vậy mà? Theo ta thấy chuyện này không có đơn giản như vậy.” Quân Thư Tịnh vừa nói vừa tiến đến phía Phương Hành, chỉ thấy nàng phất tay một cái, hắn lập tức đau đớn ngã trên đất, miệng không ngừng kêu gào.

"Nhị gia! Nhị gia!" Nô bộc Phương gia mau chóng chạy qua, muốn đỡ thiếu gia bọn họ dậy. Phương Hành không những không hợp tác, cứ lăn qua lăn lại trên đất, còn luôn miệng quát mắng.

"Đau quá, đau quá. Ngươi vừa làm gì ta? Ta phải gϊếŧ ngươi! Phương gia ta có thừa tướng đại nhân chống lưng, cũng không xem là thua thiệt Quân gia các người, ta nhất định khiến ngươi trả giá thật nhiều."

Ai nấy thấy cảnh này cũng há miệng trợn mắt, nữ tử nhìn qua thanh thuần vô hại lại ra tay hai người rồi? Đặc biệt là Quân Thành, ông ta sao có thể ngờ nữ nhi của mình còn có một mặt này. Tiêu Hổ cũng nhìn nàng đến ngây ngốc, vừa xinh đẹp vừa có thủ đoạn, chính là kiểu nữ nhân hắn thích.

"Ngươi chắc chứ? Lần trước huynh trưởng của ngươi cũng nói với ta mấy lời y như vậy, Phương gia không tìm tiên sinh đến dạy văn à? Thật vô vị!" Quân Thư Tịnh nói lớn, nàng muốn cho cả người dưới lầu nghe thấy, để họ giúp nàng đưa tin tức đi. Nàng dứt khoát vứt bỏ hình tượng quý tiểu thư, nếu trở thành đại ma đầu giống Mặc Vương được thì quá tốt!