Chương 22: Giải quyết

“Thì ra là ngươi? Là ngươi hại đại ca trở thành đoạn tụ.” Phương Hành chỉ nghe nói hung thủ hủy hoại huynh trưởng hắn, đích tử Phương gia là một thiếu nữ vẻ ngoài xinh đẹp, nếu không phải thừa tướng đại nhân căn dặn tạm thời tha cho nàng ta thì Phương gia nhất định lật tung cả kinh thành cũng quyết tìm ra người. Không ngờ hiện tại không những không thể trả thù cũ mà còn bại dưới tay nàng.

“Aaaaaa, ta gϊếŧ ngươi!” Phương Hành vừa hét lên vừa dùng hết sức lực còn lại lao đến chỗ Quân Thư Tịnh, tiện thể nắm lấy kiếm của tên nô bộc bên cạnh. Không ai ngờ Phương Hành lại nổi điên muốn gϊếŧ tiểu thư Quân gia trước mặt phụ thân và ca ca nàng. Quân Thư Tịnh xoay người tránh đi nhưng vẫn chậm một chút, vệt áo bị chém ra một vết rách nhỏ. Quân Thành cùng Quân Thủ Hòa lập tức cho Phương Hành và bọn nô bộc Phương gia mấy cước đạp khiến chúng lần nữa ngã lăn ra đất. “Chán sống rồi?”

Quân Thư Tịnh không quá để ý, nói: “Có phải rất đau đớn không? Ở đây ta có sẵn thuốc giải độc, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của ta, ta liền giao cho ngươi.”

“Ta khinh! Ta mới không cần thuốc giải của các người, chút đau đớn này có là gì.” Phương Hành đã đau đến không muốn sống nữa nhưng hắn không cho phép bản thân thỏa hiệp, hắn tin tưởng chỉ cần có thể quay về, gia tộc nhất định vì hắn dốc sức nghĩ cách, lo gì không giải được chút độc nhỏ của nữ nhân.

“Ngươi đừng tự cho rằng mình thông minh. Độc của ta đi khắp thiên hạ này không có mấy người giải được, đợi Phương gia tìm được kẻ đó e rằng ngươi chỉ còn lại bộ xương trắng thôi. Không biết độc của Phương gia đại gia thế nào rồi?”

“Nếu ta đoán không nhầm, là Phương gia các người hạ dược tam ca ta và Tiêu cô nương, sắp xếp giống như bọn họ đã xảy ra chuyện với nhau rồi cho người báo tin chỗ Hắc Hổ?” Lại quay qua Tiêu Hổ, nói: “Tiêu công tử, không biết kẻ đến báo tin hiện giờ đang ở đâu?”

“Cái này…đều tại ta sơ xuất, người kia sau khi nói ta biết phải đến Thanh Túy lâu liền đã biến mất. Quả thực rất khả nghi!” Tiêu Hổ nói, thầm trách bản thân nóng vội mà bỏ qua chi tiết này.

“Đúng là không chuyện ác nào không làm! Còn chuyện tam gia nhà ta nợ bạc các người cũng là do các ngươi gian lận gài bẫy, đúng chứ?” Tiểu Chư tức giận.

“Phương Hành, ngươi còn không chịu nhận!” Quân Thư Tịnh đến bên cạnh hắn, nhỏ giọng. “Ta không chỉ có thuốc giải của ngươi mà còn có thuốc giải độc huynh trưởng ngươi. Cả hai đều là đích tử Phương gia không phải sao, chỉ vì hắn sinh ra sớm hơn ngươi mà giành quyền thừa kế sản nghiệp, ngươi thật sự cam lòng? Nếu ta giúp hắn có thể lại sinh con nối dõi, khôi phục địa vị trong gia tộc, còn bản thân ngươi chỉ làm một bộ xương khô…”

“Ta nói, ta nói là trưởng lão Phương gia kêu ta làm, ta là bị sai khiến. Đúng vậy, đều đúng hết, ta nhận, ta nhận. Hức Hức. Thuốc giải, đưa ta thuốc giải.”

Quân Thư Tịnh thấy chuyện đã giải quyết xong, nàng nói lời nhất định giữ lời, giao cả hai lọ thuốc giải cho Phương Hành. “Tiếp theo làm thế nào phụ thuộc vào ngươi. Có điều, lần này Quân gia ta không có bỏ qua dễ dàng như vậy. Giữ lại mạng nhỏ cho ngươi, về nói với đám người kia Quân gia sớm thôi sẽ tìm đến họ.” Nói xong, cho người ném bọn chúng ra ngoài khiến người dưới lầu lại được phen mở mang tầm mắt. Phương gia mấy năm này liên tục cậy thế hϊếp người khiến dân chúng căm phẫn, hiện tại cả hai vị đích tử duy nhất đều thảm hại ở Thanh Túy lâu, ai ai cũng cảm thấy đáng đời.

………

“Chuyện ầm ĩ cả buổi cuối cùng lại dễ dàng giải quyết như vậy? Nếu không tận mắt thấy ta nhất định không tin đó. Nghe nói sau lần này, địa vị của Phương gia đã không còn như trước, còn gây thù với phủ tướng quân và Hắc Hổ bang.”

Đã hai ngày trôi qua nhưng sự việc vẫn cứ như vừa mới xảy ra, khắp kinh thành từ hàng quán đến tửu lâu đều nghị luận không thôi.

“Hơn nữa hai đại gia tộc này còn có ý định kết thân nữa đó, đúng là trong họa có phúc, nếu không có Phương gia gây chuyện thì sao dễ dàng có được hỉ sự này. Quân tam gia kia đã có ý với Tiêu cô nương lâu rồi nhưng e ngại bản thân thanh danh quá tệ, còn tiểu thư nhà người ta lá ngọc cành vàng thông tri đạt lễ.” A Trương vốn là tiểu nhị của quán trà Tú Hảo, thấy khách nhân bàn chuyện thì không nhịn được nói chen vào. “Nói ra thì thật đúng là ngược đời, công tử nhà quan lớn với muội muội của lão đại hắc bang, ta nói hai người này có phải nên tráo đổi thân phận cho nhau mới đúng không!”

“Ha ha Tiểu đệ đệ nói thật sao? Nào, mau ngồi xuống đây. Ngươi còn biết chuyện gì nữa mau nói cho chúng ta nghe.”

"Còn có, tứ tiểu thư bị vứt bỏ mới trở lại của Quân gia, ai có thể nghĩ ra chứ, nàng với nữ nhân khiến Phương đại gia đoạn tụ là cùng một người."

"Không phải nói Quân tứ tiểu thư đó là phế vật xấu xí sao. Ta có nghe qua rồi, nữ nhân kia không những biết dùng độc, khinh công của nàng chấp mười mấy nô bộc Phương gia đuổi không kịp, còn vô cùng xinh đẹp không hề thua kém kinh thành tứ đại mỹ nhân. Ngươi còn nói cùng một người, muốn lừa chúng ta?"

"Ayyaa khách quan, ta lừa các vị để làm gì, đều là thật đó, đã truyền khắp kinh thành rồi. Các người nhất định phải tin ta, hôm đó ta đã tốn nửa số tiền tích cóp mới vào được tầng một của Thanh Túy lâu, còn tận mắt nhìn thấy nàng ấy."