Chương 3

Nhân số không nhiều lắm nhưng tốc độ cực kỳ nhanh, dường như là trong một khắc, mấy thân ảnh màu nâu liền xuất hiện ở trong tầm nhìn.

Đầu bọn họ đội mũ nỉ, thân hình cao lớn cường tráng, trên mũ có lông sói dài đang phất phơ trong gió!

Có một tên tráng hán đi trước nhìn thấy Ninh Phi, cười quái dị một tiếng: “Có con dê lọt lưới!”

“Ngột Sơn! Không cần chém chết, thương nhân ở Da Tát Cáp thu mua dê nô trắng nõn, có thể mua với giá tốt!”

Đồng bạn Hồ kỵ ở phía sau hô lớn.

“Ha, đã biết!”

Ngột Sơn cười to, liên tiếp vung roi, nâng đao vọt về phía Ninh Phi.

Ninh Phi xoay người chạy xuống dưới sườn núi, trong thôn đổ nát thê lương có thể ngăn cản tốc độ của ngựa, cho cậu có cơ hội được thở dốc.

Chỉ là kiếp trước cậu rèn luyện không đủ, thuật cưỡi ngựa của đối phương lại rất tinh vi, mới lượn quanh hai ba vòng thì đã bị ép vào một ngôi miếu đất.

Ngột Sơn lập tức xuống ngựa, sải bước đi vào sân nhỏ.

Ngược lại gã không lo lắng sẽ bị tên dê nô tập kích.

Biên cảnh khổ hàn, người trong nghề tồn tại đều rất gian nan, thân thể gầy yếu kia căn bản không phải đối thủ của gã.

Bộ lạc gã thường xuyên chăn thả ở khu vực sườn núi Thạch Đà, chỉ cần không xui tới mức gặp phải Hắc Giáp quân ở Dung Tây Quan, vậy thì hoàn toàn có thể đi ngang qua.

“Ngoan ngoãn ra đây, dê nô không nghe lời là sẽ phải ăn roi!”

Ngột Sơn cười dữ tợn, trong đầu đang tính toán một con dê nô có thể đổi được bao nhiêu muối ăn, chợt nghe nơi xa xa vùng núi truyền đến tiếng kèn trầm thấp.

Đồng bạn gã sửng sốt, sau đó trong nháy mắt đã thay đổi sắc mặt.

“Là Ung Tây Hắc Giáp quân!”

“Hắc Giáp quân tới rồi!”

“Chúng ta đi mau!”

Nói xong, mấy người này rối rít quay đầu ngựa lại, hướng tới phía cửa thôn mà bỏ chạy đi.

Ngột Sơn luyến tiếc con mồi trong tay, chửi đồng bạn một trận: “Phì! Mười tám bộ Thảo Nguyên đánh thẳng vào Dung Tây Quan, Hắc Giáp quân thủ thành còn không kịp, sao có thể tới chỗ này? Lũ nhát gan!”

Gã quay người lại, chuẩn bị tiếp tục bắt giữ con mồi, không ngờ chỉ trong phút chốc, tiểu dê nô đã đi vòng đến một sườn miếu đất khác, dựa vào tường đầu hồi* vòng qua gã.

(*Đầu hồi thường được gọi là tường ngang bên ngoài, có nghĩa là bức tường được bố trí dọc theo trục ngắn của tòa nhà được gọi là tường ngang.)

Sự kiên nhẫn của Ngột sơn rất nhanh đã bị tiêu hao hầu như không còn. Gã cũng nghe tiếng vó ngựa dần dần tới rồi, trong lòng nôn nóng, đơn giản nâng đao bổ về phía dê nô không nghe lời.

Người trong nghề giảo hoạt nhất, mặt ngoài ôn thuần bên trong phản cốt!

Ông nội gã chính là bị dê nô phản kháng dùng băng trùy đâm trúng ngực. Tuy rằng tên dê nô kia cũng bị chém thành hai nửa, nhưng ông nội thân là dũng sĩ bộ lạc chung quy vẫn phải chết.

Nghĩ đến đây, tròng mắt Ngột Sơn đỏ lên, dê nô trước mắt dường như với hung thủ gϊếŧ chết ông nội chồng chéo lên nhau, Ngột Sơn trong cơn tức giận, trực tiếp xuống tay gϊếŧ!

Chính là vào lúc này, gã bỗng nhiên nghe được một tiếng xé gió lạnh thấu xương, nháy mắt trong đầu vang lên tiếng còi cảnh báo. Nhưng mà không đợi gã lắc mình tránh né, một mũi tên lông vũ màu đen xuyên vào gáy, Ngột Sơn chỉ kịp phát ra một tiếng kêu rên, thân thể cao lớn liền ngã quỵ thật mạnh trên mặt đất.

Hai mắt gã tròn xoe, vẻ mặt dữ tợn, đao liền dừng ở bên cạnh người gã, chỉ cần nhanh hơn một giây, hắn đã có thể khiến tên dê nô đáng giận kia chém thành hai nửa!

Ninh Phi từng chốc từng chốc thở hổn hển, cảm thấy trong phổi đau đớn như bị thiêu đốt.

Cậu quay đầu lại, nhìn thấy cách đó không xa trên sườn núi cao, có vị một nam nhân một thân giáp đen đang đứng giục ngựa, trường cung trong tay chính là chỉ về phía mình.

Nam nhân buông cung xuống, giục ngựa vội chạy tới gần Ninh Phi, nắm chặt dây cương, từ trên cao nhìn xuống đánh giá đối phương.

Tướng mạo hắn tuấn nhã đến cực điểm, khí chất lại quá mức lạnh thấu xương, mặt mày như lưỡi đao sắc bén nhất thế gian, hàn quang tuyết lãnh.

Hắn và Ninh Phi nhìn nhau một lát, bỗng nhiên mở miệng hỏi.

“Mặc tông củ tử?”

Hả?