Chương 15

Ninh Phi nhướng mày, cũng không bởi vì hắn thái độ khó chịu mà tức giận.

Cậu ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía Liễu Thiết, ngữ khí đạm nhiên.

“Có ý gì? Cháo còn phân người?”

“Không phải!”

Liễu Thiết âm thanh quái gở mà nói, “Cháo mỗi người đều được phân, nhưng không phải mỗi chén đều có người uống.”

Hắn chỉ chỉ phụ nhân ở bệ bếp bên trong, “Củ tử muốn biết liền hỏi nàng, vì sao một nồi cháo gạo thóc còn thừa nửa nồi!”

Phụ nhân thấy Ninh Phi nhìn về phía chính mình, hoảng loạn mà cho cậu cái phúc lễ.

“Củ tử, hôm nay cơm canh còn thừa rất nhiều, không phải ta lãng phí, mà là…… Mà là vì biết thiếu lương, những người ốm yếu trong thành đó không hề tới Thực Gian……”

Nàng nói đến một nửa liền nói không nổi nữa, trong mắt có nước mắt chảy ra.

Ninh Phi nào còn có cái gì không rõ.

Khi gặp chuyện này, có nhiều lão nhân tự nguyện không ăn cơm, rời khỏi thôn trang vào trong núi chờ chết, vì hậu đại tiết kiệm đồ ăn.

Chuyện xưa đó, Ninh Phi trước kia chỉ từng đọc qua ở thư viện, không nghĩ tới một ngày kia chính mình cũng sẽ chính mắt nhìn thấy!

Ngày hôm qua nhìn đến những lão nhân đó, thời điểm lương thảo đội trở về bọn họ rõ ràng là chờ mong, mà sau khi biết tìm không thấy lương thực, bọn họ cũng không có biểu hiện thất vọng cùng cực, nói vậy khi đó có lẽ cũng đã đưa ra quyết định rồi!

Vì tiết kiệm lương thực, cho nên muốn từ bỏ chính mình sao!

Cậu cảm giác cả người rét run, hô hấp bắt đầu dồn dập, ngực từng đợt bị đè nén, thanh âm cũng vang lên vài phần ám ách:

“Ngươi nói những người này đi đâu? Bọn họ còn ở trong thành không?”

Phụ nhân lau nước mắt, nhẹ nhàng lắc đầu, một bên Liễu Thiết lại thô thanh nói.

“Đi rồi! Đều lên núi.”

Ninh Phi lập tức quay đầu.

“Ngươi biết? Ngươi dẫn ta đi tìm bọn họ.”

Liễu Thiết bỗng nhiên tái mặt, tránh đi tầm mắt cậu.

“Tìm có ích lợi gì? Bọn họ không có khả năng trở về.”

“Không có lương thực, bọn họ sống không nổi…… Chỉ là đổi cái địa điểm chờ chết thôi.”

Gia gia sống nương tựa lẫn nhau cùng Liễu Thiết cũng lên núi.

Đây là quyết định của lão nhân gia đêm qua, sở dĩ chờ đến giữa trưa, là để chứng kiến kết quả chọn củ tử, thời điểm Liễu Thiết về nhà, nhà ở đã trống.

Gia gia nói chính mình sống được 70 tuổi, tuổi thọ đến gần, trước tiên đi xem chỗ ở sau khi chết.

Gia gia vốn dĩ cũng đã rất yếu rồi, đồ ăn đều là nước cơm, lão chịu đựng không nổi, không bằng đem đồ ăn còn lại tiết kiệm, để trai tráng tông môn dùng.

Đạo lý đó, Liễu Thiết đều minh bạch. Mặc tông di cư vào những năm đó, người già yếu tự mình hy sinh đã trở thành truyền thống, mọi người đều là sống sót như thế này.

Nhưng thật sự hắn không chịu đựng nổi!

Liễu Thiết nhắm mắt lại, cả người tản ra sự tự trách mãnh liệt.

Nếu là…… Nếu là hắn thời điểm ra ngoài, có thể tìm được đồ ăn…… Thì tốt rồi!

Gia gia của hắn, còn có trong thành rất nhiều người già phụ nữ và trẻ em, đều có thể sống sót!

Không ai nói chuyện, Thực Gian to như vậy nhất thời lâm vào tĩnh mịch.

Cuối cùng vẫn là Ninh Phi trước tiên đánh vỡ trầm mặc.

“Mang ta đi nhìn xem đi.”

Cậu sờ sờ cái mũi, cảm thấy bao tặng phẩm khoai tây lập tức liền có thể sử dụng được rồi.

Liễu Thiết ngẩng đầu, thật sâu nhìn thoáng qua thiếu niên trước mặt, sau đó không buồn hé răng mà liền quay đầu rời đi.

“Liễu Thiết ngươi đừng nháo!”

Ngư lão ở phía sau nổi giận.

Nhưng không ai để ý đến lão.

Liễu Thiết là quyết tâm muốn cho Ninh Phi kiến thức một chút hiện thực tàn khốc. Người này choáng váng nhiều năm như vậy, còn một đường có trưởng lão coi chừng chăm sóc, nào biết được rằng tông môn khó khăn như nào!

Hai người một trước một sau rời khỏi ổ bảo, dọc theo đường mòn nhỏ lên núi.

Ngư lão tuổi lớn, chân cẳng yếu không theo kịp người trẻ tuổi, đuổi theo một chút đã thở hồng hộc.

Lão tức giận đến chụp đùi, nhưng cũng sợ tân nhiệm củ tử mới ra lò có mệnh hệ gì, chỉ đành tiếp tục đuổi theo.