Chương 28

Đột nhiên, người nọ đứng lên.

Tóc mai màu nâu vén sang bên tai, mềm mại dán lên sườn mặt, che đi ánh mắt của cậu. Xương lông mày cong theo hướng lập thể, đi thẳng xuống mũi và cằm, biên độ lên xuống của yết hầu cũng tinh tế đến mức đâm vào nơi mềm mại nhất trong lòng Lục Đoạt Lân!

Cậu xoay người! Đây là góc chính diện!

Đôi mắt màu đen kia dường như không có cảm xúc, nhìn kĩ mới có thể phát hiện cảm xúc được khống chế ẩn chứa trong đó, vẻ lạnh lùng mà cứng rắn lướt dọc từ đuôi mắt vừa lễ độ vừa dịu dàng xuống.

Xương quai hàm góc cạnh của cậu hơi cử động: "Bé ngoan, tao đi đến bệnh viện thú cưng trước, chúng mày ngoan ngoãn chờ ở chỗ này nhé."

Yết hầu của cậu chuyển động lên xuống liên tục khi đang nói chuyện.

Sau đó, đôi môi mỏng mím lại thành độ cong quen thuộc, giống như đang khuyến khích tán thưởng một chút cho sự ngoan ngoãn của thú cưng.

Phù Khanh cột chặt hai con chó đen kia, quay đầu lại, bỗng nhiên phát hiện bên chân có thêm một con cún nhỏ.

"Chú cún này đến đây từ lúc nào vậy? Hình như còn là giống chó không phải giống bình thường."

Lục Đoạt Lân đột nhiên tỉnh táo lại. Sau khi anh biến thành quái vật, thần trí của anh vẫn luôn mơ hồ, cơ thể mất kiểm soát biến thành con quái vật có thân hình nhỏ, đang ngồi xổm bên chân Phù Khanh vẫy vẫy cái đuôi!

Bỗng nhiên, ngón tay lành lạnh nâng cằm anh lên, khiến bọn họ bốn mắt nhìn nhau.

Con ngươi của Lục Đoạt Lân co rút!

Anh không biết khuôn mặt này, nhưng khi tầm mắt đặt trên người anh, cơ thể vẫn xảy ra phản ứng sinh lí run sợ, giống như đó là sự quyến luyến và phục tùng đã khắc sâu vào linh hồn.

Phù Khanh chậm rãi ngồi xổm xuống, tim anh cũng đập càng lúc càng nhanh.

Khát vọng vừa quỷ dị vừa mãnh liệt đang không ngừng nảy sinh trong lòng.

Anh không thể kiềm chế được mà ngửa đầu ưỡn ngực, phơi bày lớp da lông mềm mượt bóng loáng của mình với người kia.

Gần một chút nữa, dùng dây thừng trói chặt tôi lại, đối xử tàn nhẫn với tôi, dây dưa không dứt với tôi...

Lòng bàn tay ấm áp xoa đầu anh, vô cùng dịu dàng: "Mày ngoan quá. Đứa trẻ ngoan như vậy không cần dùng dây trói lại."

Lục Đoạt Lân: "?!"

Cái đuôi ngoe nguẩy lập tức bất động! Anh trừng mắt nhìn cậu theo bản năng.

Nhưng đúng lúc ấy Phù Khanh lại đứng dậy, quay đầu đi. Hai người khác đã nhân lúc không ai để ý lặng lẽ đi về phía mục tiêu, cậu không thể tụt lại phía sau được.

Cậu ủn đầu Lục Đoạt Lân một cái cho có lệ giống như đang đuổi con cún nhỏ nhà hàng xóm, sau đó dứt khoát rời đi không quay đầu lại.

Lục Đoạt Lân bị ném sang một bên, giống như bị ngâm trong một chậu nước đá, lạnh đến phát run.

Từ từ, vì sao vừa rồi mình lại xuất hiện cảm giác này?

Bản thân anh chỉ bị kích động như vậy với viện trưởng...

Chẳng lẽ, cậu ta là viện trưởng?

Vì sao viện trưởng của anh lại biến thành như vậy!

Vì sao viện trưởng của anh lại không trói anh lại!

Lục Đoạt Lân tủi thân khịt mũi hai cái, trong lòng anh tự có suy đoán, cũng có một đống nghi hoặc khổng lồ.

Anh nhìn chằm chằm bóng dáng dần biến mất kia, tròng mắt hơi chuyển động, cái đuôi cụp xuống lại vểnh lên.

-

Bệnh viện thú cưng là một tòa nhà cao ba tầng.

Người đàn ông mặt vuông chữ điền lấy ra một sợi dây móc, muốn thử trèo từ tường ngoài lên sân thượng. Bỗng nhiên, bên trong sương mù dày đặc xung quanh xuất hiện một cái lưỡi dài xù xì màu đỏ tươi, chặn đầu phi tiêu giữa không trung, cuốn nó vào trong sương mù dày đặc. Ngay sau đó, tiếng gặm nhấm kim loại "răng rắc răng rắc" vang lên.