Chương 5.2: Đêm tối2

"Được, ta nhất định đến tìm tỷ, tỷ không được phép quên ta!"

"Nhất định! Hoàn Hoàn phải sống thật tốt, chăm sóc sư phụ thời gian này giúp ta."

"Ha ha tỷ tỷ người yên tâm, sư phụ của ngươi há lại không phải sư phụ của ta? Ha ha." Tính tình Lưu Thải Hoàn chính là đơn thuần như vậy, vừa rơm rớm nước mắt lại có thể cười ngay. Thật khiến người ta yêu thích nhưng cũng không khỏi lo lắng. Cũng may nàng là sống ở Xuân Hồ tiểu trấn này chứ không phải kinh thành toàn những đạt quan hiển quý kia, nếu không, với tính cách này, còn không biết có thể mang lại loại họa gì.

Đang lúc hai người đang trò truyện vui vẻ, nét mặt Lưu Thải Hoàn thoáng ngưng trọng. Nàng là người luyện võ, đối với âm thanh vô cùng nhạy cảm. "Đừng lên tiếng, có người!"

Xoẹt...Một đạo kiếm xuyên qua cửa sổ hướng bọn họ lao tới, Lưu Thải Hoàn cũng là rất nhanh đá một chiếc bàn ra đỡ lấy. Lúc này mới nhìn rõ một thân ảnh màu đen mang khăn che mặt nhảy qua cửa sổ xông vào phòng. Kiếm trong tay hắn điên cuồng chém loạn, chẳng mấy chốc đã chém tới trước mặt hai nữ tử.

Ầm Ầm...người áo đen kia ngã xuống tạo ra tiếng động không nhỏ. Lưu Thải Hoàn vậy mà một cước đã giải quyết xong nha, Quân Thư Tịnh cũng nhanh tay đưa một viên độc dược vào miệng hắn.

"Nói! Là ai phái ngươi tới? Có mưu đồ gì?"

"...." Hắc y nhân cắn chặt miệng không lên tiếng.

"Ngươi đã trúng Mai Hoa độc của ta, nếu trong hai canh giờ không có thuốc giải, chính là thân thể xuất hiện vô số vết thối rữa, chết không dễ nhìn. Nếu ngươi thành khẩn ta liền cho ngươi một con đường sống. Thế nào? Ta nói cho ngươi biết, độc này vô cùng đau đớn, cho dù là Hàn Mặc Vũ cũng chưa chắc đã chịu được." Lục hoàng tử Hàn Mặc Vũ của Sở Hoàng quốc được biết đến là đại ma đầu trời đất không sợ, hắn không biết từ khi nào đã trở thành nên rất nổi tiếng trong dân gian.

"Ta khinh!" Nói xong hắc y nhân liền vận khí, tự đả thương lục phủ ngũ tạng. Hắn không ngờ nữ tử trông có vẻ yếu đuối thanh thuần trước mặt này lại ngoan độc như vậy, cơ thể hắn sau khi bị đánh một trưởng kia cộng thêm nuốt độc dược đã vô cùng đau đớn thống khổ, đã sớm không thể chịu đựng được nữa. Nếu hắn để lộ thông tin, cho dù sống sót quay lại, chủ nhân há có thể tha cho chết cho hắn? Chi bằng tự mình dứt khoát giải thoát!"

"Thư Tịnh, hắn ngừng thở rồi! Thật sự là rất dứt khoát, có thể trực tiếp tự đả thương cơ thể đến chết. Tuy thực lực không quá tốt nhưng khí khái này cũng không nhỏ nha." Lưu Thải Hoàn trợn mắt nhìn một màn trước mặt, sau khi tiến lên kiểm tra, lên tiếng xác nhận.

"Khí khái lớn hay lo sợ trở về cũng chỉ có một con đường chết? Kẻ đứng sau chuyện này nhất định thân phận không nhỏ, nhưng tại sao lại nhằm vào hai nữ tử chúng ta? Gây ra động tĩnh lớn như vậy, Lưu gia cũng không có ai qua xem một chút sao?" Rất nhanh Quân Thư Tịnh đã nhìn ra điểm khả nghi, chuyện này nhất định là không chỉ đơn giản như vậy.

"Đúng thế!" Lưu Thải Hoàn cũng làm ra vẻ suy tư, không khỏi nôn nóng. "Ta đi xem cha mẹ, đệ đệ bọn họ một chút."

"Có thích khách! Mau chạy."

"Cháy! Cháy rồi! Mau tìm người dập lửa."

Vừa ra khỏi phòng liền nghe tiếng kêu thất thanh của đám gia đinh cùng nô tỳ.

"Chuyện này là sao đây! Không được! Ta phải nhanh một chút, Thư Tịnh, tỷ mau ra ngoài trước, cháy này sợ là không dễ dập." Lưu Thải Hoàn lòng vô cùng nôn nóng.

"Không được, Thải Hoàn, chúng ta cùng đi." Nói xong thân ảnh hai nữ tử vội vã đi về phía đám cháy, Lưu Thải Hoàn tới phòng phu phụ Lưu Tiền còn Quân Thư Tịnh hướng phòng tiểu hài tử cách đó không xa.

Cả Lưu gia thật sự là không thể loạn hơn, trên đường đi bọn họ đã gặp mười mấy cỗ thi thể, có người là bị bỏng chết nhưng đa số là bị đâm bằng kiếm. Lòng hai người càng lo sợ, bước chân cũng càng ngày càng nhanh.

"Rầm..." Quân Thư Tịnh dùng sức mở tung cửa, nhìn cảnh tưởng trước mắt không khỏi rúng động. Bà vυ" chuyên chăm sóc Lưu Khỏa Thần nằm sấp dưới sàn, máu tươi lênh láng cùng với lửa đang cháy tới, nhất định là bị người ta gϊếŧ sau đó phóng hỏa, nhưng còn Lưu Khỏa Thần lại không thấy đâu. Quân Thư Tịnh nhanh chóng tiến tới, tránh ảnh lừa tìm kiếm khắp phòng. Không lẽ, đệ đệ này, cũng lại mất đi như vậy....