Chương 22

Phù Khanh chớp mắt: "Cậu là... Cậu nhóc của Lời thề thứ Năm kia?"

"Tôi tên là Ngải Kha Nhĩ!" Lông vàng hung dữ giậm chân, hừ một tiếng: "Quên đi, ba tôi bảo tôi phải có thái độ tốt hơn một chút, xem như nể mặt mũi ông ấy nên tôi không thèm đấu võ mồm với anh! Đi thôi, cuộc họp bình chọn sắp bắt đầu rồi! Có thể ngồi cùng Lời thề thứ Năm thì đoàn đội nhỏ tồi tàn của anh cũng có thể được liếc mắt xem trọng, coi như là tôi đã đáp lễ rồi!"

Cậu ta "thân mật" nắm lấy cánh tay của Phù Khanh, muốn kéo cậu cùng lên tầng.

Phù Khanh nhẹ nhàng vung tay, gạt bàn tay của cậu ta trên cánh tay mình xuống.

Ngải Kha Nhĩ nhíu mày: "Làm sao thế?"

"Hôm nay tôi không phải đến tham gia cuộc họp bình chọn." Phù Khanh mỉm cười: "Tôi muốn đến tầng một."

Tầng một?

Ánh mắt của Ngải Kha Nhĩ tràn ngập hoài nghi chuyển qua hành lang tầng một.

Sao cậu ta có thể không nhớ được bên trong tầng một chỉ có khóa học cho người mới, những người tới chỗ này đều là tân binh ngay cả mở trang bị như thế nào cũng không biết mà?

"Anh có cần phải đến mức như vậy không?" Cậu ta cắn chặt răng, bỗng nhiên nghĩ đến lời dặn dò của ba mình, kìm nén sự tức giận, bày ra tư thế cúi đầu hiếm thấy: "Ngài Phù, ngài đại nhân ắt có đại lượng, đừng lừa tôi nữa. Nếu để ba tôi nhìn thấy ngài không tha thứ cho tôi thì có thể ông ấy sẽ lột da tôi mất. Cầu xin ngài."

Cánh cửa trong hành lang bỗng nhiên mở ra, một nhân viên công tác thò đầu ra: "Người của khóa học hôm nay đã đến chưa? Tôi sẽ đọc tên đăng kí, mời theo tôi vào trong."

Tên người đầu tiên.

"Phù Khanh!"

Răng rắc!

Dường như Ngải Nha Nhĩ nghe thấy tiếng xương khớp hàm của mình bị trật khớp.

"Cái, cái, cái gì? Anh thực sự đến trường tham gia khóa học sao?"

Nét mặt của Phù Khanh rất thản nhiên, thậm chí có phần vô tội: "Tôi không nói dối mà."

"Nhưng, nhưng khóa học này không phải được chuẩn bị cho những người mới cả đời này chưa bước ra khỏi khu an toàn, chưa từng ra ngoài nhận nhiệm vụ bao giờ sao?"

"Quả thực tôi chưa nhận nhiệm vụ lần nào."

Ngải Kha Nhĩ đứng đờ tại chỗ giống như pho tượng điêu khắc.

Người chủ trì khóa học đang thúc giục mọi người, Phù Khanh lễ phép nói tiếng "Hẹn gặp lại", đi vòng qua cậu ta vào phòng. Trong hành lang, Ngải Kha Nhĩ giống như gặp quỷ, dù rất hoảng sợ nhưng vẫn không nhúc nhích.

Lời thề thứ Năm bọn họ tốt xấu gì cũng là đoàn đội cấp C. Bản thân bọn họ cũng coi như có chút tiếng tăm lừng lẫy ở khu vực này, kết quả lại được một người mới nhỏ bé chưa bao giờ nhận nhiệm vụ cứu hai lần liền?

"Cứu, cứu, cứu mạng!"

Ngải Kha Nhĩ nhanh chóng lấy thẻ ánh sáng ra, gửi tin nhắn cho các đội viên có quen biết với Phù Khanh. Một mình cậu ta hoàn toàn không chịu nổi thông tin này, kìm nén thêm một giây nữa thôi cũng muốn nổ tung rồi!

Tích tích tích— Đã gửi.

Ngải Kha Nhĩ thậm chí còn chưa kịp nói tình hình trọng điểm trước đó trực tiếp nói thẳng: "Này? Anh biết gì không? Phù Khanh vậy mà chưa từng nhận nhiệm vụ lần nào, hôm nay tôi còn nhìn thấy anh ta bên ngoài lớp học nữa!"

"..." Đầu bên kia của thẻ ánh sáng trầm mặc, một lát sau lập tức cúp máy: "Tên ngốc nhà cậu lại bị ép phát bệnh đấy à?"

-

Khóa học dành cho người mới chủ yếu dạy những người mới một vài thường thức bảo toàn tính mạng khi ra khỏi khu an toàn, đồng thời cũng dạy mọi người cách sử dụng đạo cụ chế tạo được phát thống nhất.