Chương 7: Bạch Cốt tán

"Người này, người này...thân hình đúng là rất tốt nhưng sao dung nhan kia lại xấu như vậy! Quả thật là trêu ngươi mà!" Một tên trong đó lên thấy được khuôn mặt bạch y nữ tử, lập tức lên tiếng.

"Ngươi dựa vào cái gì muốn làm áp trại phu nhân của ta, ha ha, ngươi cho rằng muốn liền có thể thực hiện sao? Cũng không soi lại bản thân mình đi. Mao Tiêu ta tuấn lãng như vậy, há có thể cưới một xấu nữ như ngươi? Đúng là cười chết ta rồi, quanh khu vực thành Viên Hòa này, có bao nhiêu nữ nhân muốn hiến thân mình cho ta chứ! Ha ha ha ha."

Đám người xung quanh mắt thấy Mao Tiêu tự luyến như vậy cũng không khỏi nén cười lần nữa. Tuy nữ nhân trước mặt trên mặt có vết sẹo rất lớn trải dài một bên má nhưng ngũ quan tinh tế da dẻ trắng nõn. Mao Tiêu so ra không khá hơn là bao. Mặt hắn tuy không có vết sẹo dài kia, nhưng mũi tẹt miệng hô, mắt hơi lồi, khi tức giận trông còn có vẻ long sòng sọc, rất dữ tợn. Tuy không nói vô cùng xấu xí, nhưng cách hai chữ tuấn lãng kia không phải chỉ một chút. Bù lại, cơ thể hắn rắn chắc khỏe khoắn, dáng người cao lớn có mấy phần sức mạnh cùng uy nghiêm, thực lực chắc hẳn không thể xem thường.

Quân Thư Tịnh nghe mấy lời này cũng không có biểu cảm gì đặc biết, vẫn luôn giữ trên môi nụ cười mỉm nhẹ như gió xuân. Ngày trước, sư phụ nói khuôn mặt này của nàng tuy có thể khiến người ta yêu thích nhưng cũng sẽ có những lúc dẫn họa vào người, liền dạy cho nàng chế tạo một loại hỗn hợp, bôi lên mặt liền tạo thành hình dáng giống một vết sẹo xấu xí, nàng khi ấy tự nhìn mình cũng cảm thấy bị dọa. Rất xấu, rất quái dị đó nha!

"Ca ca, nếu ngươi không muốn ta vậy liền để cho chúng ta đi đi, số hoàng kim cùng trang sức này sẽ để lại cho các người. Còn về lưỡi của chúng ta, ta sẽ mua, tùy ngươi ra giá. Thế nào?"

"Chúng ta ở núi này cũng chưa từng có người dám đặt điều kiện. Cứ vậy thả các ngươi đi, các ngươi lại gọi quan phủ tới. Lúc đó, ta biết tìm ai đòi tiền đây? Ngươi cho rằng chúng ta không có não sao?" "Còn nữ tử kia, cũng không quá tệ, mau lại đây cho ta." Hắn chỉ Uyển Nhi, nói.

Uyển Nhi lúc này đã nước mắt đầy mặt. Mấy ngày nay nàng ta luôn vô lễ với Quân Thư Tịnh, có khi nào nàng ấy sẽ trực tiếp đem nàng dâng cho bọn thổ phi kia, để mặc bọn chúng dày vò không. Vừa nghĩ tới đây, lại nghe thấy tiếng nói:

"Được, nếu ngươi có hứng thú với nàng ta như vậy, ta đích thân dẫn nàng qua cho ngươi." Nói rồi tiến tới chỗ Uyển Nhi.

"Không! Không thể! Tiểu thư, sau này ta không dám nữa, ta nhất định hầu hạ người thật tốt. Đừng giao ta cho bọn họ, cầu xin người!" Uyển Nhi khóc rống lên, quỳ rạp xuống đất.

"Thế nào? Bây giờ coi ta là tiểu thư rồi sao? Câm miệng, qua đây cùng ta nào." Quân Thư Tịnh vẫn mang nụ cười trên mặt, vừa ôn nhu vừa quyết liệt đáp. Uyển Nhi vốn là muốn phản kháng, nàng thà vùng vẫy chạy đi, cùng lắm là chết. Sau lại thấy ánh mắt kì lạ của tiểu thư, không giống oán hận nàng, mà giống an ủi nàng, ánh mắt ấy chứa đầy vẻ kiên định cùng bảo đảm. Thấy vậy, Uyển Nhi cũng không vùng vẫy nữa, ngoan ngoan đi theo sau Quân Thư Tịnh, lần này coi như nàng đánh cược một lần, cùng lắm là chết thôi không phải sao! Cho dù nàng có thể thoát khỏi tay của Quân Thư Tịnh, nhưng bọn chúng đông như vậy, nàng vốn không có cơ hội thoát thân, không còn lựa chọn nào khác.

"Ca ca, mở mắt nhìn cho kỹ, ta chỉ là lo lắng mắt của ngươi sau hôm nay e là không còn tốt như vậy rồi!" Đến trước mặt Mao Tiêu, Quân Thư Tịnh mở miệng nói.

"Ngươi là...có...ý...gì? hụ hụ...đau đau" Chưa kịp nói hết câu, Mao Tiêu mắt thấy Quân Thư Tịnh vung tay, sau đó chỉ có thể cảm nhận thấy đau đớn khắp thân thể. Cùng lúc đó mấy tên gần hắn cũng kêu lên thất thanh. "Đây là thứ gì? Tại sao lại đau như vậy?"

"Ha ha, nói cho các ngươi biết một chút cũng không sao, cái này gọi là Bách Cốt tán, sau khi hít phải liền khiến xương cốt đau như muốn vỡ ra, các giác quan cũng dần dần không còn nhạy bén, cuối cùng đau đớn mà chết. Thế nào? Cảm giác tốt chứ, độc này ta cũng mới điều chế ra không lâu, vốn còn lo sợ không có chỗ dùng thử!" Quân Thư Tịnh cười nói, nét mặt cũng không có biến đổi quá nhiều. Nói nhiều với bọn chúng như vậy, chẳng qua là muốn tìm cơ hội tiếp cận mà thôi. Lại quay qua mấy tên còn lại: "Nếu các ngươi ngoan ngoãn bỏ vũ khí xuống, đợi khi bọn ta an toàn vào thành liền sẽ đưa thuốc giải. Ta thấy tên tiểu mao này nhất định là vô cùng quan trọng với các ngươi đi, nếu không ngoan ngoãn chịu trói, nói cho ngươi biết, độc Quân Thư Tịnh ta điều chế, khắp thiên hạ chưa từng gặp người có thể giải được đâu."

Mấy tên thổ phỉ còn lại cũng chỉ có thể bỏ vũ khí, xuống ngựa chịu trói, bọn người Quân gia cũng lập tức chạy lên giữ bọn chúng lại, cướp lấy vũ khí bị ném xuống. Mao Tiêu đối với bọn chúng không chỉ là trại chủ, mà còn là đại ca ca, chúng sao có thể đành lòng vứt bỏ.

Đúng lúc này chợt có tiếng nói truyền đến: "Cô nương, đám thổ phỉ này giao cho ta đi, ta sẽ phái người hộ tống ngươi đi đường cho tới khi không còn cần nữa thì thôi. Chúng ta ở ngoài đánh giặc nhiều năm như vậy, bảo đảm an toàn cho các ngươi chắc chắn không có vấn đề."

Người đi đến là một tuấn mỹ nam tử trẻ tuổi, thân vận áo giáp màu đen mang theo khí thế uy nghiêm lãnh đạm, theo sau lưng hắn còn có không ít kỵ binh mang cờ của Sở Hoàng. Vậy người này là một vị thiếu tướng quân sao? Trong lòng Quân Thư Tịnh thầm nghĩ, sau lại lên tiếng, đáp: "Không biết công tử đây là? Vì sao lại muốn mấy người này?"

"Không có ý giấu giếm cô nương, tại hạ Hàn Mạnh Khởi. Lần này chính là phụng mệnh lùng bắt đám thổ phỉ này, không ngờ lại gặp các ngươi ở đây. Ta thật ngưỡng mộ khí khái không sợ kẻ địch mạnh của cô nương, ra tay sảng khoái như vậy." Hàn Mạnh Khởi nói, hắn vốn đã tới từ trước, những tưởng Quân Thư Tịnh là một kẻ bất nghĩa đem người của mình dâng lên để thoát thân, thật không ngờ nàng không những không hề có ý bỏ qua cho bọn chúng, ra tay còn ngoan độc như vậy, trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài yếu đuối của nàng. Trong lòng nổi lên vài tia thích thú, nữ nhân có dũng có mưu còn giỏi dùng độc như vậy cả Sở Hoàng quốc cũng không có mấy người, khác hoàn toàn với những nữ tử yếu đuối trước đây hắn gặp.