Chương 4: Dùng nồi áp suất luyện đan

Trần Thính Vân chỉ nghe được một tiếng lớn từ phía sau đánh úp lại, nàng không kịp dùng đao phòng ngự liền né qua bên cạnh trốn, tránh né thuần thục nàng từ ngọc bội không gian móc ra một khẩu súng lục giảm thanh liền hướng bóng đen nổ mấy phát.

Cũng là Trần Thính Vân gặp may mắn, dã thú Thương Côn đại lục không phải quá lợi hại, vũ khí nóng vẫn có thể đấu với nó, trong đó có viên đạn trúng hốc mắt xuyên thẳng vào đại não, làm cái thứ màu bạc so với hoàng ngưu ( trâu vàng??) còn lớn hơn kia ầm ầm ngã xuống.

“Ngân xà hùng cấp 7, gan làm thuốc, có thể giải huyết độc châu chấu.” Có lẽ là ghét bỏ Trần Thính Vân thật sự quá phế, hệ thống còn tiếp tục khai sáng cho nàng.

Đầu rắn, thân gấu, đuôi rắn, cả người màu ngân bạch, như quái vật đáng sợ sinh trưởng trong phòng thí nghiệm thoát ra. Yêu thú cấp 7 tương đương với Luyện Khí tầng 7, cùng tang thi cấp cao không sai biệt lắm.

“Cảm ơn a!” Trần Thính Vân nhanh chóng đem ngân xà hùng thu vào ngọc bội không gian.

Có thể giải máu độc liền không tồi, độc tố trong kinh mạch Lâm Thừa Phong vẫn để bản thân tìm cách đi.

Thời điểm Trần Thính Vân về đến nhà , vừa mở cửa đi vào sân liền thấy tiểu đệ ngốc ngồi cửa ở nhà chính trông mong mà chờ.

Nàng vừa đi vào cửa đã bắt gặp ánh mắt ai oán của Lâm Thừa Vũ, Trần Thính Vân lúc này mới nhớ bản thân đã nuốt lời.

Nói chờ nàng trở lại nấu cơm, hắn thật đúng là chờ đến buổi chiều, cái bụng đã sớm đói đến ầm ầm kêu to.

“Nhị thúc ngoan a, ta lên núi tìm đồ ngon cho thúc.” Trần Thính Vân làm bộ đem vật từ sọt lấy ra nhưng thực tế là từ ngọc bội không gian lấy ra một trái đào mật mọng nước to bằng nắm tay.

Thế giới này có quả đào, Trần Thính Vân không sợ bị lộ.

Chỉ trừ Đại vương nhà nàng.

Nhìn thấy đôi mắt hồng kim sắc của gà trống sáng lên nhìn chằm chằm đào mật, Trần Thính Vân nhanh chóng lại lấy ra ba trái đào mật.

Mỗi người một phần, gà cũng có.

Bất quá rõ ràng gà trống rất cao ngạo, nó đem đầu ngoắc sang bên, không muốn ăn cái loại đồ không có linh khí này.

Gà trống không chịu ăn, Lâm Thừa Vũ lại thích.

Đào nơi này thuộc loại đào lông nhỏ, so với bóng bàn chẳng qua chỉ lớn hơn một chút. Đào Trần Thính Vân lấy ra lớn tới nắm tay còn ngọt mọng nước như vậy tiểu hài tử nào chẳng thích.

Ngô, dù sao Lâm Thừa Vũ là đại hài tử.

Hiện tại mắt thấy làm cơm trưa cũng không kịp, Trần Thính Vân định lại làm bộ từ sọt lấy ra vài cái bánh bao.

Kết quả không cẩn thận lại lấy sai thành bánh kem xoài kiểu Tây, Lâm Thừa Vũ cố tình lay sọt còn hướng vào trong xem, làm Trần Thính Vân muốn lén đổi thành màn thầu bình thường cũng không kịp.

Đây là vì trong không gian có quá nhiều vật tư a.

“Tẩu tẩu, đây cũng là từ trên núi tìm ra sao?” Lâm Thừa Vũ chưa thấy qua loại điểm tâm nào như vậy, nhìn quả xoài cam cam vàng vàng liền cũng cho rằng là trái cây trên núi.

“…… Là.” Trần Thính Vân che lại lương tâm lừa Lâm Thừa Vũ, dù sao chỉ số thông minh của hắn mới bảy tám tuổi.

Lâm Thừa Vũ cầm lên thực yên tâm mà cắn một miếng lớn, lập tức bị vị ngọt mềm xốp thơm mùi sữa của bánh kem xoài kia chinh phục. Dù sao cũng là tâm trí tiểu hài tử, đối với bánh kẹo đều tự nhiên yêu thích.

“Ngươi trước tiên ăn hoa quả lót bụng, ta đi xem phu quân.” Trần Thính Vân thừa dịp lúc Lâm Thừa Vũ ăn đến mặt dính kem bơ cùng mứt trái cây liền vào phòng đi xem Lâm Thừa Phong, không chú ý tới gà trống cũng theo sau lưng nàng đi vào.

Lâm Thừa Phong vẫn là bộ dáng cũ nằm trên giường tử khí trầm trầm, không có nửa dấu hiệu muốn thức tỉnh.

Trần Thính Vân đem thi thể ngân xà hùng từ ngọc bội không gian lấy ra đặt lên sàn nhà trong phòng, vất vả đem gan lấy ra.

Cuối cùng làm sao chế thuốc, vẫn là vấn đề.

Thôn Trần Điền chính là một cái thôn xóm phàm nhân bình thường, không có đan dược sư cư ngụ.

Muốn tìm đan dược sư cần phải vào thành, ít nhất 5 ngày đi đường, chỉ sợ Lâm Thừa Phong lúc ấy đã ngỏm củ tỏi.

Rõ ràng cái đan dược hệ thống trong đầu là muốn Trần Thính Vân luyện đan.

Đều đã khai thông đến mức này mà Trần Thính Vân còn không chế ra được một cái giải độc đan tạm thời cứu Lâm Thừa Phong tỉnh liền quá phế đi.

Phế không quan trọng, đan dược hệ thống kia bỏ đi mới xong đời.

Trần Thính Vân buồn rầu ở bên ngoài đùa nghịch linh thảo, nghĩ nghĩ vẫn là phòng Lâm Thừa Phong thích hợp nhất.

Lâm Thừa Phong bị trọng thương trúng độc nửa chết nửa sống, không ai dám tới gần hắn phòng đâu.

“Luyện đan chính là cần bếp lò cùng lửa đi……”

Cân nhắc một chút, Trần Thính Vân từ trong không gian móc ra một cái nồi áp suất cùng bếp gas, sau đó liền đem toàn bộ linh thảo chưa đủ tuổi tìm được trên núi cùng gan ngân xà hùng bỏ vào nồi áp suất, bậc bếp gas, lửa nhỏ bắt đầu chậm cháy lên.

Thời điểm Trần Thính Vân nỗ lực dùng nồi áp suất luyện chế cái gọi là đan dược, gà trống đảo đảo đôi mắt màu kim hồng mắt liền hướng ngân xà hùng trên sàn nhà mà xuống tay.

Móng gà lướt nhẹ một chút, đầu ngân xà hùng liền lủng một cái lỗ lớn.

Chờ Trần Thính Vân cảm nhận được động tĩnh xoay đầu thì thấy đồ tốt trên người ngân xà hùng đều bị gà trống mổ hết.

Đừng hỏi Trần Thính Vân làm sao mà biết được, hệ thống trong đầu nàng báo cho nàng gà trống ăn phần mang dược tính a.

“…… Đại vương ngừng tay, dừng, không cùng ngươi so đo a.”

Hiện tại nhiệm vụ hàng đầu là cứu tỉnh tiện nghi phu quân của nàng.

Trần Thính Vân liền cầm thi thể ngân xà hùng trên sàn nhà lên, tốt xấu gì thịt còn có linh khí, có thể nấu ăn.

Không có mắt nhìn xuyên thấu, Trần Thính Vân nhìn không biết thảo dược cùng gan ngân xà hùng trong nồi áp suất rốt cuộc thế nào, chỉ ngửi thử từng đợt dược hương mùi vị mơ hồ chứng minh thảo dược trong nồi còn chưa có bị cháy.

Cũng may còn có đan dược hệ thống.

“Biến dị cảnh thiên đan, hạ phẩm, có thể giải huyết độc châu chấu.” Đan dược hệ thống vừa phát ra âm thanh, Trần Thính Vân lập tức tắt bếp.

Mở nắp nồi, bên trong vậy mà thật sự có một viên đan dược màu đen lóe ngân quang lăn lăn .

To như quả nhãn lớn, vừa thấy liền biết không tốt lắm có thể làm nghẹn họng.

Trần Thính Vân mặc kệ, dù sao cũng không phải nàng ăn.

Đẩy gà trống ra, tránh nó lại trộm ăn vụng đan dược, đem biến dị cảnh thiên đan thu lại sau đó dùng chút công phu chia nhỏ mới đem đại đan to như trái nhãn nhét vào trong miệng Lâm Thừa Phong .

Vì để xác nhận hắn thật sự nuốt xuống, Trần Thính Vân còn dùng tay hướng cổ họng hắn thọc thọc, đem người thọc đến muốn nôn mửa mới dừng tay.

Trần Thính Vân cũng không biết có phải ảo giác hay không, sau khi đem biến dị cảnh thiên đan đút cho tiện nghi phu quân, cái mặt sưng như đầu heo của hắn giảm sưng đi rất nhiều, ngay cả miệng vết thương không ngừng tràn ra máu đen cũng ngừng chảy máu.

“Hẳn là có tác dụng đi. Ngươi ngàn vạn lần đừng chết a, người trong nhà đều dựa vào ngươi a.”

Trần Thính Vân đỡ Lâm Thừa Phong nằm xuống sau đó mới rời phòng.

Kết quả Trần Thính Vân vừa trở lại, lại bắt gặp ánh mắt trông mong của tiểu đệ ngốc. Bánh kem xoài kia ăn quá ngon, hắn không ăn đủ.

“Ta ngày mai lại lên núi xem có còn hay không.” Trần Thính Vân vỗ trán.

Lời nói vừa dứt, Trần Thính Vân liền nhìn thấy một đôi mắt sáng lên, so với bóng đèn còn sáng hơn, nàng càng muốn vỗ trán.

Bản thân nàng còn chưa có kịp ăn cơm trưa a, bận rộn từ buổi sáng đến bây giờ.

Nhìn thấy cũng sắp đến thời gian cơm chiều, Trần Thính Vân dứt khoát liền đi phòng bếp nấu cơm.

Vừa rồi nghe đan dược hệ thống nói ngân xà hùng trên người trừ vài bộ phận ra mặt khác thịt đều không có độc, thậm chí còn có thể bổ xung lợi khí, thích hợp cho một nhà già trẻ ăn. Đặc biệt đối với Lâm Thừa Vũ đã là tu sĩ luyện khí nhập thể càng thích hợp.

Đầu rắn cùng đuôi rắn dùng để luyện chế đan dược, chẳng qua hệ thống không bắt nàng luyện, phỏng chừng là coi thường cái nồi áp suất kia của nàng .

Nồi áp suất thì làm sao, có thể luyện thành đan chính là nồi dùng tốt.

Đan dược hệ thống thật không biết nhìn hàng.

Đây chính là nồi áp suất inox, chất lượng cao, không sợ nổ đan lô.

Bất luận nồi áp suất nấu nguyên liệu gì cũng trở nên mềm.

Trần Thính Vân đem đầu cùng đuôi ngân xà hùng chia nhỏ ra hơn một ngàn cân thịt, cũng đủ bọn họ ăn hơn hai ba tháng.

Cắt một khối thịt ước chừng hai cân để nấu, một phần dùng để nấu khoai tây, một phần băm nát cùng củ hành thơm rồi nhồi cà tím dùng dầu chiên chín.

Vườn rau sau nhà không có cà tím cùng khoai tây? Không vấn đề gì, trong không gian của Trần Thính Vân có, dù sao chính là xem thường chỉ số thông minh của Lâm Thừa Vũ chỉ có bảy tám tuổi……

Khi nấu cơm, Trần Thính Vân còn múc ra một ít nước cơm. Nước cơm cung cấp nhiều nước với đường tinh bột nấu cùng thịt băm lại thêm một ít muối liền thích hợp để cho người bệnh ăn.

Cơm chiều là thịt gấu nấu khoai tây, cà tím nhồi thịt chiên còn có trứng hấp chà bông, tiểu đệ ngốc theo thường lệ vô cùng yêu thích.

“Tẩu tẩu, cái dưa màu tím này gọi là gì a.” Lâm Thừa Vũ căng quai hàm nhét đầy cà tím nhồi thịt chiên.

Trần Thính Vân trầm mặc: “……”

Đều ngốc thành như vậy, thế nào còn nhận ra được là dưa màu tím?

Quả thực không thể xem thường tiểu đệ ngốc, hắn ngốc thì ngốc, mắt vẫn là rất sắc bén.

“Vườn không có đồ ăn, ta lên núi hái quả dại.” Trần Thính Vân mặt không biến sắc mà nói dối. Bánh kem xoài còn có thể mọc ra từ trên cây, khoai tây cùng cà tím như thế nào cũng không thể là từ trên núi tìm ra a.

“Ăn ngon, ăn ngon lần sau lại tìm thêm……” Lâm Thừa Vũ gắp một miếng lớn cà tím nhồi thịt bỏ vào miệng vừa nhai vừa nói.

Ăn xong cơm chiều, Trần Thính Vân tống cổ Lâm Thừa Vũ đi rửa chén, trẻ bảy tám tuổi cũng không thể chỉ ăn cơm không, phải học làm việc nhà.

Trần Thính Vân không muốn đem hắn nuôi thành phế vật tay chân không cần ngũ cốc chẳng phân biệt được.

Gà trống là ít việc nhất, nó tự nhảy lên xà nhà ngồi xổm xuống chỗ đó ngủ rồi làm bảo vệ cho cả nhà.

Trần Thính Vân bưng một chén nước cơm đi trở về phòng cho tiện nghi phu quân đang hôn mê bất tỉnh của nàng ăn.

Biến dị cảnh thiên đan thật sự có hiệu quả, mặt sưng to giống đầu heo lúc này đã thu nhỏ lại thành bộ dáng lúc đầu nên có, mắt thấy nàng thật đúng là không phân biệt được ai là Lâm Thừa Phong ai là Lâm Thừa Vũ.

Từ trong không gian lấy ra một cái ống mềm cùng một cái phễu, Trần Thính Vân là muốn cho ăn qua đường mũi, chính là đem ống mềm cắm vào lỗ mũi thông tới dạ dày sau đó dùng phễu đổ nước cháo vào.

Nhưng nhớ tới mới nãy hắn còn có thể nuốt đan dược liền đổi ý, Trần Thính Vân rút cái ống mềm đang cắm vào lỗ mũi hắn ra.

Cũng may Trần Thính Vân đổi ý, nàng hết sức chăm chú đút cháo cho tiện nghi lão công, không có chú ý đến lông mi của tiện nghi lão công run lên mấy hồi.

------------

Edit: Kê Kê Mao Cầu

Mình cũng không có quá nhiều thời gian rảnh để dịch nhưng sẽ cố gắng ra chương đều đều nha:3

Mong được mng yêu quý.

DỰ KIẾN CHƯƠNG SAU: nam chính bị cho ra chuồng gà ngồi của chúng ta sắp lên sàn. Hú hú!!!