Chương 20

Sau khi xuyên đến đây, cậu chưa từng tắm rửa đàng hoàng. Đường dây điện nước của bệnh viện tâm thần đã bị cắt bỏ từ lâu , ngay cả chỗ rửa tay cũng không có.

Từ trước đến nay, cậu luôn là một người rất gọn gàng sạch sẽ. Điều này khiến cho cậu rất khó nhắm mắt đi vào giấc ngủ. Phù Khanh mặc quần áo nằm trên giường hồi lâu rốt cuộc cũng không nhìn được nữa, nửa đêm nửa hôm gọi điện thoại liên lạc với Vương Cẩn, không quản đêm hôm khuya khoắt đi đến đó mượn vòi hoa sen tắm gội.

Như vậy không phải kế lâu dài, phải giúp bệnh viện tâm thần khôi phục đường dây điện nước mới được.

Buổi sáng hôm sau, cậu lập tức đi tìm người hỏi thăm.

"Cái nhà này của cậu quá to, hơn nữa lại ở khu vực xa xôi như thế, phải lắp đặt ống dẫn rất dài, tổng cộng phải tốn ít nhất bốn mươi lăm vạn."

Phù Khanh nhìn chằm chằm bốn mươi vạn trên tay mình, rơi vào trầm tư.

Nhưng cậu cũng không vội.

Đôi môi mỏng nhếch lên thành một đường cong, bắt đầu chờ đợi gì đó.

-

Tổng bộ của Lời thế thứ Năm.

"Lời thề thứ Ba có phần hơi quá đáng rồi!" Đội trưởng nắm chặt nắm tay, gầm lên giận dữ trong văn phòng: "Lần trước đã hố chúng ta tiêu tốn trang bị tiền của một lần, bây giờ còn động tay động chân trong hạt giống của chúng ta nữa!"

Nhiệm vụ vật tư của bọn họ gặp phải vấn đề ngoài ý muốn, mà bên phía đối thủ đã thu mua hết sạch phần lương thực dư ở những vùng lân cận trước bọn họ, không cho bọn họ có cơ hội mua bổ sung đủ lương thực, buộc nhóm của anh ta phải cúi đầu cầu xin sự thương xót từ tổng bộ.

Lúc này, bên ngoài phòng có người gõ cửa, giáng cho đội trưởng một đòn kết liễu: "Đội trưởng! Tháng này khí hậu không tốt, chúng tôi đi tìm một vòng, rất khó để tìm được đoàn thể nhỏ nào khác bằng lòng bán lương thực dư."

Đội trưởng tức giận đến mức trút giận lên chiếc ghế dựa. Trong văn phòng rơi vào trầm mặc.

"Đội trưởng, có lẽ chúng ta có thể tìm ngài Phù."

"Phù Khanh?!"

Mọi người quay đầu lại, phát hiện người lên tiếng chính là Trương Kiến của bộ phận vật tư. Trương Kiến cười khổ: "Lúc trước, ngài Phù từng nói với tôi rằng chỗ cậu ấy có đầy đủ lương thực dư, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, nếu muốn bàn chuyện buôn bán thì có thể tìm cậu ấy."

Sự kinh ngạc xen lẫn vui mừng mà Phù Khanh mang đến cho bọn họ có rất nhiều, ngay cả sức để hoài nghi mọi người cũng lười bịa, lập tức đã tin rồi.

Sắc mặt của đội trưởng lộ vẻ khó coi, nhấn dãy số gọi điện thoại cho Phù Khanh. Rất nhanh, tiếng nhạc chờ đã kết thúc, giọng nói lạnh nhạt "Alo" một tiếng, khiến cho gương mặt già nua của đội trưởng xấu hổ đến mức run rẩy mấy lần liền.

"Ngài Phù... Gần đây ngài có khỏe không?"

Giọng nói truyền đến từ đầu dây bên kia bình tĩnh vào thẳng vấn đề: "Đã lâu không gặp. Nếu đội trưởng có việc gì thì cứ nói thẳng, đừng ngại."

Giọng nói của đội trưởng trở nên nhẹ nhàng hơn bao giờ hết: "Tôi muốn hỏi mượn , ngài Phù, không biết ngài có thể giúp đỡ chúng tôi một chút không? Chúng tôi..."

"Không đủ vật tư sao?"

Không đợi anh ta nói xong, Phù Khanh đã cho ra đáp án như có thể đọc được nội tâm khiến cho đội trưởng vô cùng xấu hổ, xấu hổ mà nở nụ cười.

Tay Phù Khanh đang bận, nghiêng đầu dùng bả vai kẹp thẻ ánh sáng, dường như đã có chuẩn bị từ lâu: "Có thể, bảo ngài Trương đến chỗ tôi nói chuyện đi. Nhưng giá cả sẽ cao hơn so với giá thị trường mười phần trăm."