Chương 27

Người lên tiếng hẳn là một ông lớn, cứ nghe theo lời cậu nói là được!

Hai người đàn ông kia cắn răng một cái, lập tức nằm sấp người xuống.

— Sau đó, bọn họ đối diện với hai con mắt nhỏ như hạt đậu.

Hai con chó đen phía đối diện cũng nghe lời nằm sấp xuống, bốn mắt nhìn nhau với bọn họ.

"..." Hai người đàn ông kia kìm nén đến đỏ mặt: "Mẹ nó, tôi đúng là nghe lời như một con chó vậy."

Hai người bọn họ vội vàng đứng dậy, động tác vừa vội vừa nhanh. Tư thế này kinh động đến hai con quái vật chó đen, chúng nó cũng đứng dậy theo bản năng, tranh cãi vô ích làm gì!

Ngay lúc hai người cắn răng muốn quyết chiến một trận sống mái thì bỗng có một vòng tròn xẹt qua!

"Nhặt về," Giọng nói vừa rồi kia ngày càng gần hơn: "Bé ngoan."

Chó đen: "... Ẳng!"

Chúng tôi cũng không muốn nhặt, nhưng trí nhớ cơ bắp của nó không khống chế được!

Hai người kia trợn mắt há mồm nhìn con quái vật chó đen chạy nhanh như chớp đến ngậm vòng tròn, sau đó kẹp đuôi chạy về phía chủ nhân của giọng nói.

Đây là một người đàn ông tóc nâu, tướng mạo bình thường nhưng có khí chất vô cùng xuất chúng. Dáng vẻ cậu ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng con quái vật chó đen như thể đang giao tiếp với chó cưng nhà mình, ung dung bình tĩnh đến mức tưởng như đang ở trong vườn hoa nhà mình.

Con chó đen lè lưỡi quấn quýt quanh cậu. Bàn tay lớn thon dài cảm nhận được cả khớp xương vuốt ve chúng nó rất thoải mái, cảm giác tủi thân không được chủ nhân vỗ về suốt gần trăm năm bỗng nhiên tuôn trào. Phịch một tiếng, chúng nó xoay ngược lại, lộ ra cái bụng yếu ớt, đôi mắt ươn ướt, cúi đầu lè lưỡi, cả người run run.

"Bé ngoan, không tìm thấy chủ nhân, thật đáng thương."

Câu nói này nhẹ nhàng bay đi, khiến cho bóng đen ẩn trong làn sương mù dày đặc bỗng nhiên ngừng lại một chút.

Lục Đoạt Lân thế như chẻ tre đánh vọt tới, muốn kéo thủ phạm cướp mất bệnh viện tâm này vào bóng tối.

Anh sẽ không dễ dàng gϊếŧ chết cậu. Anh muốn cho người này chết dần chết mòn trong nỗi sợ hãi và tra tấn vô hạn. Bởi vậy, anh lựa chọn cách âm thầm tới gần, sự sợ hãi và tra tấn liên tục tăng lên.

Nhưng chưa kịp tới gần, anh chợt nghe thấy một câu nhẹ bay trong gió này, tựa như dùng chổi lông gà lướt nhẹ qua trái tim cũ kĩ hàng trăm năm của anh, bụi bặm bay lên khiến anh bị sặc đến mức đôi mắt ngấn lệ.

Dường như trước mắt anh xuất hiện ảo ảnh: Là viện trưởng sao?

Khoan đã, người nọ nghiêng người đi, lộ ra nửa khuôn mặt... Trái tim Lục Đoạt Lân dần dần trùng xuống.

Đây chỉ là một người không quen biết mà thôi.

"Chúng mày quấn quýt quanh tao là muốn làm gì?" Người nọ đứng dậy, cưng chiều nhìn con chó đen bên chân mình: "Kết thúc trò chơi, muốn buộc xích trở về nhà?"

Con quái vật chó đen gật đầu, nhìn cậu bằng ánh mắt trông mong.

"Được. Đứa trẻ ngoan, chủ nhân sẽ dắt mày về về nhà."

Cậu vươn tay, một đoạn cổ tay lộ ra từ trong tay áo, làn da mỏng tinh tế trắng nõn bao phủ lên xương cốt, trên xương cổ tay có một chỗ lõm xuống trông như một cái tổ xinh đẹp, sau đó là ngón tay thon dài.

Ngón tay kia nắm sợi dây leo, thuần thục buộc chúng lên người con chó đen giống như một sợi dây xích chó.

Ngón tay chuyển động dứt khoát linh hoạt như thể dội một gáo nước lạnh lên lửa giận của Lục Đoạt Lân, khiến hô hấp của anh ngưng trệ lại.