Chương 23

Đầu tiên, giáo viên dạy mọi người kích hoạt trang bị tạo sóng nhỏ như thế nào, đây là điểm mấu chốt để ra ngoài làm nhiệm vụ.

"Nếu hiện tại vẫn chưa nắm được thuần thục thì có thể giơ tay hỏi. Bây giờ mỗi người lên thử một lần. Kích hoạt trong vòng hai mươi giây là thành công."

Tình huống thực nghiệm diễn ra liên tục. Nhóm người mới thực thụ vừa nhìn thấy vẻ ngoài của trang bị sắt thép lạnh như băng kia đã cảm thấy cánh tay nhột nhột.

Phù Khanh thử một lần, dứt khoát nhanh gọn thực hiện thành công, đứng chờ ở một bên.

Giáo viên phát hiện ra cậu, bất ngờ nhìn cậu một cái.

Rất lâu sau đó, trong phòng học yên tĩnh lại, bấy giờ mới tiến vào giai đoạn giới thiệu trang bị.

Giáo viên phát cho nhóm người mới bộ dụng cụ sinh tồn thống nhất bao gồm thiết bị điện tử và đồng hồ. Đồng hồ có thể dùng để xem thời gian, trò chuyện trong đoàn đội, đồng thời cũng cho thấy giá trị ổn định tinh thần trước mắt.

"Ngoại trừ những công năng cơ bản này ra, đồng hồ cũng là phương tiện xác thực danh tính cuối cùng của mọi người. Vui lòng hoàn tất kích hoạt cá nhân một cách nghiêm túc." Giáo viên vừa làm mẫu vừa nói: "Vui lòng bóp một chút máu của mình lên vi mạch phía sau, hoàn tất đăng kí sinh trắc học."

Tuy mọi người không biết mục đích là gì nhưng cũng làm theo. Máu tiếp xúc với mảnh vi mạch nhỏ kia lập tức bị hấp thụ vào.

Biểu cảm của giáo viên đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Nếu có một ngày mọi người ở bên ngoài khu an toàn không trở về thì sẽ trở thành quái vật lang thang. Người sau có thể dựa vào sinh trắc học trên chiếc đồng hồ này để xác nhận danh tính của mọi người."

Sắc mặt của mọi người lập tức trắng bệch. Ngay cả Phù Khanh cũng cụp mắt xuống.

"Trên đây chính là toàn bộ nội dung của khóa học. Các vị, cảm ơn các vị đã trở thành anh hùng giành lại lãnh thổ vì nhân loại. Chúc mọi người thuận lợi bình an, không cần phải dùng đến sinh trắc học này."

Mọi người trầm mặc đứng dậy, cúi đầu với giáo viên, sau đó kích hoạt đồng hồ.

Trong khoảnh khắc Phù Khanh mở đồng hồ ra, tín hiệu dao động sinh trắc học sáng lên!

Bọn họ không hề biết rằng, tuy tín hiệu dao động sinh trắc học của từng đồng hồ tương đối yếu ớt nhưng lại hiện lên vô cùng rõ ràng trong mắt những nhân vật đặc thù.

Bên ngoài ranh giới cách bệnh viện tâm thần không xa, trên vách núi của khu vực bỏ hoang có một đôi mặt chợt mở ra. Gió xuân lạnh thấu xương dán lên gò má anh nhưng lại không ngăn được ý cười tàn nhẫn.

"Những dao động này xen lẫn kí hiệu bằng bóng đen."

Trong mắt anh hiện lên một tia khát máu.

Lục Đoạt Lân nở nụ cười, nói khẽ: "Định vị được em rồi."

Anh sẽ đích thân chờ bên ngoài ranh giới.

Phù Khanh đi đến văn phòng nhận nhiệm vụ trước.

Cứ đến bảy giờ sáng hàng ngày, bảng liệt kê nhiệm vụ sẽ xuất hiện nhiệm vụ mới. Hơn sáu giờ, sảnh lớn của văn phòng đã có đầy người đứng xếp hàng.

Vùng đất bỏ hoang gần ranh giới được phân chia thành những khu vực nhỏ, dựa theo cường độ dao động để đánh giá trước, sau đó chia nhiệm vụ ra thành các cấp bậc khác nhau.

"Bảy giờ— Hệ thống nhiệm vụ mở ra!"

Việc lựa chọn nhiệm vụ được dựa theo cấp bậc của đoàn đội. Nhiệm vụ ở đẳng cấp cao ít thì tương ứng cũng có ít đoàn đội nhận nhiệm vụ, các đoàn thể lớn đều ngầm hiểu trong lòng, xác nhận rất nhanh; mà sự lựa chọn của các đoàn đội cấp bậc thấp hơn lại có yêu cầu rộng rãi hơn rất nhiều, tình cảnh vô cùng hỗn loạn.