Chương 29

"Chết tiệt, leo lên từ bên ngoài rất nguy hiểm, chỉ có thể đi vào bên trong." Vẻ mặt của bọn họ đích rất khó xem: "Hành động nhanh lên chút, vì chúng ta cần dùng tiền gấp nên mới đến chỗ này. Trước hết phải thành công, nhưng dù thế nào cũng không được phép tụt lại phía sau."

"Nhưng nghe nói lúc nhận nhiệm vụ này còn có hai nhóm người khác, trong đó có một người là cường giả của Lời thề thứ Năm."

"Rất lâu về trước, tôi từng gặp cường giả đó, ngoại hình rất xuất chúng, không phải thằng nhóc vừa rồi kia. Hẳn là người đó vẫn chưa xuất phát, chúng ta không hẳn không có cơ hội." Người đàn ông mặt vuông chữ điền hừ lạnh một tiếng: "Còn tiểu bạch kiểm vừa rồi kia, khéo cậu ta vẫn đang chơi đùa với mấy con chó ở phía sau ấy chứ? Vừa nhìn đã đoán được là bia đỡ đạn, đúng là không biết nặng nhẹ."

Khởi đầu của bọn họ tương đối thuận lợi, bước tiếp theo là tìm được cửa ra vào chính.

Trong làn sương mù dày đặc giơ tay không thấy năm ngón, tòa nhà này lại ngay ngắn ngăn nắp đến lạ, bọn họ không thể không men theo chân tường, cẩn thận từng li từng tí mò mẫm từng hàng một.

Bỗng nhiên, một giọng nam dịu dàng từng bước dẫn dắt con chó đang kích động sủa ầm ĩ: "Bé ngoan, chúng mày có thể nói cho tao biết cửa của bệnh viện thú cưng ở chỗ nào không?"

Hai người nghe thấy động tĩnh, sắc mặt lập tức trở nên kích động: "Chết tiết, tiểu bạch kiểm đó vậy mà lại để chó dẫn đường! Đi! Đuổi theo!"

Có chó đen hỗ trợ, Phù Khanh thuận lợi đi thẳng đến cửa vào.

Cửa lớn của tòa nhà này đã bị rơi ra từ lâu, sảnh lớn trống không mở rộng. Tấm biển "Bệnh viện thú cưng có bé cưng thân yêu" treo trên cửa xiêu xiêu vẹo vẹo, lỏng lẻo như sắp rơi.

Bên trong vô cùng yên lặng, không có một chút âm thanh nào. Con chó đen bị để lại ngoài cửa, chỉ có một mình Phù Khanh đi vào.

Trên bàn làm việc phủ một lớp tro bụi dày kết thành một lớp vỏ cứng, sổ ghi chép, bút, máy tính giống như bức tượng thạch cao, tưởng chừng như chạm nhẹ một cái là vỡ nhưng vẫn giữ được dáng vẻ của một buổi chiều bình thường nào đó một cách vi diệu.

Một trăm năm trước, khi cảnh báo tận thế vang lên, nhân viên công tác cuống quýt trốn chạy, thậm chí còn không kịp sắp xếp lại công việc trong tay. Thời gian trước mắt dường như đọng lại ở khoảnh khắc cảnh báo tận thế vang lên.

Bỗng nhiên, sau lưng cậu xuất hiện động tĩnh! Khóa kéo của ba lô từ từ trượt xuống, một cái đầu lông lá nhẹ nhàng phóng lên vai cậu.

Ánh mắt vô tội của Lý Ấu Tình đối diện với cậu vừa quay đầu lại: "Bệnh viện tâm thần là của tất cả chúng ta, tôi muốn, giúp viện trưởng!"

Cái tai dài bắt đầu lắc lư như đang lấy lòng, sợ viện trưởng tức giận.

Phù Khanh thở dài, nhét cô ấy vào lại trong túi, để lại một cái lỗ thông khí: "Chỗ này rất nguy hiểm, đừng chạy lung tung."

Lý Âu Tình ngoan ngoãn kêu một tiếng.

Trí tuệ nhân tạo: [Tôi đã tìm thấy thông tin chi tiết của bệnh viện thú cưng trong kho số liệu trước kia giúp ngài rồi. Ngài nhớ kiểm tra điện thoại của mình.]

Tòa nhà bệnh viện thú cưng này từng là trung tâm thú cưng lớn nhất trong nội thành. Nơi đây không chỉ đảm nhận chức năng thú y mà còn cung cấp một số dịch vụ cửa hàng thú cưng. Tòa nhà có hai cầu thang, một cầu thang ở cửa dành cho khách hàng sử dụng, một cầu thang dự phòng ở tận sâu bên trong khu vực nuôi thú cưng dành cho nhân viên công tác sử dụng.