Chương 10

Cậu thanh niên tóc vàng đứng sững tại chỗ, cái đầu nho nhỏ nghĩ mãi không ra đáp án của câu hỏi này. Anh do dự lùng tìm lại những lời mình từng nói với Phù Khanh lúc trước trong đầu, thử hỏi: "Daddy?"

Phù Khanh thong thả lướt qua anh, lấy khăn tay ra cẩn thận lau ngón tay: "Cảm ơn, nhưng cho dù cậu có gọi ba cũng không có tiền lì xì đâu."

Thanh niên tức giận đến mức xù lông, nhảy dựng lên: "Đậu má—"

Phù Khanh đã đi xa đích đột nhiên xoay người lại, một tay chỉ vào anh, giọng điệu của cậu bỗng dưng trầm xuống: "Cậu nói tục?"

Nhớ tới vẻ mặt đáng sợ của ba ruột mình, sắc mặt cậu thanh niên tóc vàng lập tức đỏ bừng: "Cây cỏ xanh tốt quá, con đang nhìn cây cỏ này mà!"

"Không tệ." Vẻ mặt của Phù Khanh bỗng nhiên thả lỏng, lộ ra một nụ cười hài lòng, vẻ vui mừng tràn ra khóe mắt: "Đúng là bé ngoan."

"..."

Mãi đến khi bóng dáng của Phù Khanh biến mất, cậu thanh niên tóc vàng vẫn không động đậy. Câu nói "bé ngoan" với giọng điệu kì diệu kia cứ quanh quẩn bên tai anh, gần như muốn hút cả linh hồn của anh theo.

Anh lo lắng vò đầu bứt tai, trong giọng nói lại hơi sợ hãi: "Người này là ai vậy…"

-

Sau khi Phù Khanh đến bãi đỗ xe, giọng điệu của cậu trở nên nhẹ nhàng hẳn: "Xin lỗi, chỉ là một chút mâu thuẫn nhỏ giữa người trẻ tuổi mà thôi."

Bên cạnh có người xoa dịu bầu không khí: "Đúng vậy, thanh niên mà, xảy ra xô xát cãi vã nhỏ cũng là điều bình thường. Chẳng qua ngài Phù quả thực là một nhân tài mẫu mực, mặc dù cùng thế hệ với thiếu gia nhưng bọn chúng lại khiến những người già như chúng tôi đây than thở không thôi."

Mọi người im lặng. Người này là một người trung niên, một tuần nữa cũng năm, sáu mươi tuổi rồi, chỉ có một mình Phù Khanh này là thanh niên. Mà người thanh niên này đang được những người khác vây quanh ở chính giữa tán tụng, tâng bốc.

Phù Khanh cười nhạt, không nói lời nào.

Tuy rằng cậu cũng là thanh niên nhưng lại bị thằng nhóc kia gọi bằng ba, ngược lại trở thành bằng vai phải lứa với những người này.

Dọc đường đi, mọi người đều tỏ ra rất tôn kính với cậu. Đội trưởng thậm chí còn đích thân mở cửa cho cậu. Khi gần đến nơi, rốt cuộc đội trưởng cũng không kìm được sự lo lắng, nhiều chuyện một câu: "Đại sư, nhiệm vụ lần này rất quan trọng với chúng ta, phiền ngài hãy chú ý hơn."

Đương nhiên Phù Khanh có thể hiểu được, sự tôn kính của đội trưởng đối với cậu cũng xuất phát từ việc cậu có thể thuần phục được trụ cột của đám quái vật này.

Cậu đã chuẩn bị tốt cho tình huống xấu nhất. Cấp bậc của quái vật trong nhiệm vụ cấp A sẽ không thấp, chỉ sợ đây sẽ là một trận chiến ác liệt.

Nhưng khi tới hiện trường rồi, cậu mới phát hiện những quái vật bị giam giữ ở đây toàn là mấy con quái vật nhỏ.

Nhưng đội trưởng ở bên cạnh lại rất căng thẳng: "Giam giữ quái vật còn khó hơn việc đánh bại chúng nó, chúng tôi đã cố gắng hết sức để giữ lại những quái vật mạnh hết mức có thể, bởi vậy ngoại trừ mấy con cấp E ra còn có hai con cấp D, đại sư ngài xem…"

Giọng nói của anh ta bỗng nhiên ngừng lại. Tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn, ngơ ngác nhìn về phía trước.

"Đây, đây là có chuyện gì?"

Phù Khanh ngồi xổm xuống trước thanh chắn an toàn, vươn tay về phía mấy con quái vật cách một hàng rào kia.

Một đám quái vật đầu hươu thân gấu vốn đang nhe nanh trợn mắt kia đều phủ phục trên mặt đất, đôi mắt trông mong chờ Phù Khanh đến sờ đầu bọn chúng.