Chương 11

Tình cảnh bắt đầu mất khống chế mà trở nên lúng túng, Lục Minh Tiêu đành buông túi đồ ăn xuống rời đi, để Dư Hải Tiên lại một mình.

Lâm Gia Tuấn lén lút chui ra từ ban công, hắn nhíu mày, không ngờ Lục Minh Tiêu lại từ chối Dư Hải Tiên, chuyện này không bình thường.

Đối phương theo dõi Dư Hải Tiên, còn chụp hình cậu nhiều như vậy, thậm chí ghen tới mức muốn gϊếŧ hắn, vốn Lâm Gia Tuấn tưởng đối phương sẽ mừng rỡ như điên mà đồng ý, hắn đá đá Dư Hải Tiên đang ngồi dưới đất, vẻ mặt mất tự nhiên nói: “Dọn dẹp đi.”

Dư Hải Tiên dụi con mắt khô queo không dính nước mắt, chút oan ức này cậu chịu được nhưng bị từ chối khiến cậu cảm thấy kỳ quái: “Có phải Lục Minh Tiêu cảm thấy bày biện không long trọng nên mới từ chối tôi?”

Lâm Gia Tuấn ngồi trên ghế sô pha, bong bóng xung quanh bị hắn chen bay hết ra ngoài, hắn ngửa đầu nhìn trần nhà, nói: “Không biết, tôi cũng không phải stalker, nhưng nếu hắn không thích cậu thật, vậy chuyện này rất nguy hiểm.”

Dư Hải Tiên hỏi: “Cậu có ý gì.”

Lâm Gia Tuấn trầm giọng nói: “Trước khi gϊếŧ người, việc đầu tiên là lén chụp hình theo dõi mục tiêu.”

Từ đối tượng thầm mến biến thành mục tiêu ám sát, đột nhiên đối diện với chuyện đột ngột thay đổi như thế này, mặt mày Dư Hải Tiên cứng ngắc: “Vậy tôi nên làm gì tiếp theo?”

Lâm Gia Tuấn thong thả nói: “Liên quan đéo gì tới tôi.”

Dư Hải Tiên: “…”

Dư Hải Tiên định mua thêm vật phẩm tăng độ hảo cảm trong cửa hàng nhưng bị hệ thống nhắc nhở là không được tặng quá nhiều lần trong cùng một phó bản, cũng đúng, nếu được tặng quà liên tục thì cần gì phải vượt phó bản nữa.

Càng khó tăng độ hảo người chơi càng có động lực nghiên cứu trò chơi.

À há. Dư Hải Tiên nhớ ra chiếc hộp nhạc trong ba lô, hình như đây là vật phẩm dùng để tặng thú cưng, cậu lấy ra định đưa cho Lâm Gia Tuấn thì phát hiện người đã biến mất từ lúc nào.

Dư Hải Tiên kiểm tra định vị, cậu nhìn thấy Lâm Gia Tuấn đã rời khỏi nhà, cậu đứng lên chạy ra ngoài muốn đuổi theo hắn nhưng lúc chạy ngang qua gương cậu chợt ngừng lại, cậu tự đánh giá gương mặt của mình, đột nhiên cảm thấy trong lòng rất khó chịu.

Liệu có phải mình vừa bỏ sót chi tiết nào không… Mặc dù cậu luôn bỏ qua vài chi tiết vặt vãnh nhưng lần này cậu cảm giác có gì đó không ổn.

Dư Hải Tiên lấy điện thoại di động ra, trong album ảnh là hình hai đứa trẻ mà cậu lén chụp lại trong văn phòng của Lục Minh Tiêu, cậu phóng lớn lên kiểm tra, mặt của đứa bé trai không có gì đặc biệt, chỉ có điều đứa bé này có nụ cười rất đẹp.

Cười? Dư Hải Tiên thử cười một cái, cậu không ngờ nụ cười của mình cũng xán lạn giống đứa bé kia, nhưng chuyện này cũng không có gì lạ, cậu vốn cho rằng mình giống bạn thuở nhỏ của Lục Minh Tiêu nên anh ta mới làm ra một loạt hành động kỳ lạ như vậy.

Nếu Lục Minh Tiêu không thích cậu, vậy tại sao lại muốn gϊếŧ Lâm Gia Tuấn?

Nhất định có chỗ nào đó không đúng, Dư Hải Tiên đứng trước tấm gương thở dài, thôi cứ đi tìm Lâm Gia Tuấn trước đã, việc chính của cậu vẫn là kiểm tra hệ thống thú cưng mà.

Lâm Gia Tuấn đi chưa được bao xa đã nhìn thấy Dư Hải Tiên cưỡi xe điện đuổi tới, cậu vòng xe chặn trước mặt hắn, nói: “Đêm hôm khuya khoắt thế này, cậu định đi đâu?”

Lâm Gia Tuấn nói: “Có nhiều thứ cần điều tra.”

Dư Hải Tiên ném nón bảo hiểm cho hắn: “Dẫn tôi theo với, nhưng cậu đừng hòng nghĩ tới việc “tặng” tôi cho Lục Minh Tiêu, hắn không thích tôi, cũng không muốn gϊếŧ tôi.”

Lâm Gia Tuấn hơi bất ngờ, giọng điệu của Dư Hải Tiên như biết được gì đó.

“Cậu tìm ra chân tướng rồi?”

“Cũng không hẳn, vẫn phải điều tra thêm.” Dư Hải Tiên đội nón bảo hiểm lên che kín mặt, âm thanh trong trẻo truyền ra khiến người nghe cảm thấy không ăn nhập với bộ dáng ngu đần của cậu.

Ma xui quỷ khiến thế nào Lâm Gia Tuấn vẫn đội mũ bảo hiểm lên, sau khi lên xe hắn thấy Dư Hải Tiên vẫn đứng đực ra đó, hắn nghi ngờ hỏi: “Sao không đi?”

“À ờ… Cậu chỉ tôi đi hướng nào được không?” Dư Hải Tiên vừa nhìn thấy Lâm Gia Tuấn, đại não của cậu lại rơi vào tình trạng chết máy, nghĩ không ra bất cứ chuyện gì cả.

【Lâm Gia Tuấn bất mãn vì độ ngu si của bạn, độ hảo cảm -5. 】

Dư Hải Tiên: “…” Không cần nhắc nhở chi tiết thế đâu.

Lâm Gia Tuấn: “Đi thẳng.” Quả nhiên trông cậy vào đầu óc của Dư Hải Tiên là chuyện hoàn toàn không thể.

Bọn họ đi đến một khu cư xá, Dư Hải Tiên không biết nơi này, cậu nghi ngờ nhìn Lâm Gia Tuấn, hắn đáp: “Tên quản lý đuổi việc cậu sống ở đây.”

Dư Hải Tiên nghe thế có hơi ngạc nhiên, cậu che ngực cảm động nói: “Cậu muốn báo thù cho tôi hả…”

Ngón tay Lâm Gia Tuấn kẹp một tấm card, khóe miệng hơi cong lên nói: “Tôi đến cảm ơn tên đó vì dân trừ hại.”