Chương 6: Lên đường

"Không thể như vậy!" Quân Thư Tĩnh thầm nghĩ. Nàng lại vô dụng như vậy, bất lực nhìn những người thân yêu lần lượt mất đi. Nàng đã vô cùng nôn nóng, nước mắt đã trực trào nơi khóe mắt.

"Oe oe"

"Khỏa Thần! Bột trắng nhỏ!" Nghe tiếng khóc của trẻ nhỏ, Quân Thư Tịnh hướng âm thanh tiến đến, đi tới bên vυ" nương, lúc này mới phát hiện đứa nhỏ ở dưới cỗ thi thể kia được vυ" nương ôm vào lòng, dùng thân thể che chắn. Đứa bé sắc mặt đã tím tái, khiến người ta trông thấy mà đau lòng.

"Đừng khóc! Tỷ đưa đệ ra ngoài! Tỷ nhất định bảo hộ đệ thật tốt!" Nói rồi ôm đứa bé vào trong lòng, dùng thân mình che chở.

Bên ngoài Lưu gia.

Lưu gia cháy thật sự rất lớn, bên trong chỉ còn mùi máu tanh cùng khói lửa. Lúc Quân Thư Tịnh ra tới bên ngoài, cơ thể vô lực ngã xuống, nhìn lại hài tử tím tái trong tay. "Không sao, đệ đệ ngoan, có ta ở đây sẽ không để người nào tổn thương đệ." Nói rồi cậy miệng, vuốt lấy ngực đứa bé. Vài phút sau, đứa trẻ khẽ động, miệng gào khóc, lúc này lòng Quân Thư Tịnh mới buông xuống, quay đầu tìm kiếm bóng dáng Lưu Thải Hoàn. Tất cả mọi người còn sống đều chạy tới đây, một số người dân của Xuân Hồ trấn cũng qua giúp đỡ dập lửa nên đã tập trung người khá đông.

"Tịnh Nhi, chúng ta ở đây! Con thế nào rồi?" Là tiếng sư phụ nàng.

Thì ra Hải Quảng Thiên sư phụ nàng ở trang viên gần đó thấy được đám cháy liền tức tốc chạy qua, vừa lúc cứu được Lưu Thải Hoàn đang ngây ngốc đứng trong viện của phu phụ Lưu gia, mặc kệ lửa cháy càng lúc càng lớn. Hải Quảng Thiên cũng chỉ có thể mạnh mẽ kéo nàng ra ngoài, cũng không kịp xem tình hình những người khác, lửa đã cháy vô cùng to rồi.

"Thư Tịnh! Phụ thân bọn họ lúc ta đến đã bị người ta đâm đến mất máu mà chết rồi, hức hức...mẫu thân dùng chút sức lực cuối cùng bảo ta chăm sóc đệ đệ thật tốt. Nhưng lửa cháy lớn như vậy, Tiểu Thần, Tiểu Thần.....hức hức, nếu sư phụ mặc kệ ta thì tốt rồi, cả nhà chúng ta dù sống dù chết cũng có thể ở cùng nhau, ta không muốn sống một mình như vậy." Lưu Thải Hoàn nức nở gắng gượng nói, cũng không để ý đến cái bọc nhỏ trong tay Quân Thư Tịnh, nói đúng hơn là đã không còn để ý điều gì nữa, nàng bây giờ thực sự chỉ muốn lao vào ánh lửa kia. Y phục trên người đã cháy sém mấy phần, vừa rách vừa bẩn trông vô cùng nhếch nhác, so với Quân Thư Tịnh cũng là thảm hơn mấy phần.

"Hoàn Hoàn, cố nén đau thương, chuyện này nhất định có người ở sau chỉ đạo, chúng ta phải giúp họ đòi lại công đạo. Hơn nữa, mau xem, Tiểu Thần không phải đang ngủ ở đây sao?" Nói rồi, đưa cái bọc trong lòng ra.

Lưu Thải Hoàn nghe vậy thì vô cùng kích động nhìn xuống, quả đúng là có một tiểu hài tử đang nằm ngủ, nhìn qua giống như mọi chuyện vừa xảy ra kia vốn không can hệ gì đến hắn vậy. Sắc mặt tuy vẫn còn tái nhưng nhịp thở đã đều đặn. Nàng khóc càng lớn hơn:

"Tiểu Thần, đừng sợ, từ giờ ta sẽ trở thành mẫu thân của đệ." Lưu Thải Hoàn nói, tay cũng đón lấy đứa bé đưa lên mặt dụi dụi, dịu dàng ôm vào trong lòng. Nàng nhất định phải mạnh mẽ, nuôi dưỡng đệ đệ thật tốt đồng thời giúp Lưu gia rửa mối thù này.

.........

"Tứ tiểu thư, nô tỳ Uyển Nhi phụng mệnh Lão thái thái tới đón người hồi phủ, đường đi xa xôi mời người mau chóng cùng chúng nô tỳ xuất phát tránh để trưởng bối trong nhà đợi lâu."

Lúc này, đoàn người đón Quân Thư Tịnh đã đến trước trang viên Hải gia, hai nữ tỳ cùng khoảng mười mấy gia đinh mang theo một chiếc kiệu cỡ trung, bằng gỗ, màu son, thanh thế này quả thực cũng không xem là nhỏ nha. Uyển Nhi kia nói chuyện với Quân Thư Tịnh tuy lời nói đúng mực nhưng thái độ không có chút kiêng dè, vẻ mặt còn có mấy tia bất mãn, trông qua càng giống nàng ta mới là Quân gia tiểu thư hơn.

"Được, vậy thì mau chóng xuất phát" Lại quay qua nói: "Hoàn Hoàn, chăm sóc bản thân cùng mọi người thật tốt, chuyện lần này ta nhất định giúp muội tìm kiếm hung thủ." Quay qua Hải Quảng Thiên: "Sư phụ, con ở kinh thành chờ người."

"Thư Tịnh"..."Tịnh Nhi"..."Ta biết rồi, bảo trọng."

Xuân Hồ trấn cách kinh đô khoảng năm ngày đi đường, suốt chuyến đi này Quân Thư Tịnh đã nghĩ ra rất nhiều khả năng rốt cục ai có thể gây nên những chuyện này, vì sao phải làm vậy. Lưu gia ở trấn Xuân Hồ nhỏ chưa từng ra ngoài, há lại có thể gây thù lớn như thế, nghĩ đi nghĩ lại Quân gia vẫn là tình nghi lớn nhất. Nhưng suy cho cùng mọi chuyện vẫn cần đợi khi nàng trở về mới có thể hảo hảo điều tra, liền nhắm mắt dưỡng thần, ổn định lại tâm tình. Đám người Uyển Nhi kia tuy dễ dàng thấy được sự bất mãn đối với nàng, có lẽ không thực sự xem nàng là chủ tử nhưng cũng không làm ra điều gì quá đáng, nàng liền mặc kệ bọn họ. Nàng hiện tại mặc y phục còn kém hơn của đám nô bộc Quân gia, tóc vấn nửa đầu cài một trâm gỗ đơn giản, còn lại thả rũ xuống trông vô cùng giản dị nào giống một tiểu thư nhà quan lớn. Nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp, khí chất tiên thiên không thể che dấu.

"Tất cả, dừng lại hết cho ta! Nếu dám kháng cự liền được chết rất nhanh." Đúng lúc xe ngựa đang trên đường, cách một quãng chuẩn bị tiến đến thành Viên Hòa, bỗng có tiếng nam nhân cùng tiếng vó ngựa hung hăng đạp tới, chẳng mấy chốc đã vây kín xe ngựa của Quân gia. Một đám thổ phỉ ước chừng mười tên, tuy nói ít hơn nô bộc Quân phủ nhưng trong tay có binh khí, tính tình vô cùng hung hãn đám gia đinh kia ngày thường đều ở trong phủ chạy việc vặt làm sao có thể là đối thủ.

"Tất cả của cải cùng nữ tử đều để lại đây, ta sẽ tha cho đám người các ngươi một con đường sống. Chỉ là...lưỡi kia của các ngươi cũng để lại đi, tránh mấy tên không biết sống chết đi nói linh tinh."

Đám nô bộc Quân gia vô cùng sợ hãi trong lòng, khí thế bọn thổ phí này không hề nhỏ, chỉ lo sợ thở to một chút sẽ bị chúng chặt ra làm hai. Đang lúc không biết làm thế nào, lại nghe một giọng nữ tử thanh thuần đầy ôn nhu từ hướng kiệu son phát ra.

"Ca ca, đừng tức giận, nếu ngươi có lòng như vậy ta nguyện ý theo ngươi về làm áp trại phu nhân, chút đồ này, coi như là của hồi môn cũng là tấm lòng của ta. Thế nào?" Nói rồi kêu Uyển Nhi đưa ra phần hoàng kim cùng trang sức vốn là toàn bộ lộ phí đi đường của bọn họ.

Tên dẫn đầu đám thổ phỉ, Mao Tiêu, đưa mắt liếc nhìn qua. Chỗ hoàng kim này cũng không ít, bọn chúng đúng là không nhìn lầm, kiệu này chắc hẳn là của nhà quan. Ngân lượng phía sau hẳn là còn nữa, tiểu thư nhà quan cũng đều là tiểu thịt ngọt, nàng ta thực sự nguyện ý theo hắn về? Lại nghĩ hắn anh hùng tiêu sái như vậy, khí thế bức người khiến nữ nhân vừa gặp đã yêu cũng không phải chuyện khó hiểu. Nghĩ đến đây liền lộ ra nụ cười. Đám người đi theo phía sau nhìn một màn này cũng phải bụm miệng nén cười, bọn chúng sao lại không biết Mao Tiêu này độ tự luyến gần như là vô địch thiên hạ kia chứ.

"Vừa rồi là ai lên tiếng? Mau bước ra đây." Mao Tiêu nói.

Ngay sau đó, rèm ở cửa kiệu liền được vén lên, một thân nữ tự mang y phục màu trắng dáng dấp mê người, khí chất tựa thần tiên xuất hiện. Nhưng sau một khắc đắm chìm, bọn họ liền cảm thấy có chút không đúng, gương mặt kia...?