Chương 8: Phủ tướng quân

Nhìn mấy tên kia hiện tại vẫn đang lăn lộn trên nền đất, miệng kêu thản không ngừng, Hàn Mạnh Khởi trong lòng cũng có chút dè chừng. Nếu đổi lại là hắn, chắc chắn cũng không ít thảm hơn.

"Cô nương không biết xưng hô thế nào? Có thể đáp ứng ta chuyện này chứ?" Hắn bày ra dáng vẻ hảo hữu nhất, lo sợ nếu làm phật ý bạch y nữ tử này sẽ không có kết cục dễ coi, hắn cũng không muốn ra tay động thủ với một nữ nhân.

Quân Thư Tịnh thoáng cả kinh. Họ Hàn há chẳng phải là hoàng thất sao? Tuy nàng rời kinh đã nhiều năm, nhưng vẫn còn nhớ được, Hàn Mạnh Khởi cái tên này, không ai khác chính là bát hoàng tử đương triều. Hắn tại sao phải dẫn quân lùng bắt một đám thổ phỉ không có thân phận gì đặc biệt này. Dù có nghi hoặc, nàng cũng là tức thời, những chuyện này biết nhiều một chút càng chết nhanh một chút. Nếu bọn họ đã muốn như vậy, nàng cũng không gây khó dễ làm gì, ngược lại không phải nàng càng có lợi hơn sao, lên tiếng:

"Ta chỉ là một dân nữ tầm thường không đáng nhắc tới. Công tử, vậy chuyện này liền theo ý ngươi đi. Đây là thuốc giải độc, tiểu nữ giao cho người, chuyến đi này ta là muốn đến kinh thành, hiện tại vừa lên đường không lâu đã gặp thổ phỉ mai phục. Vậy làm phiền người của ngài đi cùng chúng ta một chuyến rồi."

"Được, đa ta cô nương đáp ứng." Tuy nữ tử trước mặt không chịu tỏ rõ thân phận, nhưng Hàn Mạnh Khởi hắn nhìn qua liền biết không phải người tầm thường. Khí chất thoát tục, nói chuyện vừa phải hữu lễ, hơn nữa vừa rồi, có lẽ nàng ta đã đoán ra thân phận của hắn đi. Vậy mà, nét mặt không có chút kiêng dè, vẫn nhu thuận đứng đó, lại còn ra vẻ không biết? Thú vị! Quả thực rất thú vị! Chỉ là...thật tiếc cho gương mặt kia. Nhưng hắn cũng không cảm khái quá lâu, hiện tại đã bắt được người hắn phải quay lại phụng mệnh rồi.

"Vậy chuyện này liền như vậy đi." Sau khi để lại khoảng mười tên lính, liền mang người rời đi. Quân Thư Tịnh cũng không quá để ý đến hắn, nàng chỉ biết, chuyến này sẽ thuận lợi đi hơn rất nhiều rồi.

Sau khi nhập thêm mấy quân lính của quân đội triều đình, khí thế của đoàn người càng lớn, càng không có kẻ nào tới tìm chết, cả đường đi rất thuận lợi. Đám hạ nhân sau chuyện đã qua, đã trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều, phần là nợ nàng một cái ân cứu mạng nhưng càng là sợ hãi độc dược của nàng hơn. Rất nhanh đoàn người đã đến được Quân gia, thậm chí còn nhanh hơn dự kiến một ngày.

Quân gia - Tướng quân phủ.

"Tứ tiểu thư, người đã trở lại!" Quân Thư Tịnh vừa xuống kiệu liền đã có mấy tên lính gác cổng chạy ra nghênh đón. Bọn hắn sao lại không nhận ra Uyển Nhi chứ, vậy kiệu này chính là của tứ tiểu thư rồi, mấy ngày trước khi Uyển Nhi ra ngoài cả phủ đều biết bọn nàng là đi đón vị tiểu thư bị vứt bỏ kia. Lão gia hai hôm trước đã hồi phủ, luôn miệng hỏi thăm tình hình nhi nữ này, có vẻ rất lo lắng. Bọn hắn tuy chỉ là chân gác cổng, nhưng cũng phải nắm bắt tình hình chủ tử trong nhà để còn biết phải lấy lòng ai, mặc kệ ai. Vốn cho rằng tứ tiểu thư phạm tội bất hiếu lớn như vậy chắc chắn không còn đường trở lại, ai có thể biết được Quân lão gia từ khi chưa tự mình trở về, đã viết thư yêu cầu lão thái thái mau chóng đón nàng hồi phủ.

Quân Thư Tịnh có chút ngạc nhiên nhưng cũng không biểu lộ ra ngoài, từ khi nào nàng lại được chào đón như vậy, quay qua Uyển Nhi: "Lấy bạc đưa cho các huynh đệ này." Lại nói: "Ta đi đường xa không có chuẩn bị nhiều, chỉ có chút đồ này, vất vả cho các huynh rồi." Nói rồi phát cho bọn họ một chút bạc.

Cầm nén bạc trong tay, Tiểu Chư có chút cả kinh. Tứ tiểu thư ăn vận đơn giản, lại hào phóng như vậy, vừa gặp liền cho bạc? Thật không tệ, sau nhất nhất định phải lấy lòng nàng thật tốt. Trên mặt không giấu được vẻ vui mừng. Quân Thư Tịnh thấy vậy cũng thoáng lên ý cười, cất bước tiến vào.

Quân phủ so với năm đó cũng không khác biệt quá nhiều, có khác chỉ là lòng người. Nàng đối với nơi này có chút thân quen lại có chút xa lạ, mơ hồ không biết cảm giác đó là gì. Nhưng có một điều có thể chắc chắn, nàng đã không còn là đứa bé năm đó được yêu thương bao bọc, lần này trở lại chỉ vì một mục đích duy nhất là báo thù, những thứ khác đều không quá quan trọng, kể cả tình thân.

Người hầu trước tiên đưa Quân Thư Tịnh đến chính sảnh, ở đây Quân lão thái thái, Quân đại tướng quân cùng mọi người của Quân gia đã chờ sẵn. Sau khi được thông báo nữ nhi kia đã hồi phủ, tất cả mọi người đều mau chóng đến đây muốn nhìn một chút. Đập vào mắt bọn họ là một nữ tử mảnh mai có phần yếu đuối, nhìn qua lập tức cả kinh, nàng lớn lên lại giống Quân phu nhân đã mất như vậy. Quân phu nhân Tần thị năm đó là trưởng đích nữ của phủ Bá hầu, là đệ nhất mỹ nhân nổi danh kinh thành, còn từng khiến hoàng thượng phải tranh giành, nhưng sau lại chỉ một lòng muốn gả cho Quân Thành tướng quân. Mà Quân Thành cũng rất mực yêu thương thê tử này, nhiều năm như vậy, vị trí chính thê phu nhân vẫn luôn bỏ trống. Quân đại tướng quân cũng rất tiêu sái, khuôn mặt góc cạnh, ngũ quan có phần cương nghị, thân thể cao lớn toát ra khí khái một đấng nam nhi đầu đội trời chân đạp đất. Quân Thư Tịnh như được truyền thừa tất cả vẻ đẹp của phụ mẫu nàng, tuy không son phấn, nhưng nhìn qua cũng có thể thấy được, nơi này không có ai có thể vượt qua nàng.

Quân Thư Tịnh liếc mắt nhìn một lượt mọi người trong sảnh, ánh mắt dừng lại một chút trên người Quân lão gia cùng An di nương, trên mặt vẫn là nụ cười nhàn nhạt.

"Thư Tịnh ra mắt tổ mẫu, phụ thân, ra mắt các vị di nương, ca ca, tỷ tỷ." Quân Thư Tịnh nhỏ giọng nói. Trước khi vào đây nàng đã cố tình làm cho mình trông ốm yếu như có bệnh, nghĩ nếu nàng tỏ ra thảm một chút, có lẽ đám người sẽ vui vẻ mà không kiếm nàng gây thị phi.

"Tịnh Nhi, được, lại đây để ta nhìn con rõ một chút." Quân Thành nói: "Quả thực, con rất giống với nàng ấy, giống, giống quá." Thấy Quân Thư Tịnh không có ý đáp lời, lại nói: "Tịnh Nhi, chuyện lần này ta sẽ nói rõ với con sau, con đừng giận phụ thân, phụ thân sẽ rất đau lòng đó, được không?"

Tất cả mọi người bao gồm cả Quân Thư Tịnh nghe mấy lời này đều nhìn về phía Quân Thành, ánh mắt nghi ngờ. Hắn không phải vì căm hận nữ nhi này hại chết mẫu thân nàng, chán ghét mà đưa đi sao? Sao hiện tại lại thành một phụ thân sủng nịnh nữ nhi rồi. Quân Thư Tịnh mắt thấy Quân Thành vẫn luôn ôn nhu nhìn mình, trong lòng có chút không thoải mái. Tuy nay nàng biết phụ thân nàng cũng là bất đắc dĩ nhưng vẫn không tránh khỏi có chút xa cách. Đường đường một Trấn Quốc Đại tướng quân, công huân cao quý, không ngại xả thân vì xã tắc mà ngay cả thê nhi mình cũng không thể bảo hộ chu toàn, sau còn không có cách nào tìm ra hung thủ, giúp họ rửa oan. Suy cho cùng nàng biết đại nam nhân như vậy thường không nhạy cảm với những đấu đá nơi nội trạch, mà bao năm qua chắc hẳn Quân Thành ông sống cũng không dễ chịu, không khỏi tức giận bản thân.

Quân Thư Tịnh đè nén cảm xúc, nói: "Phụ thân, Tịnh Nhi tại sao phải trách người. Người yên tâm, mấy năm qua con sống rất tốt."

"Đúng đó, Thành Nhi con xem, tứ nha đầu không phải vẫn nguyên vẹn đứng đây sao?" Quân lão thái thái nói.

"Phải rồi, tứ tiểu thư hại chết mẹ ruột cùng tiểu đệ đệ, lại vẫn có thể an ổn đứng đây. Nếu là ta, liền chết quách đi để bồi tội." Một nữ nhân lên tiếng nói. Bà ta thân mang một bộ y phục bằng lụa màu anh đào, dáng vẻ chính là của hồ ly tinh, nhìn qua có lẻ tuổi cũng không lớn. Người này Quân Thư Tịnh chưa từng gặp qua. "A, là ta sơ xuất, ta là thất di nương của ngươi, gọi ta Quế di nương được rồi." Người đó nói tiếp.

Đang lúc không khí có phần căng thẳng, một giọng nữ tử cất lên: "Thất muội sao có thể nói như vậy, chuyện này vốn không thể trách tứ tiểu thư. Ngươi xem, dọa nha đầu người ta sợ rồi, lần này trở về viện của ngươi liền chép năm mươi lần gia quy đi. Người đâu mau đưa tứ tiểu thư đến viện phía Tây." Nói rồi, hướng Quân Thư Tịnh mỉm cười. Người này không ai khác, chính là An di nương hiện tại đang trưởng phủ, cũng là nghi phạm lớn nhất trong lòng nàng. Từ khi mẫu thân nàng mất, bà ta là người được lợi nhiều nhất, chưa kể đến chuyện cháy viện năm đó. An Vân Hoa thấy Quân Thành tức giận, lập tức giành trước nói, tránh chuyện nghiêm trọng hơn cùng lúc đưa mắt liếc Quế di nương.

"Không! Tịnh Nhi, con đến Vĩnh Trầm trai ở bên cạnh viện ta đi. Đợi có thời gian ta liền tới tìm con trò chuyện, mấy ngày này nghỉ ngơi cho tốt." Quân Thành lên tiếng. Nữ nhi này vốn là ông yêu thương nhất, lại vẫn luôn áy náy với nàng, muốn được ở gần một chút. "Quế Nguyệt, phạt tự tát miệng hai mươi cái, cắt giảm ngân lượng cho Nguyên Tiêu sắp tới. Lần này là ta cảnh cáo, nếu trong phủ còn có ai dám bất kính với tứ nha đầu thì đừng trách ta vô tình."