Chương 30

Cầu thang ở cửa đã đổ sụp vì bị hỏng hóc. Nếu muốn lên tầng phải đi qua khu vực nuôi thú cưng ở tầng một, mà tầng một từng cung cấp những loại dịch vụ thông thường như chải lông, cắt móng, tắm rửa, vậy nên có không ít thú cưng được cất giữ ở đó, chắc chắn lúc này đã bị quái vật chiếm giữ, vô cùng nguy hiểm.

Phù Khanh dừng lại ở cửa, nhìn về phía đồng hồ.

[Giá trị ổn định tinh thần, 91.]

Dị năng vẫn chưa bị kích hoạt.

Đúng lúc hai người kia đi vào từ phía sau. Khi bỗng nhìn thấy Phù Khanh, bọn họ vô cùng mừng rỡ.

Tiểu bạch kiểm này chắc chắn là lính mới hàng thật giá thật! Người có kinh nghiệm bình thường sẽ chờ giá trị ổn định tinh thần của mình thấp hơn 80 bên cạnh ranh giới, kích hoạt dị năng rồi lại đi vào nhiệm vụ.

Cậu nhóc này đã thăm dò đường đi cho bọn họ, thực sự rất thoải mái. Bọn họ không nhịn được nhếch khóe miệng: "Chúng tôi đi trước một bước."

Nói xong, bọn họ huých vai đẩy Phù Khanh sang một bên, đẩy cửa ra một cái, lập tức vội vã xông vào!

Bang một tiếng! Bỗng nhiên, đèn điện sáng lên! Trong phòng, vô số ánh mắt nhìn chằm chặp qua đây, tập trung trên người kẻ xâm nhập!

Nơi này chất khoảng hai đến ba mươi cái l*иg sắt khổng lồ. Những l*иg sắt này vốn được sử dụng để gửi thú cưng tạm thời. Mỗi lần thú cưng được chăm sóc xong đều sẽ đợi ở đây chờ chủ nhân đến đón.

Nhưng sau hơn một trăm năm, những động vật vốn nên hóa thành tro này vẫn duy trì dáng vẻ của năm đó, ngoan ngoãn kiễng chân nhìn ra cửa, giống như đang chờ đợi chủ nhân, hình ảnh đó quả thực là khung cảnh khiến người ta kinh hãi!

"Đây, đây là gặp quỷ rồi!"

Kinh nghiệm nói cho bọn họ biết, càng bình thường ngược lại sẽ càng kì quái, cũng càng nguy hiểm.

Một âm thanh nhẹ nhàng hỏi: "Ngài đến đón chúng tôi về nhà sao?"

Hai người: "..." Giờ bọn họ nào dám trả lời chứ?

Ánh mắt của động vật nhỏ sáng lấp lánh, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của bọn họ.

Âm thanh đó hỏi lại một lần nữa: "Ngài đến đón chúng tôi về nhà sao?"

Người đàn ông mặt vuông chữ điền lau mồ hôi lạnh, thử trả lời: "Chúng tôi chỉ đi ngang qua thôi."

"Ồ, là vậy sao?"

Sau lưng bọn họ đột nhiên toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

Âm thanh xa xăm kia bỗng nở nụ cười: "Không phải các người muốn vứt bỏ thú cưng để chạy trốn nên tìm cớ rời đi đấy chứ?"

Hai người biến sắc, quay đầu chạy về phía sau: "Rút!"

Không kịp nữa rồi! Cửa của mấy l*иg sắt mở ra, chú chó poodle đáng yêu bỗng nhiên nhếch miệng nở nụ cười, cái đầu to bằng quả dưa chuột xanh lập tức biến thành kích thước bằng cái sọt giống như khinh khí cầu bị bơm phồng, há miệng, răng nanh sắc bén nhuốm ánh sáng lạnh lẽo.

"Loài người vứt bỏ chúng tôi đều phải chết!"

Người đàn ông mặt vuông chữ điền chạy chậm hơn, hét thảm một tiếng, một miếng thịt miễn cưỡng bị xé xuống từ trên vai anh ta! Anh ta không dám dừng lại, che bả vai máu thịt lẫn lộn lăn một vòng trên mặt đất, chật vật chạy trốn khỏi miệng con chó.

"Chúng tôi vẫn luôn ở đây chờ chủ nhân tới đón."

"Chờ mãi chờ mãi, nhưng lại không chờ được."

"Chủ nhân, tôi rất nhớ ngài, vì sao ngài lại muốn bỏ rơi chúng tôi chứ?"

Sau khi tận thế ập đến, loài người cũng rơi vào tình trạng hỗn loạn, tìm đường sống ở khắp nơi. Thú cưng được gửi nuôi ở đây bị lãng quên trong xó xỉnh, chờ đợi nhưng chưa từng được hồi đáp.