Chương 25: Dọn Vào Ở Miếu Thần Hoàng

Hai ngày sau, Quý Mộc Miên dẫn theo Mị Linh dọn vào miếu Thần Hoàng để sinh sống.

Tiểu Mị Linh cũng được sắp xếp một gian phòng riêng, tuy rằng cậu bé có thể tùy tiện tìm đại một chỗ là có thể ngủ, bằng không có thể hồi Nam Sở về cổ mộ ở cùng với cha mẹ.

“Màu sắc của cái này em có thích không?” Quý Mộc Miên đem một cái chăn màu hồng nhạt tay từ từ chải chuốt sắp xếp để nó ở trên giường, đầu thì quay hỏi tiểu Mị Linh, “Em có muốn đổi thành màu lam không?”

Cậu nghe nói là đa phần các bé trai sẽ thích màu lam.

Mị Linh lắc đầu, mềm mụp nói: “Màu hồng nhạt này, em thích nha.”

Quý Mộc Miên cười xoa bóp mặt nhóc, lại đi sắp xếp phòng của chính mình.

Khi đã xong hết thảy mọi việc, cậu lại liên hệ bạn cùng phòng, nhờ bạn cùng phòng giúp cậu mang hành lý gửi đến Đồng Thanh dùm.

Tuy rằng trong lúc đại học cậu vẫn luôn vội vàng đi học và kiếm tiền, nhưng quan hệ của cậu và các bạn cùng phòng cũng không kém. Ký túc xá của cậu tổng cộng bốn người, có hai người ở thành phố lớn, một người đến từ nông thôn, cuối cùng là cậu một đứa trẻ mồ côi, xuất thân bọn họ không giống nhau. Nhưng bọn cậu ở chung rất tốt, bởi vì đều là người thiện lương.

Các bạn cùng phòng sớm xem qua những phần cắt đoạn của phòng phát sóng trực tiếp, cũng sớm kêu cậu là Quý đại sư. Bọn họ duy nhất có chút tò mò, vì cái gì lúc còn học bốn năm đại học Quý Mộc Miên lại không biểu hiện ra thiên phú thần thông này.

Quý Mộc Miên: “…… Nếu tôi nói là đột nhiên thức tỉnh thiên phú, các cậu sẽ tin sao?”

Nhóm bạn cùng phòng: “……”

Nhớ lại lúc cậu bói que sau đó lại cho đỉnh lưu vào ngục giam, không tin cũng phải tin thôi!

Cho tới cuối cùng sắp kết thúc cuộc trò chuyện, nhóm bạn cùng phòng tỏ vẻ sẽ tìm thời gian đi Đồng Thành thăm cậu, chắc hẳn là đến Tết Âm Lịch mới đến đi, bởi vì có một người đã bắt đầu đi làm, mặt khác thì hai người bạn cùng phòng kia thì đã thi lên thạc sĩ thành công, cũng sớm bị giáo sư bắt đi làm việc.

Nói chuyện điện thoại xong, Quý Mộc Miên đến ngồi dưới mái hiên, cùng tiểu Mị Linh cắt nữa trái dưa hấu lấy muỗng múc ăn.

Hiện tại cũng coi như cậu đã dàn xếp hoàn toàn vài chuyện, tâm tình có chút thả lỏng xưa nay chưa từng có, cuối cùng cũng nhàn hạ thoải mái cảm nhận khung cảnh của miếu Thần Hoàng

Rõ ràng là đang giữa buổi chiều của mùa hè, bên ngoài nhiệt nóng đến hốt hoảng, nhưng miếu Thành Hoàng lại rất mát lạnh, hoàn toàn không có chút cảm giác nóng bức nào, cũng không biết là trong miếu đã bố trí trận pháp gì, hay vẫn là bởi vì trong miếu trồng nhiều cây cối.

“Thật tốt.” Một trận gió lạnh thổi tới, Quý Mộc Miên thích ý mà nheo lại mắt, nuốt vào một ngụm dưa hấu, lẩm bẩm cảm khái.

Tiểu Mị Linh ngồi ở bên ghế nhỏ, đong đưa chân, cũng học theo cậu một bên nhắm mắt cảm thụ gió lạnh, một bên đút dưa hấu vào trong miệng ăn: “Thật tốt nha ~ ~”

Bé con ăn đến cực kỳ vui sướиɠ, bên ngoài miệng đều là nước dưa hấu.

Quý Mộc Miên phát ra tiếng cười nhẹ nhàng.

Cậu là trẻ mồ côi, từ nhỏ đến lớn đều ở một mình một người, hiện tại có thêm một đứa trẻ ở bên người, trong lòng có chút cảm giác rất khác, giống như là có một ít vướng bận với thế giới này vậy.

Lúc này đã là 4 giờ rưỡi chiều, cậu chuẩn bị đi một chuyến ra chợ mua thức ăn, hôm nay là ngày đầu tiên cậu dọn vào miếu thành hoàng, cậu hẳn là phải làm một bàn thức ăn coi như mở tiệt ăn mừng cho có không khí ấm áp.

Cậu còn chuẩn bị cuối tuần này mời hàng xóm láng giềng bên cạnh ăn bữa cơm, rốt cuộc là hai ngày này tu sửa miếu Thành Hoàng mọi người đều đến giúp không ít, vừa hay đi ra chợ cũng nên làm quen một ít chủ sạp hàng.

Ăn xong dưa hấu, cậu đứng dậy dọn dẹp một chút, rồi nói với Mị Linh: “Đi thôi, cùng ca ca đi ra chợ mua ít đồ ăn nha.”

Tiểu Mị Linh ăn dưa hấu mới chỉ được một nửa, cái bụng no đến tròn ra, nhóc ngoan ngoãn mà ôm phần dưa hấu còn dư đến phòng bếp, cũng rửa tay rửa mặt đàng hoàng, rồi chạy lộc cộc về tới bắt hai đầu ngón tay của Quý Mộc Miên, cất giọng: “Ca ca, đi thôi ạ ~”