Chương 26

Phù Khanh gật đầu.

"Vì đề phòng ngài gặp phải quá nhiều phiền phức, khi ra ngoài khu an toàn cần hết sức chú ý, ví dụ như nếu không cần thiết, xin đừng tiết lộ thân phận của mình."

Phù Khanh nghiêm túc ghi nhớ: "Tôi đã nhớ rồi, cảm ơn."

Mọi người như thể không nhận nổi sự cảm kích của cậu, vội vàng đứng dậy cúi đầu đáp lễ.

Dụng cụ ngụy trang là đạo cụ đặc chế của Công hội Trung Ương, vừa tự nhiên vừa chân thực. Tóc của Phù Khanh biến thành màu nâu hạt dẻ thông thường, đôi mắt màu đen, làn da, ngũ quan, đường cong cơ bắp của bả vai cũng xuất hiện sự thay đổi một cách vi diệu.

Lúc Phù Khanh rời đi, tất cả nhân viên công tác đều sợ hãi đi đến trước cửa, liên tục cúi thấp đầu.

"Đây vẫn là lần đầu tiên tôi nhìn thấy mắt màu xanh xám."

"Cậu ấy thực sự là chúa cứu thế trong truyền sao?"

"Ngoại hình anh tuấn như vậy, vừa nhìn đã thấy có số làm nhân vật chính, nói không chừng là thật thì sao?"

"Dù thế nào thì cũng hi vọng lời đồn đại về vua quái vật không phải sự thật. Anh ấy đẹp trai như vậy, nếu chết rồi thì quả thực là một tổn thất của nhân loại."

Khi nhìn thấy Phù Khanh trở về, tất cả đám thỏ con đều tức đến rụng lông.

Mãi đến khi Phù Khanh dùng cách vuốt lông chúng nó vô cùng thuần thục, chúng nó mới tin người đàn ông xa lạ này là viện trưởng.

"Ngụy trang đến mức này, rất chuyên nghiệp." Lý Ấu Tình chìa tay thỏ ra, tương tự với một ngón tay cái.

Phù Khanh cười cười: "Tôi phải ra ngoài một chuyến, mọi người trông nhà cẩn thận."

Đám thỏ con không chịu, cả đám biến thành hình dáng nhỏ nhất có thể, bám đầy trên người Phù Khanh, mãi đến buổi sáng cậu phải xuất phát mới lưu luyến trèo xuống.

Sáng hôm sau, Phù Khanh xách theo túi hành lí xuất phát.

Trong khoảnh khắc bước qua ranh giới, cảm giác bồn chồn giữa không gian u ám tối tăm bao trùm lên cậu. Giá trị ổn định tinh thần bắt đầu tiêu hao.

Khu vực này bị sương mù bao phủ dày đặc, đi vào trong khoảng nửa phút mới lộ ra đường nét khái quát của kiến trúc bên trong.

Bỗng nhiên, trong sương mù dày đặc truyền đến tiếng đối thoại của hai người.

"Chết tiết, nếu không phải cần dùng tiền gấp, cậu lại ngủ quên và quên giành lấy trước thì chúng ta đến mức phải đến chỗ này sao?"

Ngay khoảnh khắc Phù Khanh và hai người kia phát hiện ra nhau, từ đằng xa bỗng truyền đến tiếng chó sủa đinh tai nhức óc!

"Cẩn thận!"

Trong làn sương mù dày đặc, hai con chó lớn màu đen cao khoảng nửa người lao ra, hung dữ tấn công về phía mọi người!

Người mặt vuông chữ điền ở phía đối diện kia nặng nề chửi một câu, đột nhiên bổ ra chém một đường lưỡi băng! Người mặt tròn cũng không tụt lại phía sau, cũng dùng dị năng đánh về phía con chó biến dị!

"Áu—" Hai con chó bị văng ra cách đó không xa, nặng nề rơi trên mặt đất. Nó run rẩy đứng lên, cổ họng phát ra tiếng rống phẫn nộ như khạc đờm.

"Không, không hay rồi! Chúng nó càng phẫn nộ hơn rồi!"

"Chết tiệt, giá trị ổn định tinh thần rất cao, dị năng vẫn không làm sao kích hoạt được!"

"Tôi có súng!"

Một giọng nói quyết đoán đáng tin cậy vang lên: "Nằm sấp xuống!"

Âm thanh kia cũng không dày, nhẹ nhàng tựa như một cơn gió nhẹ, lại mang theo gió xuân lạnh thấu xương, lúc thổi qua khiến cho người ta không khỏi cảm thấy trong lòng cậu đã có dự tính, có thể hoàn toàn tin tưởng cậu.

Con chó đen tạm ngừng lại, hai người đàn ông kia cũng đồng thời dừng lại.