Chương 5: Tiện nghi phu quân tỉnh

Sau khi Trần Thính Vân gả vào Lâm gia, người trong thôn cũng âm thầm quan sát Lâm gia vài ngày.

“Nương, này không đúng a.” Con trai của Trần nhị thẩm, Trần Đại Trụ mỗi ngày làm việc đều nhìn thấy Trần Thính Vân đeo một cái sọt lên núi.

Cái sọt kia hắn đã xem qua, bên trong không có gì, nhiều nhất chỉ có mấy quả dại chua lè cùng rau dại, nhưng khói bếp của Lâm gia mỗi ngày thoát ra thường xuyên ngửi được mùi thịt.

“không phải người nói linh gạo cùng thịt khô Lâm gia đều bị chúng ta phân chia hết rồi sao? Như thế nào mà mỗi ngày nhà bọn họ còn có thịt ăn? Xem bộ dáng đi đường của nha đầu chết tiệt kia cũng không phải là đói bụng không có sức.”

“Sợ chỉ Lâm gia có hầm, đem linh gạo dấu đi, không có đem linh gạo đi Lâm Thành.” Trần nhị thẩm cân nhắc một chút liền cảm thấy vậy mà mình tính sai.

“Nương! Linh gạo này lấy một cân liền đổi được hai ba mươi cân gạo bình thường!”

Trần Đại Trụ lấy linh gạo mà Trần nhị thẩm trộm ra ngoài trục lợi, liền trong khoảng thời gian này đã kiếm được không ít.

“Không được, ta phải đi xem.” Trần nhị thẩm nói làm liền làm, lập tức đứng dậy đi qua cách vách gõ cửa. Nhưng không thấy người bên trong mở cửa. Trần Đông, cháu trai Trần nhị thẩm liền xung phong nhận việc mà muốn từ vườn rau sau nhà chui vào mở cửa cho Trần nhị thẩm vào.

Trần Đông đã sớm thèm thịt của Lâm gia, trước kia Trần nhị thẩm mỗi ngày đều mượn gió bẻ măng đem thịt cùng rau quả Lâm gia mang về, Trần Đông liền lấy đồ Lâm gia đem về nhà mình.

Trần Thính Vân không biết nhà Trần nhị thẩm cách vách có một tên đầy dã tâm, nàng làm bộ lên núi một chuyến sau đó lấy mấy trái đào mật cùng bánh kem ra cho Lâm Thừa Vũ xong liền tính bắt đầu làm cơm trưa, đang ở phòng bếp bận rộn liền nghe có tiếng ồn ào từ chỗ đại sảnh.

Vội vàng đi ra ngoài, liền nhìn thấy một nhà già trẻ Trần nhị thẩm cư nhiên tới khi dễ Lâm Thừa Vũ.

Thì ra Trần Đông từ vườn rau sau nhà vào đang muốn mở cửa cho Trần nhị thẩm, nhìn thấy Lâm Thừa Vũ đang ăn bánh kem liền muốn cướp. Mấy ngày nay việc Trần nhị thẩm "đúng lý hợp tình" lấy đồ từ Lâm gia đã làm Trần Đông tự nhiên học xấu theo.

Trần nhị thẩm đại tôn tử, Trần Đông đã mười tuổi, lớn như vậy còn cướp đồ ăn của người khác, quả là cùng một dòng máu, cả nhà đều ranh ma.

Lâm Thừa Vũ không cho, Trần Đông liền đẩy Lâm Thừa Vũ té ngã trên đất, đầu đυ.ng phải một cái bao lớn, đau đến mức làm Lâm Thừa Vũ oa oa khóc lớn. Tiếng động ở phòng khách khiến gà trống chú ý.

Chờ khi Trần Thính Vân chạy tới, nhìn thấy gà trống đại chiến một nhà Trần nhị thẩm.

Con gà trống nặng 20 cân quả là gà trung chi vương, hai người trưởng thành to béo như gấu cộng thêm một tên mập cũng không làm khó được nó.

Một đôi chân gà so với thiết còn cứng so với đao còn sắc hơn cào cấu làm miệng của ba người chảy không ít máu.

Cha Trần Đông, Trần Đại Trụ rõ ràng là hạ lưu, mắt thấy đánh không trúng gà trống liền hung ác quay sang hướng đầu Trần Thính Vân đòi đánh.

“!!!" Ngọa tào! (Mẹ nó) Chỉ dám làm khó người tay không tấc sắt nhỏ yếu!!! Trần Thính Vân né sáng một bên, thân thủ linh hoạt né đòn đánh của Trần Đại Trụ.

Chính là vì phía sau Trần Thính Vân còn có một Lâm Thừa Vũ ngây ngốc bị đánh cũng không biết đánh lại, Trần Thính Vân tính lấy vũ khí từ trong không gian ra thì đột nhiên nghe được một tiếng la mang theo linh áp ở cửa vang lên:

“Làm càn!” Tiếng la mang linh áp gầm lên làm cả ba người Trần gia cả người phát run, Trần Thính Vân thừa cơ né sang một bên nên không bị đánh trúng đầu.

Mấy người run run quay đầu lại nhìn, hoảng sợ phát hiện Lâm đại thiếu gia Lâm Thừa Phong vậy mà đã tỉnh, đang dựa vào khung cửa lạnh lùng nhìn bọn họ.

Trần Thính Vân cũng quay đầu lại thì thấy khuôn mặt cùng Lâm Thừa Vũ giống nhau như đúc nhưng khí chất lại hoàn toàn không giống, không thể không nói Lâm Thừa Phong bây giờ so với trong trí nhớ của nàng có khí thế hơn nhiều.

Đây là Luyện Khí tu giả? Không trách Trần Thính Vân không nhận thức Lâm Thừa Vũ cũng là một tu giả bởi vì Lâm Thừa Vũ thật sự quá phúc hậu và vô hại.

Chính là một tiểu màn thầu mềm mềm ai cũng có thể khi dễ.

Rõ ràng là cùng khuôn mặt mà tính cách lại hoàn toàn khác nhau. Lâm Thừa Phong thực không giống tiểu đệ của hắn, trên người hắn ẩn giấu hơi thở làm Trần Thính Vân trong lòng âm thầm kiêng kị.

“Trần nhị thẩm, lá gan ngươi rất lớn a.” Lâm Thừa Phong lần lượt đảo mắt qua cả nhà Trần nhị thẩm, ánh mắt lạnh băng như dao ghim vào tim người Trần gia làm họ thấy rét run.

“Đại thiếu gia, đại thiếu gia, đây đều là hiểu lầm, hiểu lầm a.” Trần nhị thẩm trong miệng muốn kêu khổ, không khỏi hối hận. Không phải nói Lâm đại thiếu gia chết chắc rồi sao, nha đầu chết tiệt kia như thế nào mà thật sự xung hỉ làm hắn tỉnh a.

“A, hiểu lầm? Cút! Không cút thì khỏi cần cút nữa!” Lâm Thừa Phong giơ tay tụ Hỏa Diễm Thuật làm bộ muốn lấy mạng chó một nhà Trần nhị thẩm.

Người Trần gia bị dọa muốn tè ra quần, lập tức té ngã lộn nhào chật vật chạy trốn.

“Đại ca ngươi tỉnh rồi!” Nhìn thấy Lâm Thừa Phong đem người xấu dọa chạy, tiểu đệ ngốc vẻ mặt hớn hở nhảy nhót chạy qua.

Kết quả Lâm Thừa Phong ngầu thêm ba giây liền phun ra một ngụm máu đen ngã ngồi cạnh cửa.

Vừa mới nãy hắn di chuyển linh khí trong cơ thể quát ba người Trần gia, có thể nhịn đến bây giờ đúng thật không dễ dàng.

“Đại ca, đại ca không thể chết a.” Lâm Thừa Vũ thấy Lâm Thừa Phong miệng phun máu đen liền sợ tới mức làm mặt nhỏ trắng bệch.

“Ta không sao.” Lâm Thừa Phong trấn an đệ đệ ngốc một chút sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Trần Thính Vân đang trốn ở một bên .

“Ngươi lại đây.”

“Ta? Ò.”Trần Thính Vân đi qua, sau đó cùng tiểu đệ đỡ Lâm Thừa Phong về phòng.

“Ngươi không sao chứ?”Đỡ Lâm Thừa Phong nằm xuống giường, thấy mặt hắn tái nhợt, Trần Thính Vân có chút chột dạ.

Rốt cuộc biến dị cảnh thiên đan cũng không phải cảnh thiên đan chính thống, còn chỉ là linh dược hạ phẩm ……

“Ta không có sao, phun ra máu bầm thì đỡ rồi.”Lâm Thừa Phong giọng khàn khàn nói.

“Ta đi lấy cháo linh gạo cho ngươi, nhị thúc ngươi trông hắn a.” Trần Thính Vân nhân cơ hội mang theo gà trống đi ra ngoài. Sau khi Trần Thính Vân ra ngoài, Lâm Thừa Phong lại mở mắt.

“Người mới nãy là ai?”

“Tẩu tẩu.” Lâm Thừa Vũ nhếch miệng cười liền đem Trần Thính Vân khai ra sạch sẽ.

Nghe đệ đệ đem sự tình sau khi hắn hôn mê kể lại, Lâm Thừa Phong trong lòng phức tạp.

Kỳ thật Lâm Thừa Phong nhận ra Trần Thính Vân, chẳng qua là Trần Thính Vân đời trước.

Hắn đời trước đúng thật bị trọng thương hôn mê bất tỉnh, sau đó hắn cũng không có chết, nhưng cũng không có chuyện đón dâu xung hỉ này.

Trần Thính Vân đời trước cũng không có gả cho hắn mà là bị bệnh lao ho ra máu đã chết, một cái mồ cũng không có đã bị cha mẹ nàng ném xuống sông.

Hiện giờ hắn trọng sinh trở về, hết thảy đều thay đổi.

Hơn nữa Trần Thính Vân kia cũng không phải là Trần Thính Vân ban đầu. Thật ra linh hồn Lâm Thừa Phong đã là Nguyên Anh, có thể dễ dàng nhìn thấy trên người Trần Thính Vân có dấu hiệu bị đoạt xá.

Mấy ngày trước Lâm Thừa Phong sớm đã có ý thức, chỉ là độc trong thân thể quá nặng làm hắn không có sức mở mắt.

Trần Thính Vân ở trong phòng hắn đùa nghịch thi thể ngân xà hùng đều bị Lâm Thừa Phong nghe thấy, cũng bao gồm những câu Trần Thính Vân nói hắn không thể chết.

Cho đến khi Trần Thính Vân luyện chế ra biến dị cảnh thiên đan rồi đút cho Lâm Thừa Phong ăn, huyết độc trong cơ thể Lâm Thừa Phong bị giải hơn một nửa, hắn mới có thể từ giường bệnh bò dậy đi ra bên ngoài chống lưng cho Lâm Thừa Vũ cùng Trần Thính Vân.

“Đúng thật đã tỉnh a. Hơn nữa nhìn qua cũng không giống bệnh giả.” Trần Thính Vân vừa quấy cháo linh gạo đang sôi ùng ục vừa cau mày tự hỏi kế tiếp nên làm thế nào.

Cháo linh gạo này đã sớm nấu một nồi to, chỉ cần lấy ra từ ngọc bội không gian hâm nóng là có thể ăn.

“Ác ác.”

Trần Thính Vân đang ngẩn ngơ hâm cháo, gà trống nhảy lên bếp lao về phía Trần Thính Vân muốn linh gạo, một tư thế nếu không cho linh gạo liền hất đổ cháo.

Trần Thính Vân đành phải nhanh chóng lấy từ trong không gian ra một chén linh gạo cho gà trống ăn.

Nếu mới nãy không có gà trống đại chiến ba người vô sỉ kia, Trần Thính Vân liền phải mạo hiểm có nguy cơ bị bại lộ mà gϊếŧ người.

Trần Thính Vân lẩm nhẩm trong lòng đem cháo linh gạo hâm xong bưng vào phòng.

Lâm Thừa Phong thấy Trần Thính Vân đem cháo đến sắc mặt lại trắng bệch, trong cổ họng không khỏi phản xạ có điều kiện lại muốn nôn.

Trước đây lúc Trần Thính Vân cắm ống mềm vào cổ họng hắn, Lâm Thừa Phong vẫn luôn có ý thức, chỉ là thân thể quá yếu nên vẫn luôn không động đậy, chỉ có thể mặc Trần Thính Vân muốn làm gì thì làm.

Bao gồm chuyện Trần Thính Vân dùng ngón tay thọc cổ họng hắn đẩy giải độc đan to như long nhãn xuống, bao gồm chuyện Trần Thính Vân cắm cái ống vào trong cổ họng hắn.

Chỉ là nếu không có Trần Thính Vân ép uống viên giải độc đan cùng mấy ngày nay một ngày ba bữa cho ăn nước cháo, Lâm Thừa Phong cũng không nhanh như vậy có thể tỉnh.

Trần Thính Vân đem cháo đặt ở trên bàn, theo thói quen liền tính duỗi tay nâng cằm Lâm Thừa Phong.

Thình lình bị Lâm Thừa Phong liếc một cái, Trần Thính Vân lúc này mới nhớ Lâm Thừa Phong đã tỉnh, không cần dùng ống mềm cho ăn.

May mắn may mắn, mém nữa bại lộ không gian của mình. Trần Thính Vân cười gượng một chút rồi bưng chén tới.

------------

Edit: Kê Kê Mao Cầu

Thế là cái tag không có oan a

Nam9 là tu sĩ nguyên Anh trọng sinh thì già hơn nữ9 là đúng;3